Thất Giới Hậu Truyện

Chương 152: Nhất kiếm kinh địch (Một kiếm khiến địch kinh hãi)



Một lúc sau, vài bóng người từ xa đến gần, đi ngang qua Thiên Nữ phong, thẳng về phía Đằng Long cốc.

- Ồ, ở đây có người.

Trong tiếng la thất thanh, sáu bóng người đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn lại Quý Hoa Kiệt trên đỉnh núi.

Chỉ thấy sáu người này có năm nam một nữ, chính là Sát Phật Thiên Nộ, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tĩnh, Địch Lượng và Ứng Thiên Tà.

Người cất tiếng đầu tiên chính là Ứng Thiên Tà, hắn phát giác được khí tức của Quý Hoa Kiệt đầu tiên, lúc này chỉ thấy hắn hỏi lại:

- Ngươi là ai? Vì sao ở nơi này?

Lạnh lùng nhìn sáu người, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt không thay đổi đáp:

- Vì sao ở đây không cần phải nói cho các ngươi biết.

Ứng Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, quát lên:

- Tiểu tử thật cuồng vọng, ta muốn xem ngươi có bản lĩnh nhiều ít mà dám coi thường bổn công tử.

Lời vừa dứt, Ứng Thiên Tà đã xuất hiện trên đỉnh Thiên Nữ phong, giữa khoảng cách chưa đầy mười thước với Quý Hoa Kiệt.

Bật cười lạnh lẽo, Quý Hoa Kiệt nói:

- Không nên chọc ta, nếu không ngươi sẽ hối hận.

Thấy vẻ mặt Quý Hoa Kiệt rất trấn tĩnh, Ứng Thiên Tà không dám hành động lỗ mãng, quét mắt qua người trên lưng Quý Hoa Kiệt, sau đó phát hiện bức tượng Thần Nữ, trong mắt toát ra một chút kinh dị.

Cũng đúng lúc đó, Hoa Vũ Tĩnh nhìn thấy vẻ anh tuấn bất phàm của Quý Hoa Kiệt, khuôn mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, vừa bay đến gần, vừa yêu kiều nói:

- Thiếu niên thật tuấn tú, cho tỷ tỷ biết đệ tên là gì vậy?

Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo nhìn nàng ta, ánh mắt sắc như dao khiến người kinh hãi lập tức khiến nụ cười của Hoa Vũ Tình trở thành cứng ngắc.

- Không nên đến quá gần, nếu không chớ trách kiếm của ta vô tình.

Hoa Vũ Tĩnh vẻ mặt giận dữ, hừ giọng nói:

- Có gì đặc biệt hơn người đâu, lạnh lẽo băng giá như một tảng đá xấu, bổn cô nương đâu phải hiếm thấy như ngươi.

Dứt lời liền xoay mình, Hoa Vũ Tình không cam tâm tình nguyện thối lui ngoài ba trượng.

Bên ngoài, Tiếu Tam Sát bốn người lúc này đến gần, ánh mắt tụ tập ở Quý Hoa Kiệt, đánh giá người đàn ông lạnh lùng này.

Giây lát sau, Địch Lượng phát hiện được bức tượng băng Thần Nữ, hô nhẹ:

- Đây là vật gì, sao lại quái dị như vậy?

Còn đang nói, hắn không khỏi mất tự chủ tiến gần đến bức tượng băng Thần Nữ. Tiếu Tam Sát, Cao Vân, Thiên Nộ, Hoa Vũ Tình nghe vậy đều nhìn về phía đó, ánh mắt đầy hiếu kỳ.

Quý Hoa Kiệt lại lắc mình ngăn lại trước mặt Địch Lương, giọng nghiêm túc nói:

- Muốn xem thì có thể, nhưng không được đến gần, nếu ai không nghe, đến lúc đó đừng hối hận.

Dừng lại, Địch Lương giận dữ nhìn Quý Hoa Kiệt, quát lên:

- Tiểu tử, ngươi không thấy mình quản quá nhiều sao?

Quý Hoa Kiệt lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi không phục, có thể lấy mạng của mình ra thử xem, để coi ta có năng lực này hay không.

Địch Lượng vẻ mặt âm hiểm, trước mặt mọi người bị Quý Hoa Kiệt khích như vậy, hắn làm sao có thể nuốt được cơn tức giận này.

- Tiểu tử, đây có thể nói là ngươi tự tìm lấy, chớ trách ta tàn nhẫn.

Còn đang nói, trường đao trong tay Địch Lương rung lên, tiếng đao gào rít cùng với vài trăm làn đao chỉ trong chớp mắt đã hội tụ thành một, hình thành một vầng đao màu đỏ rực dài chục trượng bổ thẳng xuống đầu của Quý Hoa Kiệt.

Đối mặt với một chiêu này, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt không thay đổi, trường kiếm trong tay lóe ánh lạnh, một tiếng kiếm ngâm thánh thót cùng với cột kiếm rực rỡ dùng tốc độ nhanh như chớp điện đỡ lấy một chiêu của Địch Lượng.

Lúc này, mọi người ở tại chỗ ai cũng không hề nhìn rõ được chiêu thức của Quý Hoa Kiệt, mọi người chỉ thấy ánh sáng kỳ lạ lóe lên, sau đó là âm thanh trường kiếm quay vào trong bao.

Ngay sau khi vầng đao và cột kiếm gặp nhau giữa không trung, sức mạnh cường liệt chớp mắt đã phát nổ, làn sáng chói mắt che phủ hết mọi thứ.

Tiếng kêu thảm vang lên trong tiếng sấm rung trời, cùng với tiếng khiếp hãi và vô cùng bất cam rơi xuống dần dưới chân.

Trên đỉnh Thiên Nữ phong, ánh sáng như mưa, hoa lửa tung tóe và mảnh băng đan vào nhau, không khí khuếch tán hung mãnh vô cùng, người đang quan sát cuộc chiến đều bị ép rời đi chục trượng.

Ở tại chỗ, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt bình tĩnh, thân thể không lắc lư chút nào, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào việc hắn ra tay.

Bức tượng băng Thần Nữ vẫn như cũ, không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, vẫn ngạo nghễ trên đỉnh núi.

Giây lát, cuồng phong tan đi để lộ kết cục của cuộc giao chiến.

Chỉ thấy Địch Lượng nằm dài trên đỉnh Thiên Nữ phong, toàn thân máu tươi chảy ròng ròng nhiễm đỏ cả mặt đất, trường đao trong tay chỉ còn lại nửa đoạn, cả người sắc mặt xám như tro tàn, chỉ còn hơi sức hấp hối.

Tình hình như vậy, người quan sát không ai không lộ rõ sợ hãi, cho dù là tự phụ như Ứng Thiên Tà lúc này cũng có vẻ mặt nặng nề.

Quý Hoa Kiệt lạnh lùng tàn khốc, bá đạo làm chấn động lòng người, ai cũng không ngờ được, hắn gần như chỉ một chiêu đã phá hủy lập tức địch nhân.

Liếc năm người còn lại, Quý Hoa Kiệt lạnh giọng nói:

- Nếu các vị còn có hứng thú, hay là cũng ra tay thử xem. Nếu không còn hứng thú, xin mời rời đi, ta một mình ở đây thích sự thanh tĩnh.

Thấy Quý Hoa Kiệt ra lệnh đuổi khách, Tiếu Tam Sát, Hoa Vũ Tình, Cao Vân ba người không nói thêm một lời lập tức bỏ đi. Ứng Thiên Tà hơi chần chừ một chút dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại chọn việc bỏ đi.

Sát Phật Thiên Nộ bay xuống chân núi, nhìn Địch Lượng bị trọng thương một chút rồi cuối cùng mang hắn bỏ đi khỏi nơi đó.

Đợi năm người đi rồi, Quý Hoa Kiệt quay lại vị trí cũ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bức tượng băng Thần Nữ, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Ngàn năm ngóng nhìn, tình này không thay đổi, người đàn ông trong lòng nàng thật chưa từng có một chút thiếu sót và tiếc hận sao?

Nghi vấn nhàn nhạt theo gió bay xa, người nào có thể trả lời chuẩn xác cho hắn được đây?

Có lẽ, trên thế gian có rất nhiều chuyện đúng sai đan vào nhau, căn bản không có được một kết luận xác thực được.

Đột nhiên, Quý Hoa Kiệt xoay người, ánh mắt nhìn vào vị trí giữa không gian phía trái, trầm giọng nói:

- Người nào đó? Ra đi.

Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, chỉ nghe một thanh âm hơi kinh ngạc:

- Không nhìn ra được ngươi còn có chút bản lĩnh, ta vừa đến nơi này liền bị ngươi phát giác. Tiểu tử, ngươi là ai?

Ánh sáng nhạt lóe lên, một bóng đen xuất hiện, chỉ thấy một người áo đen đã ở đó.

Người này không phải là ai khác, chính là người áo đen thần bí kia đã giao chiến với Ma Sư Vương Dục vào sáng nay.

Lạnh lùng nhìn người áo đen, Quý Hoa Kiệt nói:

- Các hạ toàn thân đầy quỷ khí, thật ra là người nào?

Người áo đen hơi kinh ngạc, âm hiểm trả lời:

- Tiểu tử, không nhìn ra được nhãn quang của ngươi lại sắc bén, đã nhìn ra được toàn thân ta quỷ khí. Đáng tiếc, ngươi đoán không đúng, ta hoàn toàn không phải u hồn của Quỷ vực.

Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo đáp:

- Ngươi là người hay quỷ ta hoàn toàn không để ý, ta muốn biết ngươi đến đây có mục đích gì?

Người áo đen liếc bức tượng băng Thần Nữ, cười âm hiểm nói:

- Băng Nguyên truyền thuyết có loại hoa thần sinh ra trên đỉnh Thiên Nữ phong. Lúc này xem ra thật là đúng đó.

Quý Hoa Kiệt trong lòng hơi chấn động, hờ hững nói:

- Vật trong truyền thuyết có giả có thật, suy đoán không chắc đúng, cũng như phải đánh cuộc với vận mệnh.

Người áo đen cười ha hả đáp:

- Đánh cuộc với vận mệnh? Nói rất hay, bất quá ngoại trừ vận khí ra, còn phải cầu đến mưu lược.

Quý Hoa Kiệt ánh mắt hơi biến, trầm giọng nói:

- Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, không có cơ duyên cũng là vô vọng.

Người áo đen phản bác lại:

- Người ngu si nghe mệnh của trời, người thông minh sáng tạo cơ hội.

Quý Hoa Kiệt hừ giọng nói:

- Như vậy, ngươi sao không thử một lần.

Người áo đen cười âm hiểm nói:

- Thử ta đương nhiên muốn, bất quá không cần gấp, bây giờ còn chưa phải lúc. Được rồi, tiểu tử, ngươi hãy ngoan ngoãn thủ giữ chỗ này, đợi khi U Mộng Lan xuất hiện thì ta sẽ đến lấy. Ha ha ha …

Dứt lời ánh sáng âm u lóe lên, người áo đen liền biến mất thần bí.

Quý Hoa Kiệt thấy người áo đen rời đi, khuôn mặt lộ ra một chút âu sầu.

Sự xuất hiện của người áo đen khiến hắn mơ hồ cảm giác được một luồng áp lực.

Trước đây, hắn đối với việc lấy được U Mộng Lan còn có niềm tin tuyệt đối, nhưng hiện tại niềm tin lại nhanh chóng hạ thấp.

Trong lòng hắn hiểu rõ, người áo đen nhất định sẽ ngầm dùng mưu ma chước quỷ, đến lúc đó hắn có thể ứng phó được hay không, có thể đoạt được U Mộng Lan được hay không, chuyện này phải trong vào may mắn của hắn.

Đứng bên ngoài Tuyết Lang cốc, Thiện Từ vẻ mặt đau đớn. Thân thế mở ra khiến hắn chìm vào tình cảnh khó khăn đôi đường.

Trước đây, hắn không hề biết được thân thế của mình, trong lòng luôn tồn tại một ảo giác, mơ ước có một ngày có thể đoàn tụ một nhà.

Nhưng hiện nay, khi hắn hiểu được thân thế của mình, mới phát hiện té ra hiện thực luôn làm người ta khó mà tin được.

Cha ruột của mình không ngờ lại chết trong tay của cậu ruột mình, đây quả thật là một điều trào phúng vô cùng.

Gió, thổi nhè nhẹ mang theo hơi lạnh thấu xương.

Thiện Từ hệt như chưa tỉnh, một mình sửng sờ đứng đó, ánh mắt như hiện lên lúc tuổi còn thơ.

Trước đây, nơi này là một nơi quen thuộc, nhưng sau mười năm quay lại chốn xưa, lại sớm không còn được tâm tình như trước.

Thở dài u oán, Thiện Từ đi vào trong cốc, mọi thứ tàn phá trước mắt đã sớm không còn như tình trạng xưa kia.

Đứng yên bất động, Thiện Từ toàn thân tràn đầy u uất nhàn nhạt.

Hắn chỉ mới hai mươi tuổi, tuy theo Tuyết Sơn thánh tăng học nghệ mười năm, lại vẫn không thể nào quên đi trần thế như cũ.

Ngạc Tây đứng bên ngoài Tuyết Lang cốc, từ xa xa nhìn lại Thiện Từ, trong mắt vẻ phức tạp, khuôn mặt cương nghị mang theo vài phần đau thương.

Hai mươi năm truy theo tung tích cừu nhân, oán hận dồn một đời, tâm nguyện hiện nay đã đạt, ai ngờ lại xuất hiện một Thiện Từ.

Đây là ông trời thương tình hay là ông trời đang trêu đùa mình?

Trong trầm tư, Ngạc Tây đột nhiên phát hiện một luồng yêu khí từ xa đến gần, tiến thẳng trực tiếp đến chỗ Thiện Từ trong Tuyết Lang cốc.

- Cẩn thận, có yêu khí.

Trong tiếng rống lên, Ngạc Tây bay thẳng vào Tuyết Lang cốc.

Thiện Từ đưa tay phải lên cao, lạnh lẽo nói:

- Không được đến gần, ta không muốn gặp ngươi.

Ngạc Tây thân thể chợt dừng lại, chăm chú nhìn Thiện Từ một lúc, cuối cùng thở thật dài, lùi lại chỗ cũ.

Từ xa, có thể thấy được một cơn gió lốc màu trắng bạc đang cuốn đến nhanh chóng, nó mang theo băng tuyết đến kinh người, chớp mắt đã đến bên ngoài Tuyết Lang cốc, khí thế không giảm chút nào phóng thẳng về Thiện Từ.

Quay người lại, Thiện Từ nhìn vào cột gió kinh trời đường kính vượt quá năm trượng, dài đến vài trăm trượng, trong mắt toát ra ánh nhìn sắc bén, lập tức không chút do dự, thân thể bắn lên hóa thành một luồng sáng trắng, không ngờ lại bay thẳng vào trong cơn gió lốc.

Ngạc Tây thấy vậy thất kinh, vội la lên:

- Không thể …

Nhưng mọi thứ đều quá trễ rồi.

Lập tức, Thiện Từ hóa thành ánh trắng biến mất trong cơn lốc xoáy, nhìn không thấy bất cứ biến hóa nào.

Nhưng giây lát sau, cơn lốc xoáy chuyển động rất nhanh liền xuất hiện tình trạng không ổn định, sau khi kéo dài một lúc liền đột nhiên vỡ nát, hóa thành ngàn vạn băng tuyết tràn ra khắp phương viên vài dặm.

Giữa vụ nổ, một tiếng gầm rú giận dữ đặc biệt sắc bén, nhưng hoàn toàn không phải tiếng của Thiện Từ.