Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 24



Chu Từ Dẫn nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Ý của tớ rõ ràng là giáo viên giảng bài buồn ngủ như vậy tớ cũng không ngủ, chính là tớ cảm thấy có chút khó nghe, bằng không tớ lấy giờ giải lao làm ví dụ cũng được."

"..."

Thẩm Du không trả lời nữa, nhìn anh một cái, vẻ mặt mềm hơn một chút.

Chu Từ Dẫn cũng không nói nữa, chậm rãi nhếch khóe miệng.

Tin tức buổi tối chưa kết thúc, bữa tối đã làm xong. Mẹ Thẩm gọi hai người bọn họ qua ăn cơm. Ba Thẩm ngồi ở chủ vị, ngồi ở hai bên là mẹ Thẩm và Thẩm Du, Chu Từ Dẫn ngồi bên cạnh Thẩm Du.

Trên bàn cơm, mẹ Thẩm dùng đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Chu Từ Dẫn, ôn nhu hỏi: "Từ Dẫn à, sau này phải nhờ cháu chăm sóc Thẩm Du thật tốt, đứa nhỏ này cả ngày chỉ biết học tập, những cái khác cái gì cũng không biết."

Nuốt cơm trong miệng xuống, Chu Từ Dẫn nhìn Thẩm Du một cái, mới mở miệng nói: "Dì, con và Thẩm Du chơi chung rất tốt. Cậu ấy biết rất nhiều điều, tính cách cũng rất tốt, cháu chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận."

Thẩm Du suốt ngày tức giận nghe thấy câu nói của anh, cô bất động thanh sắc buông chén trong tay xuống, giơ tay trái ra hung hăng véo vào cánh tay anh một cái.

Ba Thẩm vừa vặn nhìn thấy, lông mày không khỏi nhíu lại.

"Thẩm Du, con véo người ta làm gì? Thật là bất lịch sự."

"Chú ơi, không sao đâu. Cậu ấy chỉ đùa với cháu thôi, không hề dùng sức." Chu Từ Dẫn vội vàng nói, dư quang nhìn thấy Thẩm Du cúi đầu cong mắt cười, có chút đắc ý. Anh bắt đầu ác ý, không thể không bổ sung: "Lực này nhỏ hơn bình thường rất nhiều."

Dứt lời, Thẩm Du không thể tin nhìn anh một cái, quay đầu nhìn thấy ánh mắt ba mẹ trong nháy mắt trở nên trách cứ, trừng mắt nhìn anh một cái, nén giận cúi đầu ăn cơm.

Chu Từ Dẫn vui vẻ, gắp một miếng cánh gà mà Thẩm Du thích ăn nhất bỏ vào chén của cô.

Nhìn thấy trong chén có thêm thức ăn, Thẩm Du nhìn một lúc lâu, rất nể mặt mà ăn nó.

Bầu không khí của hai người vô cùng hài hòa, tựa như có quan hệ rất tốt, quen biết lâu rồi. Nhất cử nhất động đều không nhìn ra cảm giác cố ý, rất tự nhiên.

Sau khi ăn tối xong cũng không còn sớm nữa. Ba Thẩm cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đưa Chu Từ Dẫn về. Chu Từ Dẫn nói lời tạm biệt với mẹ Thẩm, nhìn về phía Thẩm Du, cười vẫy tay với cô: "Thẩm Du, ngày mai gặp."

Thẩm Du không để ý tới "ừ" một tiếng, rồi lập tức chạy lên lầu.

Ra khỏi nhà Thẩm Du, Chu Từ Dẫn mới phát hiện, sắc trời đã hoàn toàn tối, rất nhiều cửa hàng đã bật đèn neon lên.

Bên cạnh một con đường trống trải dựng lên rất nhiều các gian hàng chơ đêm lớn nhỏ, trên đường có rất nhiều người đi bộ cùng nhau vừa cười đùa vừa ăn thức ăn vặt vừa mua, có vẻ rất náo nhiệt.

Hôm khác cùng Thẩm Du đến đây thì tốt rồi. Chu Từ Dẫn ngồi ở ghế phụ thầm nghĩ.

Sau khi về đến nhà, Chu Từ Dẫn lấy điên thoại ra nhìn thoáng qua.

Cơn tức của Thẩm Du tựa hồ đã hoàn toàn tiêu tan, giờ phút này gửi cho anh một tin nhắn wechat, anh cong khóe môi mở ra nhìn lướt qua.

Thẩm Du: 【Ngày mai Dư Tiêu Tiêu đến, tớ ra ngoài đón cậu ấy hay cậu tiện đường đưa cậu ấy đến? 】

Khóe miệng anh trong nháy mắt cứng đờ, Chu Từ Dẫn không thể tin vào mắt mình, sau khi nhìn hai lần vẫn không thể tưởng tượng nổi, đầu óc trong nháy mắt nổ tung, lập tức gửi một tin nhắn thoại: "Cậu điên rồi sao? Cậu để tớ ở một mình với cậu ấy à?"

Sau khi gửi xong, Chu Từ Dẫn đợi một lát, không đợi cô trả lời, nhanh chóng đi tắm.

Chờ đến khi anh đi ra, phát hiện Thẩm Du vẫn không trả lời.

Chu Từ Dẫn cũng không rối rắm ở vấn đề này nữa, từ trong cặp lấy ra bộ đề thi Thẩm Du bảo anh về nhà làm, nắm lấy mái tóc nửa ướt nửa khô, chậm rãi tiến vào trạng thái nghiêm túc.

Còn chưa làm xong đề trắc nghiệm, điện thoại vang lên hai tiếng, Chu Từ Dẫn dừng đầu bút một chút, hừ một tiếng rồi tiếp tục động bút, sau đó điện thoại lại vang lên một tiếng nữa.

Cuối cùng, anh nhịn không được cầm lấy điện thoại, nhìn thấy Thẩm Du và Lý Dục Đức đều gửi tin nhắn cho anh. Không chút do dự, anh mở tin nhắn của Thẩm Du ra trước.



Là điển hình của người trọng sắc khinh bạn.

Thẩm Du: 【Vậy mai tớ ra ngoài đón cậu ấy, nếu cậu đến trước thì đợi tớ ở quán ăn sáng đó. 】

Thẩm Du: 【Tớ đi sửa sang lại phòng, cho cậu ngủ trưa =w=】

Những câu nói sau của cô như đang vuốt lông của anh, toàn bộ khuôn mặt Chu Từ Dẫn sáng lên. Anh lấy mu bàn tay chống môi, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt. Anh hắng giọng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, lại trả lời một tin nhắn thoại.

"Được, ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Sau khi gửi thành công, Chu Từ Dẫn dựa vào lưng ghế, lướt tới lướt lui nhìn lại tin nhắn giữa hia người họ nhiều lần, tâm tình hưng phấn không tập trung hoc được. Anh lăn lên giường với chiếc điện thoại.

Cảm xúc kích động tan đi hơn nửa, Chu Từ Dẫn mới ngồi dậy uống một ngụm nước, tâm tình rất tốt mửo tin nhắn của Lý Dục Đức: 【Người anh em, ngày mai cùng đi chơi bóng không? 】

Ngón tay Chu Từ Dẫn giật giật, tư thái như đang vung bút lên, ngay cả lý do cho có lệ cũng không có.

【Không đi. 】

-

Tắt điện thoại di động, Thẩm Du trở lại phòng tắm, lấy máy sấy từ trong tủ ra, vừa sấy tóc vừa nghĩ: Cô cảm thấy thái độ của Chu Từ Dẫn đối với Dư Tiêu Tiêu rất đặc biệt.

Khóe miệng cô không khỏi cong xuống một chút, bởi vì thất thần, không chú ý tới bị máy sấy tóc cuốn lấy tóc.

Thẩm Du hít một tiếng, lập tức rút phích cắm ra. Kéo nửa ngày cũng không kéo ra được mái tóc bị kẹt, cô lấy kéo trong tủ ra, cắt đi.

Sau khi giải quyết xong, Thẩm Du ném tóc trong tay vào thùng rác, mở nắp sau của máy sấy tóc, lấy tóc bên trong ra. Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn cô gái mập mạp tóc rối bời trong gương, không khỏi cười khổ.

Thẩm Du đột nhiên nhớ tới câu hỏi của cô hôm nay.

* * * "Chu Từ Dẫn, có phải cậu thích tớ không?"

Nếu anh nghe rõ, anh sẽ nói: Tất nhiên, cậu là bạn của tớ mà.

Nhất định anh sẽ trả lời như vậy đi, Thẩm Du nghĩ.

-

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Du dựa theo thời gian Chu Từ Dẫn tới hai ngày nay, ra ngoài sớm mười phút.

Ra khỏi tiểu khu, rẽ phải, đi thẳng khoảng một trăm mét, có thể nhìn thấy nhà ga gần nhất. Cơ hồ là cùng lúc ấy, Thẩm Du nhìn thấy bóng dáng Chu Từ Dẫn.

Lúc này, anh đang dựa vào tấm biển nhà ga, trong tay cầm một quyển từ vựng, mí mắt rũ xuống, lông mi mảnh ở dưới mắt tạo thành một cái bóng mờ nhạt. Thần thái lười biếng, ánh mắt mệt mỏi như muốn mở không ra, cũng không chú ý tới sự xuất hiện của cô.

Ánh mặt trời buổi sáng ôn hòa chiếu xuống, ánh lên sợi sóc và lông mi của anh, tạo thành vầng sáng nhàn nhạt. Mặc chiếc áo ngắn tay màu đen mà Thẩm Du mặc khi nhìn thấy anh ở cửa hàng tiện lợi và chiếc quần thể thao màu xám nhạt, chân mang một đôi giày thể thao màu đen.

Thiếu niên tuấn lãng.

Đi tới, Thẩm Du kéo quyển sách trong tay anh, nhìn dấu vết hằn lên mặt anh khi ngủ còn chưa phai nhạt.

"Sao đến sớm vậy?"

Chu Từ Dẫn ngáp một cái, nhìn cô, lấy sách từ trong tay cô lại, vừa bỏ vào trong cặp vừa nói: "Không muốn để cậu chờ."

Nghe vậy, Thẩm Du ngước mắt nhìn vào mắt anh, nhưng không nói gì. Cô lấy điện thoài ra xem thời gian, đồng thời kéo áo Chu Từ Dẫn đi về phía quán ăn.

"Dư Tiêu Tiêu chắc là còn nửa tiếng nữa mới đến, chúng ta đi ăn sáng trước."

Chu Từ Dẫn tùy ý để cô kéo, dùng giọng mũi "ừ" một tiếng.



Hai người tùy ý gọi hai chén cháo, thêm một lồng bánh bao hấp, yên lặng ăn. Đến khi Thẩm Du ăn gần xong, điện thoại rung lên, Dư Tiêu Tiêu gửi đến một tin nhắn wechat.

Dư Tiêu Tiêu: 【Thẩm Du, tớ đến ga mà cậu nói rồi. 】

Thẩm Du buông muỗng xuống, giật giật đầu ngón tay, trả lời một câu: 【Cậu ăn sáng chưa? 】

Bên kia trả lời rất nhanh: 【Chưa ăn.. 】

Cháo của cô còn chưa ăn hết, Thẩm Du do dự trong chốc lát, lại ăn thêm vài miếng, sau đó nói với Chu Từ Dẫn: "Tớ ra ngoài đón Dư Tiêu Tiêu."

Chu Từ Dẫn đã ăn xong, lúc này đang dựa vào ghế ngủ.

Nghe Thẩm Du nói, anh không vui hừ nhẹ một tiếng, xem như đáp lại.

Thẩm Du cong môi cười, đi ra khỏi quán ăn sáng.

Đến nhà ga, rất nhanh đã nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy kẻ sọc. Cô cầm một chiếc ô che nắng đứng đò nhìn xung quanh. Thiết kế thắt eo làm vòng eo của cô càng thêm mảnh khảnh, hai chân thon dài thẳng tắp, yêu kiều duyên dáng.

Nhéo nhéo thịt trên eo mình, Thẩm Du thở dài, đi qua chào hỏi Dư Tiêu Tiêu, rồi dẫn cô vào quán ăn sáng.

Dư Tiêu Tiêu liếc mắt một cái liền thấy Chu Từ Dẫn đang ngồi ở trong góc, cô nhếch cánh môi son màu hồng nhạt, kinh ngạc nói: "Chu Từ Dẫn, cậu cũng ở đây à?"

Mở hai mắt ra, Chu Từ Dẫn đối với những lời biết rõ vẫn cố hỏi như vậy của cô rất không kiên nhẫn, thấp giọng trào phúng: "Tớ không ở đây, tớ ở nhà ngủ."

Dư Tiêu Tiêu cũng không ngại, ngồi đối diện anh, cũng là vị trí ban đầu Thẩm Du ngồi. Cô cầm thực đơn nhìn lướt qua, nói với Thẩm Du: "Tớ muốn ăn cái này."

Thẩm Du vốn định ngồi bên cạnh cô ấy, còn chưa đợi cô có động tĩnh gì, Chu Từ Dẫn ngồi đối diện vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh anh, ý bảo cô qua đó ngồi. Sau đó, anh nhìn về phía Dư Tiêu Tiêu, đưa tay chỉ chỉ món cô muốn ăn, cười khẽ hỏi: "Muốn ăn cái này phải không?"

Dư Tiêu Tiêu gật gật đầu: "Đúng, chỉ có cái đó."

Chu Từ Dẫn cũng không nóng nảy, anh trước tiên đem chén cháo Thẩm Du chưa ăn xong chuyển đến trước mặt Thẩm Du rồi mới nói: "Không biết tự mình gọi?"

Lời nói của anh làm cho biểu tình Dư Tiêu Tiêu trong nháy mắt cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, nói đùa: "Keo kiệt."

Sau đó, cô gọi nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, nhanh chóng gọi món, rồi chống cằm nhìn hai người họ: "Bầu không khí của hai người hình như không đúng."

Trong lúc cô gọi món, Thẩm Du đã ăn hết phần cháo còn lại, lúc này đang cầm đề thi hôm qua để Chu Từ Dẫn về nhà làm kiểm tra. Nghe Dư Tiêu Tiêu nói, cô mới ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, không nói gì.

Bởi vì sự lạnh lùng của bọn họ, tươi cười trên mặt Dư Tiêu Tiêu không còn nữa, ủy khuất nói: "Mới ba ngày không gặp các cậu có thể nhiệt tình với tớ một chút được không?"

Thẩm Du cũng cảm thấy không để ý tới cô thì không tốt lắm, trả lời: "Không có gì là không đúng nha."

Sau đó, Thẩm Du đẩy mạnh đầu Chu Từ Dẫn.

Chu Từ Dẫn lập tức mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo xẹt qua một tia luống cuống: "Sao vậy?"

Dư Tiêu Tiêu cũng bởi vì hành động của cô mà sửng sốt một chút, cho rằng đã phát sinh ra chuyện gì rồi. Kết quả, ngày sau đó Thẩm Du liền phát ra giọng nói hận sắt không thành thép: "Câu hỏi này hôm trước tớ nói cho cậu ba lần rồi mà vẫn còn sai?"

"..."

Chu Từ Dẫn nhìn kỹ một chút, sau đó mặt dày mày dạn biện giải: "Tớ chỉ là nhìn lầm đáp án."

Thẩm Du mặt không chút thay đổi: "Vậy bây giờ cậu nói tỉ mỉ một lần quá trình giải đề cho tớ nghe."

".. Tớ nghĩ trước đã."

Nhìn sự tương tác giữa hai người họ, ánh mắt Dư Tiêu Tiêu nhàn nhạt, rất nhanh liền cúi đầu, vùi mặt vào trong thức ăn vừa bưng lên, không hé răng nữa.