Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 62: Chuyện Cũ 1



Diệp Chiêu lôi kéo em gái: “Không phải chỉ là một ít sắt vụn sao? Bà có muốn thu hay không?”

Bà Lương quan sát hai chị em, cả hai đều mặc quần áo đẹp, lớn lên da dẻ mịn màng, không giống như trẻ con nhà nghèo.

“Hai đồng tiền một cân, mày đặt lên bàn cân đi.”

“Không phải là ba đồng sao.”

“Nguồn gốc sắt của hai đứa bay không rõ ràng, nhiều nhất chỉ được hai đồng, không bán thì cầm đi.”

“Cháu không bán.”

“Không bán thì đi nhanh lên.”

Tổng cộng bán đi cũng không được mấy đồng tiền, Diệp Chiêu khóe miệng cong lên: “Những vụn sắt này cháu không bán, tất cả tặng cho bà.”

“Ôi, con bé cũng nóng tính đấy nhỉ.” Bà Lương cho rằng Diệp Chiêu tức giận.

“Cháu không đùa đâu, thực sự tặng hết cho bà, có điều cháu muốn hỏi bà về một người.”

Bà Lương lại nhìn về phía Diệp Chiêu, bà ta xác định không quen cô bé này, ánh mắt có chút cảnh giác: “Mày muốn hỏi thăm ai?”

“Cháu muốn hỏi bà về một thanh niên trí thức ngày trước xuống thôn ở nơi.”

Diệp Chiêu nghe dì Xảo nói, trước đây vợ chồng bà Lương chịu trách nhiệm tiếp đón các thanh niên trí thức tới đây, theo lý thuyết thì bà ấy phải biết tất cả.

“Làm sao mày tìm được tao? Mày muốn nghe ngóng người nào?”

“Kim Tĩnh Chi.” Diệp Chiêu sợ bà ta nghĩ không ra, nói kỹ càng tỉ mỉ: “’Kim’ là ‘vàng’, ‘Tĩnh’ trong ‘An Tĩnh’, ‘Chi’ trong ‘Chi hồ giả dã’, ‘Kim Tĩnh Chi’ ạ.”



Cô nói xong mới nhớ ra bà ta không biết chữ.

Bà Lương trầm ngâm rồi “À” một tiếng, hỏi ngược lại: “Mày là gì của cô ấy?”

“Cháu là con gái của bà ấy.”

Bà Lương nghi ngờ nhìn về Diệp Chiêu, có chút không dám tin: “Mày là con gái của Kim Tĩnh Chi? Mày đã lớn thế này rồi?”

“Đúng vậy.”

Diệp Chiêu chỉ vào tấm biển đổi kẹo mạch nha ở cửa ra vào: “Cháu đổi giấy và lon nhôm thành kẹo mạch nha được không?”

“Chừng này quá ít không đổi được bao nhiêu.” Bà Lương vào nhà lấy một túi kẹo mạch nha nhỏ cho các cô.

Diệp Chiệu lấy một miếng nhỏ cho vào mồm, còn lại đều đưa hết cho em gái, bảo cô bé về nhà trước.

Diệp Chiêu ăn kẹo mạch nha, đem đề tài trở lại: “Cháu được sinh ra vào năm mẹ cháu trở lại thành phố."

Trước cửa nhà có một cái ghế gỗ cũ kỹ, bà Lương ngồi xuống, cầm cốc sứ lên uống nước: “Sao mày lại tới đây hỏi thăm mẹ mày? Có chuyện gì không thể hỏi trực tiếp bà ta?”

“Cháu chưa bao giờ gặp mẹ, cháu muốn tìm hiểu về bà ấy.” Diệp Chiêu lôi ghế ra ngồi bên cạnh bà Lương, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Bà Lương đưa mắt nhìn về túi bạt để ở cửa, hai cái túi đựng hơn mấy chục cân sắt.

Bà ta bị câu “tất cả tặng cho bà” khiến cho lòng ngứa ngáy, không khỏi kiên nhẫn nói: “Mẹ mày xảy ra chuyện gì?”

“Cháu không biết ạ. Cháu được sinh ra ở đây, mẹ cháu đã biến mất sau khi sinh ra cháu.”