Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 6



Qua hơn nửa ngày, thẳng đến khi Chu Từ Dẫn lên tiếng nhắc nhở, Thẩm Du mới phục hồi tinh thần, gật gật đầu. Cô đứng lên, xoa xoa chân có chút tê dại, không nói gì.

Biểu tình của Chu Từ Dẫn hơi do dự, thăm dò nói: "Ban đêm cậu ở sân thượng làm gì?"

Thẩm Du cúi đầu, thuận miệng nói: "Tâm tình không tốt lắm, lên đây hít thở không khí."

Tựa hồ không quá quan tâm đến câu trả lời này, Chu Từ Dẫn cười khẽ một tiếng. Anh tắt đèn pin điện thoại đi, bỏ vào túi quần đồng phục, sau đó khom lưng nhấc chồng sách trên mặt đất lên, một tay ôm sách, tay kia kéo bím tóc đuôi ngựa của Thẩm Du, rất tự nhiên nói: "Đi thôi, nóng muốn chết."

Bị anh kéo một lát, tuy rằng sức lực không lớn, nhưng Thẩm Du vẫn cảm thấy đi như vậy không được tự nhiên, liền thoáng dùng sức túm tóc trở về, chạy chậm theo anh.

"Lớp một?"

Người đi ở phía trước đột nhiên thốt ra hai chữ, tuy là đang hỏi cô, nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

Lớp một là lớp trọng điểm khoa học tự nhiên.

Thẩm Du lập tức lắc đầu, chợt nhận ra anh không nhìn thấy, liền lên tiếng nói: "Không phải, phân đến lớp mười."

Giọng điệu không nghe ra được cảm xúc gì.

Người phía trước bỗng nhiên dừng bước.

Thẩm Du cúi đầu, có thể thấy rõ đôi chân dừng gấp của anh, nhưng bởi vì quán tính nên không dừng lại được, trực tiếp đụng vào lưng anh. Cô lập tức che mũi lại vì đau, buồn bực nhìn anh, biểu tình có chút nghi hoặc.

"Làm sao vậy?"

Chu Từ Dẫn xoay người, nhận ra gì đó rồi lẩm bẩm: "Thì ra là thế."

Sau đó, anh nhìn về phía Thẩm Du, trên lông mày lộ ra một tia đồng tình, anh dùng tay phải gãi gãi mặt, một bộ dáng của người từng trải, khuyên nhủ nói: "Thành tích kỳ thật không quan trọng như vậy, cậu cũng không cần vì chuyện này mà.."

Những lời sau đó anh tựa hồ không nói tiếp được, Thẩm Du nhìn anh trầm mặc, thở dài.

"..."

Mặc dù biết anh hình như đang hiểu nhầm gì đó. Nhưng mà, thật sự rất thiếu đòn. Thẩm Du siết siết nắm đấm.

Sau khi nói xong, Chu Từ Dẫn tiếp tục bước nhanh về phía trước, bộ dáng hiển nhiên rất vui vẻ. Một lúc lâu sau, anh không quay đầu lại hỏi: "À, đúng rồi, cậu vừa nói được phân vào lớp nào?"

Thẩm Du trầm mặc một lúc lâu, sau đó không tình nguyện trả lời: "Lớp mười."

Chu Từ Dẫn ngừng lại.

Lần này Thẩm Du đúng lúc phanh chân lại, may mắn hít sâu một hơi. Lần này nếu lai đụng trúng anh, không chừng cô sẽ đẩy anh xuống cầu thang. Cô sợ hãi nhíu mày, ngữ khí không tốt lắm, nhắc nhở anh.

"Cậu đừng dừng lại bất chợt như vậy, rất nguy hiểm. Tớ suýt nữa thì đẩy cậu xuống rồi."

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn quay đầu lại, nhếch môi, không để ý tới lời trách cứ của cô. Trong mắt anh mang theo chút hâm mộ, khẽ cười nói: "Thật ngưỡng mộ cậu, có thể học cùng lớp với một người đẹp trai như tớ."

"..."

Thẩm Du nhìn chằm chằm anh không nói lời nào, biểu tình khó đoán.

Vốn Chu Từ Dẫn chỉ muốn đùa giỡn để thay đổi không khí một chút, lúc này nhìn thấy vẻ mặt như vậy của cô, anh cũng có chút không được tự nhiên, giơ tay gãi đầu, dời mắt đi.

Anh vừa định làm như không có việc gì tiếp tục đi xuống cầu thang. Đúng vào lúc này, Thẩm Du mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, trong đêm tối như vậy nghe có vẻ có chút âm trầm.

"Tớ hiện tại đẩy cậu còn kịp sao?"

"..."

Chu Từ Dẫn nghẹn lại trước những lời này của cô, anh nhìn cô một cái, mím môi sờ sờ mũi, dùng giọng mũi hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, thản nhiên tiếp tuc đi xuống.

Nhìn bóng lưng anh, Thẩm Du có chút muốn cười, cong môi lên.

Lại đi thêm vài bước, Chu Từ Dẫn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, cảnh giác nói: "Cậu dám đẩy tớ, tớ liền báo cảnh sát."

"..."

-



Trong lúc nói chuyện, bất tri bất giác đã đến cửa lớp mười.

Thời gian Thẩm Du ngây ngốc ở sân thượng không ngắn, lúc này thời gian không còn sớm, có lẽ cho rằng mọi người đều đã đi hết, cửa phòng học đã bị một học sinh nào đó đóng lại, bên trong là một mảnh tối đen.

Tình huống lúc này hiển nhiên có chút nằm ngoài dự liệu của cô, Thẩm Du hai mắt trợn to, đi tới đẩy cửa, không chút nhúc nhích.

Chẳng bao lâu cô đành chấp nhận sự thật, quay đầu nói với Chu Từ Dẫn: "Cửa bị đóng lại rồi. Không còn cách nào khác, cậu đưa tớ chồng sách. Tớ mang về ký túc xá, ngày mai lại chuyển đến."

Nghe thấy lời của cô, Chu Từ Dẫn trực tiếp đi đến bên cạnh cô, đem sách nhét vào trong ngực cô, nhẹ giọng dặn dò "Cầm chắc". Sau đó, anh nhướng mày đẩy cửa sổ bên cạnh cửa ra vào bằng tay.

Như anh dự đoán, cửa sổ cũng bị khóa.

Thẩm Du không chú ý đến hành động của anh, cho rằng ý của anh là sách rất nặng, cô nên cầm cho chắc. Cô gật đầu, nhận lấy sách rồi định đi: "Hôm nay thât sự cảm ơn cậu, tớ đi trước đây."

Trong lúc cô nói chuyện, Chu Từ Dẫn đã tháo cửa sổ xuống, động tác nhẹ nhàng quen thuộc, giống như một người phá cửa sổ chuyên nghiêp. Anh đặt cửa sổ đã tháo rời lên mặt đất, để nó dựa lên tường.

Sau đó, Chu từ Dẫn lấy chồng sách trong lòng Thẩm Du, nâng cằm về phía cửa sổ, trầm giọng nói: "Đỡ."

Nhìn hai tay trống rỗng trong nháy mắt, Thẩm Du ngẩn người, nhưng không phản bác gì, dựa theo lời anh nói mà đi qua vịn cửa sổ trên mặt đất.

Cùng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng sách rơi trên mặt đất rầm rầm.

Thẩm Du có dự cảm không tốt, cô quay đầu lại, nhìn hai tay Chu Từ Dẫn trống không, hai người vừa vặn nhìn nhau.

"..."

Sau một thời gian ngắn im lặng.

Ánh mắt Thẩm Du đờ đẫn, gằn từng chữ nói: "Cậu, đang, làm, cái, gì?"

Chu Từ Dẫn không trả lời.

Nhìn bàn tay trống rỗng của anh, Thẩm Du bật cười, biết rõ vẫn cố hỏi: "Cậu ném sách của tớ vào?"

Chú ý tới biểu tình của Thẩm Du không tốt lắm, Chu Từ Dẫn mím chặt môi, sau đó há miệng, nhưng lại không nói gì.

Một lát sau, Chu Từ Dẫn thỏa hiệp đưa tay từ cửa sổ vào, rất thuần thục sờ về phía cửa, "răng rắc" một tiếng, cửa mở ra. Sau đó, anh nâng cửa sổ trên mặt đất lên và dễ dàng gắn vào lại.

Động tác liền mạch.

Hành động của anh làm cho sắc mặt của Thẩm Du lập tức sáng tỏ. Cô đẩy cửa ra, bật đèn trong lớp học, đi đến cửa sổ rồi nhặt sách trên mặt đất.

Chu Từ Dẫn đi theo phía sau cô, biểu tình dữ tợn, lẩm bẩm nói: "Không có lương tâm."

Anh đưa tay gõ lên mặt bàn trước mặt, âm dương quái khí nói: "Bạn cùng lớp, hôm nay cậu không cần cảm ơn tớ, tớ đi trước đây." Nói xong liền đi về phía dãy thứ hai trong phòng học, lấy cặp sách trong ngăn kéo ra, xụ mặt xuống chuẩn bị rời đi.

Dư quang chú ý đến anh thật sự muốn đi, Thẩm Du có chút sốt ruột, sách cũng không kịp nhặt xong liền ngẩng đầu gọi anh: "Chu Từ Dẫn!"

Chu Từ Dẫn dừng bước, quay đầu trầm mặc nhìn cô.

"Cậu tức giận?" Cô không chắc chắn hỏi.

Chu Từ Dẫn lộ ra một nụ cười, giơ tay gãi gãi sau gáy, vẻ mặt bình tĩnh, cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

Có lẽ như anh chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, không thể tin được chỉ trích cô trong lòng: Cậu biết là tốt, cậu biết là rất tốt. Chuyện này có thể không tức giận sao? Là cậu, cậu có tức giận không? Sao cậu có thể như vậy được chứ, sao cậu có thể làm thế được? Lúc tớ đang vắt óc suy nghĩ biện pháp mở cửa cho cậu, cậu lại có thể không biết xấu hổ, trực tiếp muốn rời đi mà không thèm đợi tớ!

Chu Từ Dẫn trong những suy nghĩ phong phú như vậy bày ra bộ dáng nghi hoặc, thản nhiên nói: "Ừ? Cái gì?"

Thẩm Du thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Không tức giận là tốt rồi. Được rồi, cậu về đi, ngày mai gặp lại."

Chu Từ Dẫn: "..."

Anh có chút không thể tin được tình huống này, biểu tình vốn đang lạnh băng nứt ra vài phần.

Chu Từ Dẫn hít sâu một hơi, sau khi tỉnh táo lại, quyết định không so đo những chuyện này với cô nữa, thuận miệng nói: "Sao cậu chưa trở về? Thời gian kiểm soát cổng ký túc xá đã qua nửa giờ rồi."

Thẩm Du sắp xếp xong sách, tìm thấy chỗ trống duy nhất trong lớp ngồi xuống.

Trùng hợp là vị trí phía trước chỗ ngồi của Chu Từ Dẫn.



Nghe thấy câu hỏi của anh, Thẩm Du theo bản năng trả lời: "Tớ còn một ít sách ở lớp cũ, hơn nữa thời gian kiểm soát cổng khối mười hai được trì hoãn một giờ, không cần lo lắng."

Chu Từ Dẫn đứng tại chỗ nghĩ, chân dài bước đến ngồi vào vị trí của mình. Anh nằm sấp trên bàn, giống như một cậu bé lớn, kéo ống tay áo của cô.

"Có cần tớ giúp cậu không?"

Thẩm Du có chút do dự: "Đồ của tớ có chút nhiều.."

Chu Từ Dẫn hơi cười nhạt, buông ống tay áo cô ra, đứng dậy. Anh đeo cặp trên một vai, hai tay đút vào túi quần, dáng người cao ngất, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng vẫn làm cho người khác có một loại cảm giác khó gần.

"Tớ còn lười giúp cậu."

Vừa dứt lời, anh liền đi ra ngoài cửa. Đi tới cửa, thấy Thẩm Du còn ngây ngốc ngồi trên ghế, liền thúc giục nói: "Mau đi thôi."

Thẩm Du hồi phục tinh thần, lập tức xách cặp lên vội vàng chạy đến bên cạnh anh, cười tươi rói, cảm kích nói: "Ngày mai tớ mời cậu ăn cơm."

Chu Từ Dẫn liếc mắt cô một cái, thuận miệng nói: "Mang cho tớ bữa sáng là được rồi."

Thẩm Du đồng ý đáp: "Được, cậu muốn ăn gì?"

"Có thể ăn là được."

Chu Từ Dẫn cao, bước chân rộng tự nhiên, tốc độ đi rất nhanh. Không bao lâu sau, anh dùng dư quang quan sát, bởi vì chiều cao chênh lệch quá lớn giữa hai người, Thẩm Du chỉ có thể một đường chạy theo anh.

Chu Từ Dẫn giật giật khóe môi, giả bộ nói: "Mệt sao? Nếu không tớ đi chậm hơn nhé?"

Thẩm Du hơi xấu hổ, khóe miệng nhếch lên, hơi thở có chút không ổn định, dối lòng nói: "Không cần."

Chu Từ Dẫn "Ồ" một tiếng, sau đó đi nhanh hơn.

Thẩm Du: "..."

"Tốc độ như vậy có được không?" Anh cười xấu xa.

Lúc này Thẩm Du mới phát hiện anh đang đùa giỡn cô, lập tức ngậm miệng lại, không nói nữa.

Nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô, Chu Từ Dẫn cười thành tiếng, bước chân chậm lại, đi tới phía sau cô. Bởi vì nhịn cười, giọng nói bị anh đè thấp, có chút trầm trầm: "Cậu đi trước đi, tớ đi theo tốc độ của cậu."

Thẩm Du mặt không thay đổi nhìn anh, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào lớp học: "Đến rồi."

Chu Từ Dẫn gãi gãi đầu, cũng không cảm thấy xấu hổ, nhấc chân đuổi theo.

-

Phòng học lớp một còn bật đèn sáng, trong tòa giảng dạy tối tăm này lại có vẻ không phù hợp.

Ngoại trừ bàn của Thẩm Du, vị trí của những người khác đều trống rỗng. Phần lớn mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại mấy bạn học vừa đùa giỡn vừa quét dọn vệ sinh, còn có Đường Chiêu Văn ngồi tại chỗ sửa sang lại đồ đạc.

Thu hồi cảm xúc đùa giỡn cùng Chu Từ Dẫn, Thẩm Du quay lại chỗ của mình.

Vị trí của Đường Chiêu Văn ở hàng ghế đầu tiên. Nghe được động tĩnh, anh ta nhìn lại, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua vài giây liền thu hồi. Rất nhanh, anh ta đột nhiên chú ý tới Chu Từ Dẫn ở phía sau Thẩm Du, tầm mắt dừng lại, rồi lại thu về.

Thẩm Du không chú ý tới ánh mắt của anh ta, nhanh chóng mang theo một xấp sách bỏ vào cặp, sau đó giương mắt nhìn Chu Từ Dẫn. Chút buồn bực nho nhỏ vừa rồi đã sớm tan đi, cô chỉ vào đống sách trên bàn, thương lượng hỏi: "Những thứ này cậu có thể đem đi được không?"

Chu Từ Dẫn đứng bên cạnh cô, cầm lấy cặp sách, chậm rãi bỏ sách vào trong cặp. Nghe vậy, anh hơi nhướng mày, cười khẽ: "Cậu hỏi câu này, là đang khinh thường tớ sao?"

Thẩm Du nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi, biểu tình ý vị thâm trường, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Bởi vì phản ứng này của cô, Chu Từ Dẫn mặt không thay đổi nhìn cô, đang muốn nói cái gì đó. Đường Chiêu Văn ngồi ở hàng ghế đầu bên kia giống như vừa nhớ ra cái gì, đột nhiên cười nhạo: "Chu Từ Dẫn?"

Chu Từ Dẫn nhìn qua.

Đường Chiêu Văn: "Nghe nói lần này cậu lại xếp cuối."

Thẩm Du sửng sốt, không biết vì sao Đường Chiêu Văn lại nói Chu Từ Dẫn như vậy. Cô theo bản năng kéo vạt áo Chu Từ Dẫn, muốn thay anh nói một chút.

Không đợi cô mở miệng, tâm tình Chu Từ Dẫn lúc này đang không tốt cười lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm anh ta, lười biếng ngáp một cái: "Cậu thật xấu xí."

Đường Chiêu Văn: "..."