Thất Thất Thức Tỉnh

Chương 5



9

Thẩm Thuật nhìn thấy tôi, thì hơi sửng sốt, đôi chân dài bước đi, đến trước mặt tôi.

Anh tự nhiên đưa tay vén tóc trên trán tôi ra sau tai: “Sao lại gầy thế này?”

Anh đột nhiên có hành động thân mật khiến tôi có hơi mông lung, tôi chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn, anh cúi đầu, chậm rãi hôn một cái lên mặt tôi.

“Vợ ơi, anh rất nhớ em.”

Anh vậy mà còn làm trò, gọi tôi là vợ trước mặt nữ chính?!

Hơn nữa…… đây là đang làm nũng à?

Tim tôi đập thình thịch, mắt mở to như chuông đồng.

“Hai tháng liền, em chẳng gửi tin nhắn cho anh.”

Ngữ điệu của Thẩm Thuật vẫn trước sau như một, bình tĩnh thong dong, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nghe ra được một chút tủi thân, uất ức.

Trong nguyên tác, Thẩm Thuật là người dù trời có sập thì mặt cũng không đổi sắc, ngay cả nữ chính, anh cũng luôn là người biết kiềm chế, sao đột nhiên lại thành thế này??

Mà anh còn đang gắp lửa bỏ tay người!

Rõ ràng từ tin nhắn ly hôn, anh vẫn chưa từng trả lời tin nhắn wechat của tôi!

Rồi anh lại lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một cái vòng mặt hồ lô nạm kim cương.

“Lúc bàn chuyện kinh doanh thì có đi ngang qua trung tâm thương mại, thấy cái vòng này rất hợp với em, nên anh đã mua.”

Anh đeo lên cho tôi, cảm giác lạnh lẽo của chiếc vòng lẫn cảm giác ấm áp của lòng bàn tay anh xẹt ngang qua cổ, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác rất kỳ diệu, tôi không khỏi hơi rụt lại.

“Hai hôm trước, thấy em thích cái vòng cổ của thương hiệu này trên weibo.”

Cái thằng nhãi này, có thời gian rình xem weibo của tôi, nhưng không có thời gian trả lời tin nhắn ly hôn của tôi đúng không.

Mà cái vòng này tận 17 vạn……

“Anh Thẩm Thuật!”

Nữ chính bị coi như người vô hình suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Sao anh lại đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta không xứng!”

“Người phụ nữ này đến tận bây giờ vẫn còn dây dưa mập mờ với Tống Chương, cô ta căn bản không hề thích anh!”

“Chẳng lẽ phải đợi đến lúc bị cắm sừng, anh mới biết hối hận!”

Chu Tình vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Thẩm Thuật đã lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Nói đủ chưa?”

“Tôi không đối xử tốt với vợ mình, chẳng lẽ lại đi đồng ý yêu đương vụng trộm với cô?”

Sắc mặt Chu Tình trắng bệch, trong nháy mắt nước mắt tràn đầy trong đôi mắt, dường như cô ta không thể tin được Thẩm Thuật sẽ nói chuyện với mình như thế.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta đã tự mình khuyên mình: “Em biết, anh đang giận em vì những lời em vừa nói, nên anh mới lại dùng lại trò cũ, dùng người phụ nữ này chọc tức em.”

“Anh muốn quang minh chính đại ở bên em đúng không?”

Chu Tình trở nên nhẹ nhõm, rồi sau đó lại trở nên rối rắm: “Nhưng bây giờ…… em và Tống Chương.”

Cuối cùng, hình như cô ta đã hạ quyết tâm: “Em biết như vậy là ích kỷ, nhưng anh có thể chờ em một chút không, chờ em và Tống Chương……”

Tôi thực sự không nghe nổi nữa, dù là quá khứ hay hiện tại, dường như người phụ nữ này luôn có một sự ngây thơ, ngây thơ đến tàn nhẫn.

“Đợi cô sinh con xong, đợi cô và Tống Chương dây dưa qua lại thêm mười mấy năm nữa à? Cô mơ cũng đẹp đấy.”

“Cô có biết thế nào là liêm sỉ không? Vạn Lý Trường Thành mà đứng trước mặt cô, thì chắc nó sẽ xấu hổ lắm, vì mặt cô còn dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành.”

“Cô!” Chu Tình đỡ bụng, thở hổn hển, giận đến mức thở không ra hơi.

Chung quy cô ta chưa từng cãi lại người khác.

“Anh Thẩm Thuật ---” Cô ta lại muốn xin Thẩm Thuật giúp.

Thẩm Thuật nói thẳng: “Lời vợ tôi nói, là những lời tôi muốn nói.”

“Chu Tình, sau này đừng có một thân một mình đến tìm tôi, tôi không muốn để vợ tôi hiểu lầm.”

Nói xong anh nhìn về phía tôi, dịu dàng nói: “Vợ ơi, công ty có việc đột xuất, anh vào trước để họp trực tuyến đây.”

Tôi là đứa cứng rắn, quyết đoán, người ta đã dùng từ ngữ ác ý, thì tôi sẽ dùng toàn lực đánh trả, nhưng nếu người đó dùng chính sách mềm mỏng, thì tôi lại chẳng biết phải làm sao.

Nên khi Thẩm Thuật xoa đầu tôi, bảo tôi ngoan ngoãn ở đây chờ anh, tôi vậy mà lại ngốc nghếch gật đầu đồng ý.

Đợi đếp khi tôi kịp phản ứng, lập tức nghiêm mặt, thì Thẩm Thuật đã mỉm cười đi vào nhà.

Đồ đàn ông mưu mô……

Sau khi Thẩm Thuật rời đi, mắt Chu Tình đỏ hồng, khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy chẳng thể nào nhìn ra sự trong sáng, thuần khiết ngày xưa. Ánh mắt cô ta nhìn tôi cứ như được tẩm độc.

“Rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc cô cho anh ấy ăn bùa mê thuốc lú gì? Mà anh ấy lại bảo vệ cô như vậy?”

“Thật lòng mà nói, thì tôi cũng không biết.” Tôi thực sự không biết, tôi còn mông lung hơn cả Chu Tình.

Nhưng Chu Tình chỉ cảm thấy tôi đang khoe khoang, đang muốn nói gì nữa, đồng tử của cô ta đột nhiên co rụt lại.

Cô ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi: “Cô ăn trộm cái vòng ngọc này à?”

Cô ta dùng rất nhiều sức, tôi nhất thời không thoát ra được: “Đây là đồ mẹ Thẩm tặng tôi.”

“Dì Diêu vậy mà lại tặng nó cho cô……” Chu Tình như đã chịu một sự đả kích nặng nề, nước mắt cô ta tuôn rơi: “Từ bé đến lớn, tôi đã nhiều lần hỏi xin dì ấy cái vòng tay này như vậy, nhưng dì ấy chưa từng để rời tay, vậy mà lại, cứ thế đưa cho cô……”

“Nhưng cô thì sao. Gả vào nhà họ Thẩm lâu như vậy rồi, cô đã từng một lần gọi dì ấy là mẹ bao giờ chưa?”

Tôi nhìn chiếc vòng trên tay, nhớ đến việc mấy ngày nay mẹ Thẩm đối xử với tôi rất tốt, trái tim tôi không phải là cục đá, sao có thể không cảm động.

Nhưng……

Nhưng sau đấy tôi đã gửi lại tất cả những trang sức và túi xách hàng hiệu đó, chỉ có chiếc vòng tay này, không có cách nào cởi ra được.

“Trần Thất Thất, tôi và cô có thâm thù đại hận gì à? Sao cô cứ phải đối đầu với tôi vậy?”

“Trước đây thì hãm hại tôi, bắt nạt tôi, bây giờ lại cướp đi anh Thẩm Thuật và dì Diêu của tôi.”

“Rốt cuộc đến bao giờ, cô mới buông tha cho tôi?”

10

Chu Tình buông tôi ra, ôm mặt, chậm rãi ngồi xụp xuống, rõ ràng cô ta đã có gần năm tháng, nhưng bụng vẫn còn rất nhỏ, chẳng hề lộ bầu.

Nhìn thôi cũng thấy, sau khi kết hôn với Tống Chương, cuộc sống của cô ta cũng không quá tốt.

Tâm trạng của tôi có hơi phức tạp: “Đừng khóc nữa. Cũng sắp làm mẹ đến nơi rồi.”

“Tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ở trường.”

Cho dù bị cốt truyện khống chế, thì những chuyện đã xảy ra cũng cần có người chịu trách nhiệm.

Cứ coi như tôi đã phải trả giá đắt, thì những người từng bị tổn thương đều cần một lời xin lỗi chân thành.

Xin lỗi có lẽ không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì, nhưng cũng còn hơn là không làm gì.

Nghe những lời tôi nói, bả vai Chu Tình cứng đờ, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi thay bản thân mình trước đây khi bị cốt truyện khống chế, cúi người thật thấp với Chu Tình: “Thực sự rất xin lỗi.”

Nói cho cùng, Chu Tình cũng đang bị cốt truyện khống chế.

Tôi thức tỉnh, thoát được, còn cô ta?

Trong đôi mắt ướt sũng của Chu Tình có sự khiếp sợ, cũng có châm chọc, còn có thêm một chút cảm xúc tôi không thể nào hiểu được.

Một lát sau, cô ta nói: “Vậy cô trả anh Thẩm Thuật và dì Diêu lại cho tôi đi.”

Tôi từ đồng tình, thành cạn lời: “Họ không phải đồ vật, họ có suy nghĩ của bản thân, họ độc lập về cả suy nghĩ và hành vi, dù là cô hay là tôi, không ai có thể quyết định được suy nghĩ và hành vi của họ.”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nhìn Chu Tình nghiêm túc nói: “Cuộc sống như nào là do chính mình quyết định, thích ai cũng thế.”

“Chu Tình, cô nghiêm túc tự hỏi lại bản thân xem, cô thực sự thích Tống Chương à? Thích cái người sớm nắng chiều mưa, người đàn ông chưa từng cho cô cảm giác an toàn? Nếu cuộc sống hiện tại khiến cô cảm thấy không thoải mái, cảm thấy không thở nổi, vậy thì cố gắng thoát khỏi cái nhà giam đó đi, nhìn thử thế giới bên ngoài.”

Chu Tình ngẩn ngơ nhìn tôi, cứ như đang cảm động, nhưng nhanh chóng quay mặt đi, vờ như không nghe thấy những lời tôi nói sau đó.

“Không làm được thì sao, mèo khóc chuột, giả vờ từ bi làm gì?”

“Trần Thất Thất, sau khi kết hôn với anh Thẩm Thuật, cô đã thay đổi, cô dường như không còn thích Tống Chương nữa, còn hạ quyết tâm ly hôn với anh Thẩm Thuật, bắt anh ấy phải trốn tránh cô suốt hai tháng.”

“Tôi thà thấy cô giống như trước đây còn hơn, tôi không hề muốn thấy bộ dáng giả vờ giả vịt hiện tại của cô.”

“Ít nhất, trước đây tất cả mọi người đều ghét cô, anh Thẩm Thuật cũng sẽ không nhìn cô bằng con mắt khác.”

Chu Tình hung tợn quay đầu lại trợn mắt lườm tôi, cô ta chậm rãi đứng lên, đột nhiên đặt tay lên bụng.

“Trần Thất Thất, tôi sẽ không tha thứ cho cô.”

“Từ trước đến nay, cô hãm hại tôi nhiều lần như vậy rồi, để tôi trả lại một lần, chắc không lỗ đâu nhỉ.”

Tôi nhìn động tác của cô ta, nhíu mày: “Cô định làm cái gì?”

Chu Tình nở một nụ cười kỳ cục với tôi, sau đó quay về phía phòng, hét lớn:

“Trần Thất Thất, cô định làm gì tôi! Á! Bụng tôi đau quá!”

Chu Tình đưa tay kéo đổ ấm trà và đĩa hoa quả trên cái bàn trong vườn hoa.

Ấm trà và đĩa hoa quả rơi trên đất, phát ra âm thanh vỡ vụn, nước trà bắn ra khắp nơi.

Cô ta đắc ý nhìn tôi, vừa định ngồi xuống để giả vờ như bị tôi đẩy ngã, đột nhiên một con mèo hoang nhảy ra bên cạnh cô ta.

Có vẻ là bị dọa sợ, nên nhào về phía Chu Tình.

Chu Tình hoảng sợ, lui về phía sau một bước, lại không cẩn thận dẫm lên đĩa hoa quả, cả người ngã về phía sau.

Cô ta hoảng sợ che bụng lại: “Con tôi……”

Nhìn biểu cảm của cô ta, nghe một tiếng gọi “con”, trái tim tôi đột nhiên đau quặn lại, vô số ký ức dũng mãnh chảy tràn vào trong đầu tôi.

Có hình ảnh Thẩm Thuật dịu dàng xoa bụng tôi, cũng có hình ảnh tôi với cái bụng lớn nằm trên mặt đất lạnh băng, đau khổ gọi tên Thẩm Thuật……

Cái đau khắc sâu vào xương tủy lan ra khắp cơ thể, cùng với đó là cảm giác vô cùng bất lực thi nhau kéo đến.

Hóa ra là như vậy.

Gần như trong nháy mắt đó, tôi nắm chặt lấy tay Chu Tình rồi quay người lại, cả hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.

Tôi không những phải làm nệm thịt cho Chu Tình, mà còn bị móng vuốt của mèo hoang rạch ra một vệt dài.

Chu Tình nằm trên người tôi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, cơ bản mọi người ở trong nhà đều đi ra, có người thân họ hàng, cũng có cả những trâm anh thế phiệt có quan hệ tốt với nhà họ Thẩm.

Đủ loại ánh nhìn nhìn về phía tôi.

“Tình Tình!”

Mẹ Thẩm là người đầu tiên chạy đến, bà ôm Chu Tình vào lòng: “Tình Tình, con sao vậy? Con tỉnh lại đi, đừng dọa dì. Tình Tình?”

“Dì ---”

Mẹ Thẩm đột nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt vừa đau lòng lại vừa thất vọng: “Cô hận Tình Tình đến vậy sao?”

“Tôi cứ nghĩ, cô đã hối cải, muốn trở thành một con người mới.”

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ Thẩm.

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần không thân thiết, không bộc lộ tình cảm, là có thể thuận lợi ly hôn, thoát khỏi nhà họ Thẩm mà không hề đắn đo.

Nhưng khi người trước mặt không tin tưởng, trái tim tôi vẫn có hơi đau quặn lại.

“Cháu không đẩy cô ta.” Tôi ôm lấy cánh tay vẫn đang chảy m..áu của mỉnh, không biết vì sao tôi chẳng muốn để mẹ Thẩm nhìn thấy.

“Sự thật bày ra trước mặt, mà cô còn muốn bao biện.”

“Tình Tình còn đang mang thai, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, thì đây là một xá.c hai m..ạng. Là tội cố ý g…iết ng..ười, cô đang muốn ngồi tù đấy. Cô có biết không!”

Nước mắt của mẹ Thẩm rơi xuống, khuôn mặt hận rèn sắt không thành thép.

“Mẹ, không phải Thất Thất đẩy đâu.”

Giọng nói ổn định, đầy khí phách vang lên, như nặng ngàn vàng, có năng lực khiến người khác tin tưởng.

Là Thẩm Thuật.

Thấy thái độ chắc chắn của anh, thì mẹ Thẩm bắt đầu chần chừ “Nhưng vừa nãy, mọi người ở trong nhà đều nghe thấy……”

“Con tin Thất Thất.”

“Nếu Thất Thất thực sự muốn làm tổn thương Chu Tình, thì vì sao Chu Tình nhìn qua không mất lấy một sợi tóc, mà Thất Thất lại bị thương.”

Thẩm Thuật cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên cách tay tôi cố giấu: “Mọi người nhìn tay cô ấy xem ----”

Anh duỗi tay định chạm vào tôi, tôi gần như hất ra theo phản xạ: “Đừng có chạm vào tôi.”

Ánh mắt tôi nhìn anh cũng mang theo vài phần chán ghét.

Tay Thẩm Thuật dừng lại giữa không trung, ngẩn ngơ nhìn tôi, trong ánh mắt cũng đầy ngơ ngác.

Anh không hiểu, vì sao thái độ của tôi đối với anh lại thay đổi nhiều như thế chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Tôi không nhìn anh, mà nhìn mọi người nói:

“Vừa rồi, có một con mèo hoang bổ nhào về phía cô ấy, Chu Tình giật mình suýt ngã, tôi tốt bụng giúp cô ấy, tay cũng bị mèo cào.”

Mọi người ồ lên.

“Hóa ra là vậy.”

“Nhưng cũng chưa chắc, Chu Tình ngất rồi, cũng chẳng thể nghe từ một phía được.”

“Mà mọi người xem qua cái phim ngắn kia chưa, nhân vật nữ phụ ác độc thực sự rất tệ, nghe đồn nguyên mẫu là Trần Thất Thất.”

“Tin vỉa hè thôi. Tôi thấy, nên đợi Chu Tình tỉnh lại rồi nói sau.”