Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 28:



Cố Á lại tiếp tục sống chết nháo loạn đến khuya. Tôn Tú Lan kéo Cố Á vào trong phòng nói chuyện riệng. Nhưng mặc kệ bà ta khuyên nhủ như thế nào, phân tích ra sao, Cố Á nhất định vẫn đòi phải được gả tới Dư gia!

Thậm chí cô ta còn mặt dày mày dạn nói: “Anh ấy ngay cả phía dưới của con cũng đã sờ soạng! Mẹ, con làm sao có thể gả cho người khác? Con chỉ có thể gả cho Dư Minh Hâm, con phải gả cho anh ấy!”

Cô ta chính là muốn trong tương lai sống trong biệt thự, đi lại bằng ô tô, trong nhà có người hầu để sai sử. Vì vậy, cô ta nhất đinh phải gả đến Dư gia, nhất định phải có được nhưng thứ cô ta muốn.

Tôn Tú Lan không thể nhịn được nữa, tát hai cái lên mặt Cố Á, rồi sau đó bà ta gào khóc. Bà ta tại sao lại có thể sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như vậy đây!

Nhưng việc đã đến nước này, bà ta còn có thể làm sao bây giờ?

Đêm khuya, dưới ánh đèn trong phòng khách, Cố Trường Kiện hạ mắt, nhìn về phía Cố Linh : “Đã đến nước này, Á Á không thể không gả đến Dư gia. Nhưng dựa theo chính sách, trong nhà chúng ta cần phải có một người trở thành thanh niên trí thức. Linh Linh, thanh niên trí thức đi hải đảo ngày mai đã phải xuất phát, con nhanh chóng thu thập tốt đồ đạc đi.”

Cố Linh trong lòng có chút nhảy nhót vui mừng. Hải đảo tốt nha. Cô đã sống đến đời thứ hai này, vẫn chưa bao giờ nhìn thấy biển rộng, càng không nói đến hải đảo!

Nhưng trên mặt, Cố Linh lại tỏ ra trầm mặc, nhìn qua có chút khó xử, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng đáp lời Cố Trường Kiện : “Được thôi!”



Cô vứa đáp lời, còn nói thêm : “Nhưng con có một yêu cầu. Hôn sự của Cố Á nguyên bản thuộc về con. Sự việc hôm nay tạo ra cho con một đả kích lớn. Việc này cũng đã vũ nhục nhân cách của con. Hiện tại mọi người còn muốn con đi hải đảo chịu khổ. Con nghĩ rằng, Cố Á nên viết cho con một lá thư xin lỗi để tỏ thành ý hơn nữa, trong nhà phải bổi thường cho con 150 đồng. Số tiền này con mang đến hải đảo, coi như dùng để phòng thân.”

Tôn Tú Lan đang muốn nói, Cố Linh lại cười nói: “Nếu không được, vậy thì con đây liền không đi hải đảo.”

Cố Trường Kiện hít sâu một hơi, trong nhà nháo ra gièm pha như vậy, nếu không giải quyết nhanh chóng, bị truyền ra bên ngoài, thật sự là mất mặt!

Huống chi thanh niên trí thức ngày mai đã phải xuất phát, khẳng định phải nhanh chóng xác định xem ai đi, nếu để cho người khác tới thúc giục, Cố Á lại gây sự, như vậy càng khó xong việc!

Cho nên ông ta một ngụm đồng ý rồi : “Để Cố Á viết thư xin lỗi Cố Linh, hơn nữa, Tú Lan, em lấy 150 đồng đưa cho Cố Linh, để cho con bé phòng thân khi đi hải đảo.”

Ông ta không dấu vết đưa mắt ra hiệu cho Tôn Tú Lan. Số tiền 150 đồng này, chính là lấy ra từ tiền an ủi của Dương San, cũng chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi. Hơn nữa, lúc trước Dương San cũng để lại một ít đồ trang sức, những thứ đó đáng giá không ít tiền. Chờ Cố Linh đi hải đảo như vậy coi như cả đời con bé sẽ không trở về nữa.

Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan giao lưu ánh mắt một chút đều bị Cố Linh nhìn thấy rõ ràng. Trong lòng Cố Linh chỉ cảm thấy muốn cười mà thôi. Ngày mai sao, đúng vậy, ngày mai sẽ có rất nhiều việc phát sinh.