Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 38



Hôm nay còn có Thẩm Gia Thụ che chở cho, cô cũng chỉ thấy bản thân xinh đẹp nên tìm một người chống lưng ở vùng nông thôn này mà thôi.”

“Hứ” cuối cùng cô cũng tức giận đứng lên, xắn tay áo phô trương thanh thế: “Đừng có đoán mò, chị đang đổ nước bẩn lên người em. Như vậy cũng là xúc phạm lòng tốt của đồng chí Thẩm Gia Thụ”.

“Cái gì mà có lòng tốt, hôm nay nghe chị Mai - người dẫn đường cho chúng tôi hôm nay nói anh ta sống chính là không được, không có tài cán gì mới phân công cùng chúng ta đi cắt cỏ heo. Sở dĩ bị phân công cho lợn ăn là vì anh không làm được việc, đại đội trưởng rất tức giận”.

Cô không tin: “Đừng nói bậy! Đồng chí Thẩm Gia Thụ là một người tốt”. Coi như cô và anh không có gì thì cô cũng không muốn nghe mọi người nói những điều không hay về anh. Anh thậm chí còn mang trả găng tay cho cô. Còn dạy cô rất nhiều đạo lý.

Diệp Lan chỉ cảm thấy cô ở nhà được nuông chiều lớn lên một cách ngu ngốc. “Em không tin cũng không sao. Chị cảm thấy người ta tiếp cận em không có ý tốt. Cẩn thận sau này gả ở đây, không thể trở về thành phố được”.

Đường Niên Niên đỏ mặt giận dữ. Thực sự rất muốn đánh nhau với Diệp Lan.

Khương Hồng vội vàng ngăn cô lại.

Một thanh niên trí thức khác, Trần Thanh cũng vội vàng ngăn cô lại: “Đừng ồn ào nữa. Đã nửa đêm rồi”.

Cô cắn chặt môi dưới, rất tức giận, cô cho rằng bị Diệp Lan đổ nước bẩn lên người anh, toàn nói bậy!

Diệp Lan mím môi: “Dù sao tôi cũng không nói bậy”.

Sau khi hai người bị nam thanh niên trí thức đối diện kêu to, bên này mới im lặng.

Nhưng cô nằm trên giường không ngủ được nữa, cảm thấy vô cùng uất ức.

Cô cảm thấy cô không có trêu chọc người khác, vậy tại sao lại khiến người ta nhắm vào cô như vậy? Làm liên luỵ đến đồng chí Thẩm Gia Thụ cũng bị nói xấu.

Chẳng lẽ cô thực sự khiến người khác khó chịu giống như mẹ cô nói sao?



Các nam thanh niên trí thức ở phòng đối diện cũng đang bàn luận.

Lâm Vĩ, người vừa mới đi tới và hét lên: "Đồng chí Đường Niên Niên có tính tiểu thư, ồn ào, dáng vẻ giống như muốn tìm người đánh nhau”.

Cậu ta: “Không thể nhìn ra đó”.

Trình Hướng Dương khịt mũi coi thường: “Điều kiện gia đình tốt, được nuôi với dáng vẻ xinh đẹp mà tính tình lại như vậy”.

Thẩm Gia Thụ không biết chuyện gì đã xảy ra ở bên chỗ thanh niên trí thức.

Sáng sớm, anh đến nhà kho tìm Lý Thanh Thuý và nhờ cô ấy giúp anh nói với đội trưởng Lý rằng anh thà làm công việc khác còn hơn là xúc phân lợn trong trại lợn.

Nếu là trước đây, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy đau lòng.

Nhưng bây giờ trong lòng cô ấy đã có người trong mộng, so sánh với anh, cô ấy luôn cảm thấy anh kém hơn một chút.

Vẫn là câu nói đó, không có bộ lọc của người thành phố, Lý Thanh Thuý thực sự cảm thấy Thẩm Gia Thụ không đủ tốt. Vì vậy, cô ấy cố tình tránh mặt anh.

Thẩm Gia Thụ ho khan một tiếng: “Thanh Thúy, anh nhớ lần trước đại đội trưởng nói muốn để anh làm giáo viên tiểu học, em xem bây giờ nghĩ lại anh có nên tìm thời gian nói chuyện với ông ấy không?”

Nghe đến đây, Lý Thanh Thúy hơi giật mình. Điều này có thể thảo luận được sao?

Lúc ấy cha cô ấy nói như vậy là vì có chút hiểu lầm.

Nếu bây giờ anh đi tìm cha cô ấy mà ông gật đầu đồng ý... Vậy thì quá tệ.

“Thanh Thuý, hay là vẫn để anh tự đi nói với ông đi, anh nghĩ đội trưởng Lý khá thích anh”.