Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Chương 62: Đánh dấu chủ quyền



Sau một đêm, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua từng đám mây dày rọi xuống khắp các con đường, cả thành phố lại bắt đầu một nhịp sống mới, vẫn năng động như thế. Hoài Trông lần đầu tiên tận hưởng cái cảm giác chạy xe đạp đến trường mà đầu óc được thư giãn tối đa, không cần phải dò bài nhẩm trong đầu. Cậu giống như một đứa trẻ con từ dưới quê mới lên, nhìn thấy cảnh gì trên đường cũng sẽ mở to mắt kinh ngạc và thích thú. Lúc thì cậu nhìn mọi người ở đủ mọi lứa tuổi tập thể dục hoặc chơi các môn thể thao trên dường, khi thì lại lướt qua những đứa trẻ cấp một nằm ngủ gục trên xe máy của ba mẹ chúng trên đường đến trường, lúc lại đưa mắt mắt nhìn trời mây ở trên cao.

Cậu cao hứng quay sang Bé Thơ cũng đang đạp xe ở bên cạnh: “Đã lâu rồi chúng ta mới lại đi học chung như thế này ha?”

“Ừm. Mà nè, tớ mới phát hiện ra chỗ này bán trái cây ngon tuyệt. Trưa nay mình cùng đi ha?”

“Ok luôn.”

Bé Thơ cảm thấy có gì đó không ổn: “Cậu có thấy thiếu thiếu gì không?”

Hoài Trông vắt óc suy nghĩ, hồi lâu vẫn không có đáp án. Bé Thơ nói tiếp: “Đức Hải đó. Bình thường Đức Hải sẽ chạy theo sau bọn mình, sẽ cố gắng tìm cách hòa vào câu chuyện bọn mình nói. Ví như vừa rồi, cậu ấy hẳn là sẽ nói ‘Gì, hai cậu đi đánh lẻ đi sao? Cho tớ đi theo với.’ cho mà xem.”

Bé Thơ nhại lại cái giọng điệu quen thuộc của Đức Hải khiến Hoài Trông không khỏi nhịn cười. Nhưng cậu như nhớ ra chuyện gì đó, khuôn mặt biến sắc trở nên đầy tức giận: “Tên Đức Hải chết tiệt kia không biết mấy hôm nay bị gì, tránh tớ như tránh tà.”

“Từ sau vụ hai cậu làm hư bàn ghế bị đem ra hội đồng kỉ luật chứ gì.”

“Đúng vậy. Mà cũng đã bị hạ hạnh kiểm gì đâu?! Chỉ bị đền tiền thôi. Chẳng lẽ nào vì thế mà cậu ta không muốn chơi với tớ nữa? Cậu ta coi trọng đồng tiền đến vậy sao? Hơn nữa, vụ việc lần đó là do cậu ta nghịch ngợm mà ra, chứ đâu phải do tớ hoàn toàn.” Nói đến đâu Hoài Trông cảm thấy nổi máu điên đến đó. Nếu như có Đức Hải ở đây cậu sẽ đánh cậu ta một trận hả dạ mới thôi.

Bé Thơ đối với chuyện này cũng là người ngoài cuộc, hơn nữa cả hai đều là bạn thân của mình nên càng cảm thấy khó xử.

Vào trường, Hoài Trông thấy Đức Hải vẫn chưa chịu về ngồi ở chỗ cũ mà ngồi ở tuốt trên kia. Hai người giống như kẻ xa lạ, tôi không nhìn cậu, cậu cũng chẳng nhìn tôi, lướt qua nhau thì không thèm nhìn hay nói chuyện. Điều đáng nói hơn nữa là Đức Hải sẽ cố tình tránh né không đi cùng đường với Hoài Trông. Rốt cục duy trì được đến ngày thứ ba, Hoài Trông cảm thấy không chịu đựng được nữa, lúc đến lớp, đi thẳng vào Đức Hải đang căng thẳng nhìn cậu.

Hoài Trông đập hai tay vào bàn, như một con hổ con giận dữ, gầm lên: “Này!! Tóm lại là cậu muốn gì? Cái gì cũng phải rõ ràng! Ông đây không thích mập mờ như vậy?! Nếu như muốn nghỉ chơi thì vui lòng viết bản tường trình nêu rõ lí do cũng như viết đơn xem phép nghỉ làm bạn. Ông đây sẽ toại nguyện cho.”

Đức Hải không có vẻ gì là sợ lắm, nhưng cậu ta đẩy Hoài Trông ra, vội vã chạy đi ra ngoài. Các bạn học trong lớp ngơ ngác nhìn, một người bình luận: “Hôm nay đến lượt Hoài Trông ăn hiếp Đức Hải à?”

Hoài Trông không nói gì, chạy theo Đức Hải, trong bụng thầm nghĩ là chắc chắn là đang xảy ra chuyện gì đó mà Đức Hải giấu. Hay là gia đình cậu ấy có chuyện ta? Nghĩ thế Hoài Trông càng thêm chạy nhanh, cậu không phải là kiểu người sẽ bỏ rơi bạn bè vào những lúc khó khăn.

Mải miết bám theo Đức Hải, Hoài Trông có chút giật mình khi nơi mình dừng chân lại lại là ở trước phòng giáo viên. Cậu thở hổn hển, định nghỉ mệt một chút thì sẽ vào đó xem tình hình. Thế nhưng Đức Hải đi vào trong đó chưa bao lâu đã trở ra, gương mặt lại biến hóa trở nên rạng rỡ, rạng ngời hơn cả mặt trời. Hắn thấy Hoài Trông, gương mặt mang theo nụ cười, đi tới, câu cổ Hoài Trông, nhéo má cậu một cái: “Chúng ta đi về thôi. Từ nay không ai chia cắt tình bạn của chúng ta nữa rồi.” Hắn kéo Hoài Trông đi.

Hoài Trông càng thấy khó hiểu: “Cậu bị làm sao vậy?”

“Không sao cả. Giờ thì chúng ta lại chơi chung với nhau như trước nhé?”

Một giây sau người ta thấy Hoài Trông kênh mặt đi thật nhanh, còn Đức Hải thì vội vàng đi bên cạnh, lúng túng: “Này, này, cậu bị sao đấy?”

Hoài Trông không trả lời, Đức Hải thử cách khác: “Trông đẹp trai, dễ thương lại còn học giỏi, đừng như vậy, nói chuyện với tớ đi. Hay là tớ mua bánh cho cậu ăn nhé? À, mua thêm trái cây nữa. Hay cậu có đề xuất gì không?”

Hoài Trông giữ nguyên biểu cảm khó ở: “Trừ phi cậu giải thích rõ cho tớ mọi chuyện những ngày qua.”

“Chuyện dài dòng lắm, cậu không cần biết.”

“Vậy thì thôi, đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Khi về đến lớp, Đức Hải vẫn không ngừng năn nỉ Hoài Trông, còn Hoài Trông thì vẫn không thèm để ý đến hắn. Đức Hải thu dọn tập sách đi về chỗ cũ, chỗ ở trên Hoài Trông. Các bạn học khác giống như bị xoay 180 độ, khi thì Hoài Trông bị Đức Hải bơ, giờ thì Đức Hải bị Hoài Trông bơ, phải làm đủ trò để đối phương chú ý. Bé Thơ ngồi ở bên cạnh cũng thấy màn trước mắt khó hiểu: “Này, hai người có nghe thấy tin đồn gì về mình không?”

“Tin đồn gì chứ?”

“Là người hai đang yêu nhau đó!! Cứ như mấy cặp đang yêu nhau đang giận dỗi vậy đó. Sao, có gì thì nói với tớ, tớ giải quyết cho. Bảo đảm sẽ êm xuôi.” Một câu nói nhận được hai cái lườm mắt.

Buổi trưa hôm đó, người ta lại thấy Đức Hải và Hoài Trông đi cạnh nhau, cậu nói tớ cười, rất vui vẻ và thân thiết như chưa hề có cuộc chia ly. Hoài Trông lấy điện thoại ra nhắn tin hẹn gặp Phương Nam.

Vừa gặp, nghênh đón cậu chính là ánh mắt không hài lòng của thầy ấy: “Em giỏi lắm. Thân thiết với Đức Hải quá ha? Trưa nay còn để cho tên đó câu cổ.”

Hoài Trông khẽ cười đầy tinh nghịch, đi tới cẩn thận quan sát Phương Nam: “Thầy có nghe thấy mùi gì không?”

“Không.” Gương mặt không cảm xúc.

“Mùi chua của sự ghen tuông đó.” Rồi cậu đá anh nhẹ một cú ở chân mới chịu nói tiếp: “Không nghĩ là thầy sẽ ghen tuông đến mức trẻ con như thế luôn. Đức Hải đã kể cho em nghe tất cả rồi. Thầy thế mà lại uy hiếp Đức Hải, dùng chuyện thầy giúp đỡ tụi em không bị hạ hạnh kiểm mà yêu cầu cậu ấy tránh xa em một tháng. Ha ha, nghĩ đến em lại muốn cười này.”

Phương Nam xoa xoa tóc Hoài Trông rồi cốc nhẹ một cái: “Nếu em muốn đến đây cười anh vì chuyện này thì em cứ cười đi, cười thoải mái đi. Ai biểu em cũng đâu có quan tâm cảm xúc gì của anh.”

Hoài Trông cũng học theo Phương Nam, khẽ nhón người lên, đưa tay cốc đầu thầy ấy một cái: “Ngốc quá đi. Hôm nay em đến đây có hai chuyện muốn nói. Thứ nhất, cảm ơn người yêu đẹp trai đã giúp đỡ em không bị kỉ luật. Thứ hai, xin đính chính là có quan tâm cảm xúc của người yêu nhé.”

“Vậy còn luôn thân mật với tên kia??”

“Rồi, rồi, từ đây xin hứa sẽ giữ ý tứ hơn.” Hoài Trông giơ tay lên, ra dấu xin thề.

Phương Nam nãy giờ vẫn đang ngồi lên bàn, trong khoảnh khắc bất ngờ kéo Hoài Trông vào trong lòng mình. Hai cơ thể dính liền. Hoài Trông ngẩng mặt lên, cơ thể đơ cứng nhìn Phương Nam.

Phương Nam nói: “Hôm nay anh đến đây cũng có hai chuyện muốn làm. Thứ nhất, thưởng cho em vì giải thưởng học sinh giỏi. Thứ hai, phạt em vì đã làm anh phát điên lên vì ghen.”

“Chuyện với Đức Hải hả thầy?”

Phương Nam móc điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm hình lên cho Hoài Trông xem. Cậu vừa nhìn thấy đã há hốc mồm: “Đây là em và Thảo Nhi mà. Làm sao thầy có được? Thầy theo dõi bọn em à?”

“Cần gì theo dõi chứ. Làm chuyện xấu luôn bị phát hiện mà.”

“Vậy ai gửi cho thầy?”

“Còn quan trọng sao?” Phương Nam có vẻ không hài lòng, nhưng giọng nói vẫn luôn giữ được bình tĩnh: “Dù anh tin tưởng em, nhưng anh cũng sẽ ghen khi thấy em quá thân thiết với người khác. Đức Hải thì không nói nữa đi, ngay cả Thảo Nhi em cũng ngồi gần như vậy. Em muốn anh điên lên giết người em mới chịu phải không?”

“Tất cả chỉ là sự hiểu nhầm.”

Vừa mới nói cậu đã phải dừng lại, bởi vì giờ đây Phương Nam đang hôn cậu. Cảm nhận cảm giác sung sướng khi lần đầu được hôn môi chưa được bao lâu thì cậu cảm thấy cơ thể mình đang bị đụng chạm. Cậu nhìn xuống liền thấy Phương Nam đang không ngừng dùng tay mân mê khắp cơ thể mình. Cậu dùng tay ngăn cản lại: “Thầy định làm gì chứ? Em không phải loại người dễ dãi như thế đâu.”

Phương Nam nở nụ cười tà ác, sau đó buông Hoài Trông ra, nói: “Nụ hôn vừa rồi là thưởng. Còn hình phạt chính là, không nói chuyện với nhau trong 24 giờ đồng hồ. Hình như anh chiều em quá nên em hư rồi. Nay phải dạy cho em một bài học.”

Hoài Trông mỉm cười, cũng không phản kháng lại. Cậu muốn dùng 24 giờ để kiểm điểm bản thân, cũng muốn biết, một ngày không nói chuyện với nhau, sẽ có cảm giác gì.