Thất Giới Hậu Truyện

Chương 167: Hiểm thắng nhất trù (Một trận thắng hiểm)



Hơi kinh hãi, Lâm Phàm không khỏi liếc Thiên Lân, thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng cảm khái rất sâu.

Ít nhất tại thời khắc này, niềm tin của Thiên Lân đối với hắn khiến hắn thấy cho dù thế nào bản thân cũng phải đánh bại đối thủ trước mắt.

Đã biết như vậy, Lâm Phàm trong lòng dâng lên hào khí, thực lực ẩn giấu trước đây lúc này bộc phát ra, ánh sáng huyền ảo quanh người lưu chuyển, tần suất dao động đang tăng lên rất nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp Tiết Phong, điều này khiến những người quanh đó đều cảm thấy kinh ngạc.

Tiếng hoan hô từ dưới đài truyền lên.

Khi Hắc Tiểu Hầu mấy người cảm nhận được sự kiên định và quyết tâm không gì lay chuyển của Lâm Phàm, rốt cuộc áp lực trong lòng kích động khiến bọn họ bắt đầu lớn tiếng hoan hô.

Cảnh tượng này rất bình thường lại ẩn chứa vài phần chua chát.

Ngay cả Đinh Vân Nham cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng kêu gọi đồ nhi.

Nghe được tiếng gọi của sư phụ, Lâm Phàm nghĩ lại những điều trải qua mười năm nay, trong lòng lập tức cảm khái vô cùng, một loại tình tự áp lực chớp mắt đã kích phát, cả người ngửa mặt kêu dài, tạo nên khí thế trùm lên chín tầng trời.

Trong chớp mắt, người xem kích động trở lại, bất kể là Đinh Vân Nham, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu dưới đài, hay là Thiên Lân, Trương Trọng Quang, Phương Mộng Như trên đài, thậm chí cả Hoàng Kiệt, người áo đen, Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà bên ngoài cốc xem náo nhiệt cũng đều cảm thấy kinh ngạc với khí thế của Lâm Phàm.

Đương nhiên, trong những người này, luận về thực lực không ít người mạnh hơn Lâm Phàm, nhưng điều khiến họ kinh ngạc lại không phải là thực lực của Lâm Phàm mà sự kiên cường toát ra từ trên người hắn.

Tiết Phong hơi cảm thấy không ổn, nhưng hắn là người thoáng, ngược lại còn cười lớn nói:

- Được, đối thủ như vậy mới là người mà ta chờ đợi. Đến đây, xem chiêu.

Dứt lời, thân thể xoay tròn, hai tay một đỏ một trắng thúc động hai loại pháp quyết khác nhau, dựa vào sức xoay tròn hỗ trợ mà dung hợp thành một, hình thành một cột sáng đỏ trắng, chính là hỗn hợp của Huyền Dương thần quyền và Băng Diễm đao.

Một chiêu này có tên là Ly Hận Quy Trần, ngụ ý ôm hận mà chết, có cái tứ không gì ngăn được, hỗn hợp của sức mạnh cực dương cực cương và cực âm cực lạnh, hơi giống với Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh, nhưng lại có bản chất khác nhau.

Trước mắt, tu vi của Tiết Phong không kém, nhưng lại tối đa có thể phát huy được năm tầng uy lực.

Nhưng cho dù là vậy cũng khiến người xem cảm thấy kinh hãi.

Lâm Phàm chăm chú nhìn tình hình của Tiết Phong, thấy hắn bắt đầu phát động thì bản thân cũng vội vàng phản kích.

Thân thể chớp mắt phân thành mười tám tàn ảnh, mỗi bóng tự thi triển một chiêu kiếm quyết, thể hiện hoàn chỉnh Phi Tuyết kiếm quyết ra.

Tình hình này tương tự trước đó, Tiết Phong là sớm có chuẩn bị, trong lúc xoay tròn nhanh chóng đã gia tăng tu vi đến cực hạn, thúc động một tuyệt chiêu cực mạnh, trong một tiếng hô lớn liền phát xuất công kích lần thứ ba.

Một chiêu này uy lực tuyệt luân, cột sáng đan xen trắng đỏ hệt như thần kiếm khai thiên, trong quá trình chém xuống ẩn chứa sức mạnh thôn tính vạn vật, nó đến nơi nào thì thời không vặn vẹo, khiến người xem ánh mắt đều đổ dồn nhìn cảnh tượng kỳ lạ khó thấy.

Lâm Phàm tâm thần khẩn trương, thấy thế công Tiết Phong đến gần, lập tức toàn lực thi triển kiếm quyết, sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị sơ bộ nhất, mười tám phân thân chia ra bắt đầu nhau chóng hợp nhất trở lại.

Cứ như thế, mười tám chiêu kiếm quyết tuân theo thứ tự hợp lại, đồng thời thể hiện trên người của Lâm Phàm, cảm giác như hắn trong chớp mắt đã dung hợp được mười tám chiêu kiếm quyết thành một chiêu, bộc phát một cột kiếm rực rỡ mang theo khí thế bành trướng nhanh chóng, theo sự khống chế của hắn hung hăng đánh thẳng về phía Tiết Phong.

Lúc này, cột sáng trắng đỏ đan xen và cột kiếm rực rỡ gặp nhau giữa không trung, hai người dùng hết toàn lực, không hề nhượng bộ, triển khai một trận tranh đấu kịch liệt làm xuất hiện một cục diện giằng co tạm thời ngắn hạn.

Lúc đó, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt cùng với tiếng sấm điếc tai, hoa lửa nhảy múa mang theo ánh sáng rực rỡ che phủ thân thể hai người giao chiến.

Khắp nơi, người xem kích động không thôi, Công Dương Thiên Tung nhịn không được phải đứng lên, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng.

Dưới đài, Đinh Vân Nham hai tay nắm chặt vai của Hắc Tiểu Hầu và Tiết Quân, thân thể run rẩy không ngừng.

Những người còn lại tình hình tốt hơn chút, Thiên Lân và Tân Nguyệt tương đối chú ý, mà Phương Mộng Như ánh mắt sáng trưng, vẻ quái dị.

Vụ nổ mạnh kéo dài khiến người rung động, khi sương mù giữa không trung tan ra, để lộ tình hình hai người giao chiến, người xem không khỏi la lên kinh hãi.

Thời khắc đó, Tiết Phong và Lâm Phàm cách nhau vài trượng, tình hình có khác biệt.

Tiết Phong hai tay giơ cao, thân thể xoay tròn hơi hơi nghiêng tới trước, tốc độ đang càng lúc càng chậm, khuôn mặt cương nghị tái nhợt không chút máu, khóe miệng nhếch lên vết máu.

Lâm Phàm lơ lửng giữa không trung, hai tay đang nắm chặt kiếm, đang hết sức tạo ra sức ép hướng tới trước, thân kiếm đang run rẩy kịch liệt, phảng phất tùy lúc sẽ bị gãy rời.

Vẻ mặt của hắn lại đối lập hẳn khuôn mặt tái nhợt của Tiết Phong, nó đỏ như có một tầng cát đỏ, ngay cả mồ hôi cũng đỏ lên quỷ dị.

Cảnh tượng này cứ mãi kéo dài, phảng phất dừng hẳn ở nơi đó.

Mãi đến khi Tiết Phong ngưng hẳn xoay tròn, người xem vẻ mặt mới lộ ra lo âu và kích động.

Thời khắc đó, thân thể Công Dương Thiên Tung chấn động, kiệt sức ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt đầy sự thất vọng.

Mà Triệu Ngọc Thanh bên cạnh ánh mắt hơi lóe sáng kỳ dị, mơ hồ xuất hiện sự cười cười.

Mã Vũ Đào hơi cao hứng, thất bại của Hạ Kiến Quốc khiến ông tâm tàn ý lạnh, nhưng hiện nay thấy tình hình của Tiết Phong, ông không khỏi lộ ra vài phần vui mừng.

Thiên Lân rất cao hứng, Lâm Phàm trận chiến này tuy bị thương rất nặng, nhưng lại không hề phụ đi dụng ý của hắn.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt kinh dị, nàng không thể nào tưởng tượng được, tu vi của Lâm Phàm không ngờ lại còn hơn Tiết Phong một tầng.

Phương Mộng Như hai mắt khép hờ lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phàm, có cảm giác yêu hận đan xen.

Hàn Hạc, Điền Lỗi bất ngờ vô cùng, không thể nào dự liệu được kết quả như vậy.

Trương Trọng Quang hơi âu sầu, chiến thắng của Lâm Phàm mơ hồ khiến ông cảm thấy uy hiếp.

Giữa trận chiến, Lâm Phàm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Phong, khóe miệng hiện lên nụ cười cay đắng, nhỏ nhẹ lẩm bẩm:

- Lúc này thu tay lại là kết quả tốt nhất, nhưng ta đáp ứng với một người, vì thế phải đánh bại ngươi.

Nói rồi trường kiếm trong tay hào quang lóe lên, một luồng sức mạnh mênh mông đột nhiên bộc phát lập tức hất bắn Tiết Phong xuống đài, mạnh mẽ áp chế thân thể của hắn.

Giãy dụa đứng lên, Tiết Phong trong mắt không chút ý hận, ngược lại còn vui vẻ nhỏ giọng cười nói:

- Kết quả này khiến ta rất vừa ý, tuy ta biết ngươi còn ẩn giấu một chút gì đó. Bất quá ngươi nhớ kỹ, lần tới ta sẽ tìm ngươi tỉ thí, cuối cùng có một ngày ta phải thắng được ngươi.

Lâm Phàm cười cười, thu lại trường kiếm trong tay, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Tiết Phong, nhỏ giọng nói:

- Ta chờ ngươi.

Tiết Phong gật nhẹ, đưa tay vỗ vai hắn, sau đó xoay người rời đi.

- Nhớ rõ chúng ta là bằng hữu, đây là ước định trước đây của chúng ta.

Lâm Phàm không hề xoay người, giọng điềm tĩnh nói:

- Từ thời khắc này trở đi, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.

Sau ba chiêu, thắng bại đã phân, hai người lại bất ngờ xây dựng một tình bằng hữu đặc thù, điều này khiến người xem ít nhiều thấy kỳ quái.

Dưới đài, Đinh Vân Nham kích động không ngừgn, liên tục la tốt tốt. Linh Hoa nói:

- Sư phụ, con nói Lâm sư huynh nhất định sẽ thắng mà.

Đinh Vân Nham nhìn lại mấy đồ đệ, đột nhiên có cảm giác kỳ quái, dường như bọn họ đều có biến đổi rất lớn so với dĩ vãng.

Thu lại tâm thần, Đinh Vân Nham cất tiếng hỏi:

- Các con có chuyện gì đó che dấu vi sư phải không?

Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền cúi đầu không nói, Linh Hoa trả lời:

- Sư phụ không cần phải nóng nảy, đợi sau khi trận tỉ thí cuối cùng kết thúc rồi, mọi đáp án đều được mở ra.

Đinh Vân Nham chấn động trong lòng, câu này của Linh Hoa đã nói rất rõ ràng, thật ra Lâm Phàm ẩn chứa bí mật thế nào đây?

Trên đài, Trương Trọng Quang chầm chậm đi đến giữa sàn đấu, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phàm một lúc, sau đó nói với những người dưới đài:

- Vòng tỉ thí thứ hai, môn hạ Lâm Phàm của Đằng Long cốc chiến thắng. Tiếp theo, trận tỉ thí cuối cùng giữa Từ Tĩnh và Lâm Phàm, bọn họ ai cuối cùng có thể chiến thắng, hãy để cho chúng ta được rửa mắt trông chờ.

Nói rồi gọi Lâm Phàm trước hết hãy đi nghỉ ngơi chữa thương đã.

Ngồi xem bên trên, Mã Vũ Đào hơi cảm xúc nói:

- So đi so lại, kết quả lại là đồng môn tranh thắng, ta thật sự có chút mong chờ kết quả cuối cùng.

Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:

- Tông chủ chớ để thất vọng, con người mạng vận huyền bí, mạnh yếu thực lực không đại biểu cho thành tựu cao thấp, tông chủ nên nhìn rộng ra một chút mới được.

Mã Vũ Đào cười khổ nói:

- Thánh tăng nói ung dung thoải mái, nhưng thế gian có thể nhìn rộng ra được lại có mấy người?

Nghe vậy, Tuyết Sơn thánh tăng cười mà không nói.

Phương Mộng Như cứ nhìn mãi Lâm Phàm, mãi đến khi hắn ngồi xuống điều tức, bà mới nhìn lại Triệu Ngọc Thanh, hỏi lại:

- Sư huynh, hắn…

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:

- Lúc này chưa phải, sư muội hà tất phải nóng lòng.

Phương Mộng Như thở dài u oán, không nói thêm gì nữa.

Trương Trọng Quang đi đến bên Triệu Ngọc Thanh, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, hai người bọn chúng tình hình như vậy, trận đấu cuối cùng lúc nào mới bắt đầu?

Triệu Ngọc Thanh liếc quanh, trầm ngâm nói:

- Từ Tĩnh thương thế hồi phục bảy tám phần, Lâm Phàm thì cần thêm chút thời gian. Con hãy gọi Vân Nham đến đây hỗ trợ Lâm Phàm trị thương, tàn một nén nhang thì bắt đầu trận chiến cuối cùng.

Trương Trọng Quang vâng một tiếng, đi đến trước đài phất tay gọi Đinh Vân Nham, dặn dò ông trị thương cho Lâm Phàm.

Sau đó, nói với mọi người dưới đài:

- Thực tế thì Từ Tĩnh và Lâm Phàm đều bị thương, trận tỉ thí cuối cùng trễ lại một nén hương. Bây giờ mọi người hãy nghĩ ngơi trước đã, tỉ thí đặc sắc chút nữa sẽ bắt đầu.

Người dưới đài xem bàn luận sổi nổi, bắt đầu suy đoán kết cục cuối cùng, Từ Tĩnh và Lâm Phàm ai có thể thu được thắng lợi cuối cùng?

Đứng sau lưng Tuyết Sơn thánh tăng, Thiên Lân đánh giá Từ Tĩnh và Lâm Phàm, trong lòng đang suy đoán mọi việc.

Trước đây, Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc giao chiến, tuy Từ Tĩnh chiến thắng lại bị thương không nhẹ.

Hiện nay tình hình Lâm Phàm cũng tương tự như vậy, nhưng chỗ khác nhau là thời gian trị thương của Từ Tĩnh chiếm ưu thế, chỉ còn lại thời gian một nén hương cũng đủ để thương thế hắn khỏi hẳn. Còn Lâm Phàm được Đinh Vân Nham hỗ trợ, tuy tăng được tiến độ trị thương, nhưng với tu vi của Đinh Vân Nham, căn bản trong thời gian một nén hương có thể khiến Lâm Phàm lành thương thế.

Cứ như thế, trận tỉ thí cuối cùng, Lâm Phàm sẽ thua thiệt.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân vội vàng suy nghĩ đối sách, sau một phen suy tư thâm sâu liền quyết định hỗ trợ Lâm Phàm một tay.