Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 3 - Chương 4



Đêm mới canh năm, Trần Tam dựa vào cạnh tường ngáp, bỗng nghe một loạt tiếng bước chân liền vội vàng đứng nghiêm lại, theo ánh lửa dầu tù mù nhỏ như hạt đậu nhìn ra cầu thang, mấy thân hình mơ hồ kia đúng là ba người Vưu phó tướng dạo này hôm nào cũng đến tử lao.

Trần Tam sửng sốt, sao hôm nay lại đến vào lúc này?

Thật ra mà nói, ở đây ngày ngày trông coi tử tù rất nhàm chán, có một chút chuyện lớn nào đó cũng đều khiến bọn lính trông coi như họ hăng hái hơn nhiều, nhưng chuyện xảy ra gần đây lại khiến Trần Tam lo lắng sợ hãi một thời gian dài.

Chuyện này thật sự có đôi chút quỷ dị.

Ngày đó Vưu phó tướng về nước, liền điều đám lính trông coi bọn họ ra ngoài hết, sau khi trở về họ liền nhận được thông báo, chìa khóa của hai cửa tử lao phía nam nằm sâu nhất do Vưu phó tướng giữ, hai cửa tử lao đó không có ai trông coi, Vưu phó tướng mỗi ngày đều sai người chuyên môn đến đưa cơm.

Tử lao phía nam là một nhà giam riêng biệt chỉ dùng để giam giữ tù nhân quan trọng, Trần Tam và Lý Tu canh ở cửa thứ ba tính từ trong ra, mở cửa này của bọn họ, muốn đi vào nữa phải có chìa khóa Vưu phó tướng đang giữ mới có thể mở.

Trên đã có lệnh, việc này không được phép hỏi, không được phép nói cũng không được phép truyền ra ngoài, nếu bị phát hiện sẽ xử lý theo quân pháp, cho nên đám lính ở đây mỗi người đều miệng câm như hến.

Từ đó về sau, sâu trong địa lao thường truyền ra những âm thanh khiến người ta phải sởn tóc gáy, âm thanh đó không giống tiếng người mà nghe như tiếng dã thú gào rít, rất đáng sợ, lúc đầu Trần Tam tưởng mình nghe lầm, sau trong một lần đổi gác cho Lý Tu nói chuyện vài câu, mới biết được không phải chỉ mình hắn nghe thấy, nhưng vì mệnh lệnh, hai người cũng không dám nói cho ai biết.

Trí tưởng tượng của con người vô cùng phong phú, càng không biết lại càng thấy đáng sợ, nếu không phải vì đào binh là tội chết, bọn họ đều muốn trốn luôn cho rồi, cho nên dạo này hai người đều ăn không ngon ngủ không yên.

Sau người đưa cơm của Vưu phó tướng lại đổi thành một cặp tiểu thư nha hoàn, bọn họ mới yên lòng, nghĩ thầm các nàng dám đưa cơm thì chắc không phải là ma quỷ gì đâu! Có điều nói đi cũng phải nói lại, các nàng là ai mà lại đến tận địa lao này?

Vưu Tiên vừa sai Trần Tam mở cửa vừa nói với Thất Nương: “Hôm nay chúng ta không thể mất nhiều thời gian, đưa cơm rồi thì phải đi ngay.” Hôm nay là ngày cử hành hôn lễ, thời gian chậm trễ hắn không gánh nổi trách nhiệm, nếu không phải sợ nàng gây rối tại hôn lễ, ngày này hắn cũng không muốn đưa nàng đến đây.

Hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên Thất Nương và Tiểu Tử ra ngoài đều dùng khăn che mặt, trong ánh sáng tù mù một đôi con người trong suốt đảo qua Vưu Tiên nói: “Thế nào, ngươi sợ ta thả nó chạy? Không sao, hôm nay ngươi cứ canh ở đây đi, canh đến hết ngày mai ngươi có thể yên tâm, dù sao mang theo đồ ăn đây là đủ rồi đấy!”

Thấy Thất Nương nổi giận, Vưu Tiên nghĩ chắc vì hôm nay là hôn lễ, cũng không để ý đến, không phát hiện ra khóe miệng ẩn dưới lớp khăn che hơi khẽ cong lên.

Vưu Tiên vừa mở cửa thứ hai, Thất Nương bỗng nhiên đứng ngay sau hắn, hét to một tiếng: “Hù–!”

Vưu Tiên lập tức xoay người lại, nàng cười hì hì nói: “Ô, ngươi cũng biết sợ hả?”

“Tiểu..”

Tiểu Tử mới mở miệng đã bị Thất Nương ngắt lời ngay: “Tiểu cái gì mà tiểu? Hôm qua ta đã nói gì? Phạt ngươi ba ngày không được mở miệng, sao mới một ngày đã quên rồi?”

Bị Thất Nương mắng, Tiểu Tử cúi đầu không dám nói gì nữa.

Vưu Tiên vậy mới biết Tiểu Tử bị phạt, thảo nào từ lúc ra khỏi cửa nàng ta không nói một lời nào, xem Thất Nương rõ ràng là giận chó đánh mèo với người khác, hắn cắn răng xoay người mở cửa lao.

Vào cửa đi xuống dưới thêm hai chỗ ngoặt nữa mới thấy được nhà tù đang giam giữ Sa Lang.

Thất Nương đến bên chấn song, vừa gọi Sa Lang, vừa cầm lấy cái giỏ thức ăn Tiểu Tử đưa qua.

Nhưng hôm nay có chút kỳ lạ, trước đây chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân Thất Nương, Sa Lang đã sớm chạy đến cạnh song sắt chờ, nhưng bây giờ nó vẫn nằm im không nhúc nhích.

“Sa Lang, Sa Lang mày làm sao thế? Sa Lang…” Giọng Thất Nương hơi biến đổi, nàng ngồi xuống bên song sắt gọi to Sa Lang.

Vưu Tiên bỗng có cảm giác không ổn, hắn cũng tiến lên xem, gọi hai tiếng, Sa Lang vẫn không có phản ứng.

“Các người làm gì nó hả? Có phải, có phải….” Thất Nương quá giận dữ, ngẩng đầu nói với Vưu Tiên: “Vưu Tiên, nếu Sa Lang có gì không hay, ta sẽ liều mạng với ngươi…”

Rồi quay đầu giọng nức nở gọi to: “Sa Lang, mày làm sao vậy…”

Vưu Tiên cũng thấy sốt ruột, Tiểu vương gia cũng rất thích con sói này, nếu thật sự nó có chuyện gì hắn cũng không thoát khỏi liên can, vội vàng mở cửa nhà lao đi vào xem.

Ba người cùng đi vào phòng giam, Vưu Tiên ngồi xổm xuống đưa tay xem hơi thở của Sa Lang.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sa Lang bỗng nhiên ngẩng đầu, móng vuốt chồm lên cánh tay Vưu Tiên, Vưu Tiên cũng có phòng bị, tức thời lùi lại phía sau đụng ngay phải thân hình Tiểu Tử… Không biết cố ý hay vô tình, Thất Nương và Tiểu Tử đứng ngay phía sau chặn đứng đường lui của hắn.

Lúc này hắn có muốn đẩy ngã Thất Nương và Tiểu Tử cũng đã không còn kịp, thân mình Sa Lang đã bổ nhào vào hắn.

Cú tấn công chỉ trong chớp mắt, răng nanh sắc bén của Sa Lang đã kề ngay trên cổ họng hắn.

Vưu Tiên bất động, cũng không dám động.

Thất Nương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đây khi nàng huấn luyện Sa Lang, nhớ đến từng xem một đoạn phim chó săn giả chết trong TV, cảm thấy hay ho nên cũng tập cho Sa Lang giả chết như thế, kết quả người trong phủ không một ai không bị mắc lừa.

Tiếng “hù” ban nãy Thất Nương hô lên chính là tín hiệu lệnh cho Sa Lang giả chết.

“Sa Lang làm tốt lắm.” Thất Nương cười khanh khách tiến lên, vuốt vuốt đầu Sa Lang, đắc ý nói với Vưu Tiên: “Ngươi cũng có ngày rơi vào tay ta.”

Vưu Tiên trừng mắt nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô không chạy nổi đâu, cứ cho là là cứu được Sa Lang ra cũng trốn không nổi.”

Thất Nương cười nói: “Chuyện này thì không cần ngươi phải quan tâm.”

Vưu Tiên chợt nghe thấy Tiểu Tử cười đùa: “Nhị tiểu thư tặng ngươi cái này, ngươi không phải nói muốn đích thân uống hay sao?” Giờ mới hiểu nha đầu kia căn bản không phải Tiểu Tử.

Thảo nào Thất Nương không cho Tiểu Tử nói, chỉ một tiếng đương nhiên nghe không ra giọng của một người, nhưng một câu nói không đúng tiếng sẽ bị người phát hiện… Nàng đã sớm lên kế hoạch tất cả, Vưu Tiên đáy lòng lạnh ngắt.

Thất Nương cầm lấy bình nhỏ “Tiểu Tử” đưa, ngồi xuống: “Hôm nay ngươi may mắn, ta còn chưa bao giờ tự tay đút cho người khác ăn uống gì đâu.” Nàng mở nắp bình, kẹp chặt mũi Vưu Tiên, dốc vào miệng hắn.

Nuốt vào mấy ngụm, Vưu Tiên thở dốc: “Mộ thảo!” Không màu không vị giống như nước thường, nhưng Thất Nương sao có thể cho hắn uống nước không chứ!

Thất Nương cười nói: “Ngươi thật thông minh.” Lúc trước nàng bị Vưu Tiên bắt, để miễn phiền phức trên đường hắn cho nàng uống mộ thảo, đến giờ hắn cũng có ngày hôm nay.

“Yên tâm đợi ở chỗ này đi nhé, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện ông trời phù hộ, để Lý Mộ sớm một chút phát hiện ra ngươi ở đây, nếu không mà để bị đói chết ở chỗ này thì đáng thương lắm.”

Thất Nương lấy trên người hắn xuống hai thứ, một chuỗi chìa khóa và một cái lệnh bài, sau đó nhìn Vưu Tiên dần dần mất hết sức lực, phẫn nộ mà không thể làm gì được, nhún nhún vai nói: “Sa Lang, chúng ta đi.”

Các nàng khóa kỹ cửa lao, qua cửa thứ hai, “Tiểu Tử” lấy trong giỏ thức ăn ra một bộ đồ kỳ lạ màu vàng đất, giống hệt như màu tường nhà lao.

Thất Nương cầm lấy, khoác lên người Sa Lang, đem thân mình nó bao kín, nó ngụy trang xong không dễ mà nhìn thấy, dưới ánh đèn tù mù leo lét của nhà lao còn khó phát hiện hơn – ngoài cặp mắt của nó.

Thất Nương hài lòng nói: “Quả nhiên không tồi, có điều Sa Lang, có gì không ổn phải cúi đầu, đừng để người ta phát hiện hay nghe thấy nhé, mắt xanh của mày có thể dọa người ta sợ hãi đấy.”

Sa Lang liếm liếm tay Thất Nương tỏ ý nó đã hiểu, Thất Nương hướng Tiểu Tử gật đầu, đi đến cửa thứ ba.

Trần Tam nghe tiếng bước chân vang lên, vội mở cửa, nhìn thấy Vưu Tiên không có đó, hồ nghi nói: “Vưu phó tướng đâu rồi?”

Thất Nương cười lạnh nói: “Hắn nói hôm nay không giống ngày thường, tù nhân quan trọng này ngàn vạn lần không thể có nửa điểm sơ suất, cho nên hắn đem ta đuổi ra trước, thì ra đồ ăn phân nửa là cho hắn, thật đúng là sợ ta thả tù nhân ra hay sao, cư nhiên thật sự muốn đích thân trông giữ chỗ này.”

Thất Nương đầu tiên tỏ vẻ tức giận Vưu Tiên trước mặt Trần Tam để lấp liếm đi việc này, Trần Tam nghe xong quả nhiên không hề hoài nghi, mở cửa, chủ tớ hai người đi ra xong, Trần Tam đang muốn khóa cửa, “Tiểu Tử” đột nhiên a một tiếng, khiến Trần Tam hoảng sợ quay lại hỏi: “Sao vậy?”

Trong khoảnh khắc hắn xoay người Sa Lang đã lẻn ra, “Tiểu Tử” nói: “Tôi hoa mắt thôi, bị cái bóng của mình dọa sợ, không sao không sao.”

Thất Nương sẵng giọng: “Cũng tại ngươi cứ nghi thần nghi quỷ, khiến cả ta cũng bị hoảng sợ, được rồi, vị đại ca này, đồ ăn đều đã mang vào, hôm nay sẽ không lại mang thêm nữa, chúng ta đi trước đây.”

Trần Tam chào các nàng xong, xoay người khóa cửa lại.

Cứ như thế, các nàng hữu kinh vô hiểm rời khỏi tử lao.

Bao tiên sinh đứng canh sau một gốc cây gần cửa rừng, nhìn thấy các nàng đi ra, vui vẻ hỏi: “’Thành công?”

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, thị vệ đứng bên cạnh xe cũng không phát hiện các nàng đã đi ra, Thất Nương làm một thủ thế ra hiệu chớ lên tiếng, chỉ chỉ Sa Lang đi theo sau mình.

Giao Sa Lang và lệnh bài của Vưu Tiên cho Bao tiên sinh xong, Thất Nương mới mang theo “Tiểu Tử” ra khỏi rừng, nàng làm ra vẻ nổi giận đùng đùng đi đến chỗ thị vệ.

“Vưu Tiên thật là khinh người quá đáng, nói cái gì mà Tiểu vương gia giao việc cho hắn, cư nhiên không đưa chúng ta về phủ?” Nàng trừng mắt hai tên thị vệ: “Tiểu vương gia của các ngươi cho phép đối đãi với chúng ta như vậy sao?”

“Tiểu Tử” nói: “Chắc là Tiểu vương gia có việc quan trọng hơn cần làm, nếu không sao lại như vậy được, hôm nay là ngày đại hỉ, tiểu thư đừng nóng giận nữa.”

Thất Nương hừ một tiếng không thèm để ý đến “Tiểu Tử”, quay mạnh đầu bước lên xe ngựa, hai thị vệ kia cũng không dám lắm miệng, vội vàng đưa các nàng hồi phủ.