Thanh Quan

Chương 1136: Hắn không muốn sống nữa sao? (2)



Vào tháng ba, là mùa xuân ấm áp, ánh mặt trời thật thích hợp đi du ngoạn bên ngoài. Nhà máy đã thành lập được gần một tháng, Kế Đỉnh Thịnh không tiếp tục giở trò gì, TầnMục đang lộ mũi nhọn, người cho dù không thức thời cũng biết thu liễmcánh chim. Tần Mục vui vẻ thích ý, có thể an phận thì an phận một ít,không cần làm gì quá mức kịch liệt.

Giống như đoạn thời gian trước là tích lũy núi lửa, Tần Mục gặp phảikhông ít chuyện, hiện giờ núi lửa đang bị ướp lạnh, mọi người chậm đitừng bước, cho dù có chút tức giận cũng phải cố gắng ngăn chặn. Cho tớinay Tần Mục bị vây trong trạng thái bị động phản kích, người ta khôngchủ động phiền phức, hắn cũng không có tâm tư đi quấy rối. Hiện giờ hắnnhư mặt trời ban trưa, ánh mắt đã hướng cấp bậc cao hơn, năng lượng KếĐỉnh Thịnh ở trong mắt hắn đã không còn mênh mông như núi cao, có vàilần đến thành phố dự họp, Tần Mục gặp mặt Kế Đỉnh Thịnh, hai người cònhíp mắt chào hỏi, thậm chí còn hẹn thời gian ra ngoài ngồi một chút.

Nếu không thể xử lý, vậy tạm thời xem như bạn bè, tiếp cận hắn có thểhiểu nhược điểm của hắn. Tần Mục cùng Kế Đỉnh Thịnh đều ôm tâm lý nhưthế, làm cho mọi người đều cảm giác được yên tĩnh trước cơn mưa gió, chờ đợi hai người toàn lực vật lộn.

Quả thật có một ngày như vậy, cũng là đại quyết chiến giữa Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường.

Tần Mục ngồi trong phòng làm việc, chậm rãi thưởng thức nước trà, sau đó cầm một phần báo biểu chậm rãi xem. Những bản báo cáo thế này, rốt cụcchân thực bao nhiêu Tần Mục hiểu thật rõ ràng, cũng không làm ra phêbình. Trên có chính sách dưới có đối sách, lãnh đạo đơn giản là muốn dĩdiện đẹp mắt, bên dưới cũng không muốn bị quở mắng quá nhiều, đây đều là chuyện lòng hiểu mà không nói. Chỉ cần làm xong sự tình, làm ra pháttriển có tính giai đoạn, Tần Mục vẫn mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu bên dưới không làm việc, chỉ đưa ra bản báo cáo qua loa tắc trách lãnh đạo, thủđoạn của Tần Mục thật độc ác, ngay sau ngày tết khoa hiệp tra đã thayđổi hai khoa trưởng, cuối cùng do Tần Mục tự mình ra mặt, thuyết phụcQuách Thiếu Đình đến văn phòng khai phát hỗ trợ. Quách Thiếu Đình vẫnthật thú vị, cùng Tần Mục ước pháp tam chương, không buộc hắn đi làmđúng giờ, nếu hắn xảy ra sự tình gì nhất định phải xử lý nghiêm khắc,đây là thói quen dưỡng thành từ phòng đốc tra.

Tần Mục biết Quách Thiếu Đình thích để tâm vào chuyện vụn vặt, lúc trước hắn đắc tội Dương Ngọc Lan, bị buộc bỏ qua vị trí chủ nhiệm phòng đốctra, trong lòng vẫn luôn nghẹn một bụng khí. Tần Mục không e ngại DươngNgọc Lan, thậm chí hắn đã đắc tội Dương gia, Quách Thiếu Đình xem chuẩnhậu trường của Tần Mục, mặc dù chỉ là chức tiểu khoa trưởng, nhưng sửdụng cách nói trong nghề của thành phố Đằng Long Bắc Liêu, gọi là “đitheo Tần Mục có thịt ăn”. Đừng xem hiện tại chỉ là tiểu khoa trưởng, aicó thể bảo chứng mười năm, hai mươi năm sau sẽ có bộ dáng như thế nào?Gia tộc cũng phi thường đồng ý quyết định của Quách Thiếu Đình, giốngnhư bên thủ đô đã có tin tức gì, tóm lại Quách Thiếu Đình rời đi hơn nửa năm lại rả rích trở về, hoàn toàn đã biến thành môn hạ của Tần Mục.

- Đương!

Cửa phòng làm việc của Tần Mục bị người mạnh mẽ đẩy ra. Ở thành phố Châu Nghiễm chỉ có một người dám làm như thế, chính là Quách Thiếu Đình. Tần Mục đau lòng nhìn cánh cửa run rẩy, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Quách đại thiếu, ngài làm sao vậy, tôi cho ngài đảm đương khoa trưởngkhoa hiệp tra, không phải cho ngài làm khoa trưởng phòng di dời, sao lại muốn đem cả văn phòng của tôi hủy đi đây?

Quách Thiếu Đình thở phì phì đi vào, đặt mông liền ngồi xuống sô pha, châm thuốc lá, hút xong điếu thuốc mới tức giận nói:

- Tần đại thiếu, anh thật sự không biết hay giả vờ không biết đây? Hiệntại trong Châu Nghiễm ngầm truyền ra khắp nơi, chỉ cần là kiến trúc dưới trướng của Tần Mục anh thì giá cả nguyên vật liệu dâng lên ba mươi phần trăm. Ba mươi phần trăm đó, anh có biết lợi nhuận bao nhiêu không, chỉcó một mình anh là không sốt ruột.

Tần Mục mỉm cười, hắn biết tin tức này, không cần hỏi nhất định là BáchThanh Dương. Hắn biết hiện tại Tần Mục là tân tinh chính đàn ChâuNghiễm, cũng không đi cầu người gây trở ngại cho Tần Mục, trực tiếp nắmnhược điểm của hắn.

- Bách Thanh Dương không muốn sống nữa sao?

Tần Mục thản nhiên nói.

Hôm nay là niên đại hòa bình, là nơi tụ tập kinh tế mà cả nước xemtrọng, ở trong này chơi trò tăng lên giá hàng, điều này sẽ có chút ảnhhưởng đối với sự yên ổn của Châu Nghiễm. Không phải thời chiến, phảituân theo quy luật thị trường, hơn nữa Bách Thanh Dương còn hô “kiếntrúc dưới trướng Tần Mục”, cách làm mất lý trí như thế đối với một lãobánh quẩy từ đen chuyển trắng thành thạo mà nói, không khỏi quá mức ngây thơ, quá mức đột ngột.

- Ai nói là không đâu.

Quách Thiếu Đình nghe xong lời lẩm bẩm của Tần Mục, châm thêm điếu thuốc, cười hắc hắc chuyển giọng:

- Tần đại thiếu, nghe nói anh kim ốc tàng kiều, còn là một cô gái nướcngoài tóc vàng, có phải người ngoại quốc thật đặc sắc không?

Tần Mục bất đắc dĩ nhìn Quách Thiếu Đình, chậm rãi nói:

- Đã trở thành chủ nhiệm phòng đốc tra nhiều năm, chuyện gì nên nói lờigì không nên, vì sao anh vẫn không chịu nhớ đây? Nói như thế này, bâygiờ tôi đang cầu thần bái phật cho tiểu bà cô kia nhanh chóng rời đi,nhưng tôi như trứng chọi đá, chỉ đành thừa nhận mà thôi.

Quan hệ giữa Quách Thiếu Đình cùng Tần Mục thật không giống như thượnghạ cấp, chủ yếu từ khi hai người quen biết, luôn chưa từng nhìn vào vịtrí thượng hạ cấp của nhau. Giang sơn dễ đổi, Tần Mục biết rõ tính tìnhcủa Quách Thiếu Đình, đã quen xuôi gió xuôi nước, năng lượng trong nhàlại mạnh mẽ, không giống như Tần Mục, nếu hiện tại Tần lão gia tử giáhạc về tây, chỉ sợ Tần hệ sẽ gặp phải khốn cảnh như Dương hệ, lực lượngcủa đời thứ hai thật không đủ. Mà tiền bối của Quách Thiếu Đình nắm giữquyền lợi trọng yếu trong thủ đô, là nhân vật quan trọng có thể nóichuyện trong giao thông tài chính, hơn nữa Quách gia khai chi tán diệprộng lớn, cũng không giống như Tần gia chỉ có một mình Tần Mục. Bởi vìvậy tính tình của Quách Thiếu Đình cũng do gia đình tạo thành, cho dùđắc tội Dương Ngọc Lan thì thế nào, trong nhà chỉ vì chiếu cố cảm xúccủa Dương Hổ, hắn xoay người bỏ chạy tới chỗ Tần Mục lại nhập quantrường, Dương gia có thể nói cái gì?

Quách Thiếu Đình còn than thở, ý là hắn cùng Tần Mục đều bại trong tay đàn bà, khiến Tần Mục dở khóc dở cười.

- Đúng rồi, có chuyện anh nên chú ý một chút, thư ký của anh hình nhưtôi từng gặp qua ở nơi nào, không phải là người tốt. Cho dù bộ dạngkhông tệ, nhưng cũng không thật sự, anh nên cẩn thận để ý, đừng nói tôikhông nhắc nhở anh, có những người đàn bà dây lưng quần rất lỏng, nhưngnếu anh muốn cởi ra thì phải dùng tiền bù vào.

Quách Thiếu Đình đột nhiên lên tiếng, lời nói vô cùng thô tục, nhưng Tần Mục không phản cảm, chỉ gật gật đầu, trầm thấp nói: