Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 362: Ổn định quân tâm



Dịch: mafia777

***

Dân không đấu với quan, đây chính là định luật mãi mãi không thay đổi!

Những thương nhân này đến hẻm Bắc buôn bán, thứ muốn chính là lợi ích nha, chứ chẳng lẽ lại ở đây xem kịch nói sao?

Điều này hiển nhiên là không thể nào.

Nếu chỉ giới hạn trong việc phân tranh mua bán, thì thật ra bọn họ cũng không sợ chọc vào phiền toái, Nhưng nếu mà liên lụy đến tranh đấu trong triều, vậy thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.

Hàn Nghệ đảm nhiệm giám sát Ngự Sử, việc này kỳ thật sáng sớm đã truyền ra rồi. Nhưng hiện giờ là xã hội quý tộc, cho dù Hàn Nghệ làm quan rồi, thì trong mắt bọn họ cũng chỉ vậy thôi. Bọn họ chẳng có chút sợ hãi với Hàn Nghệ không, cũng không có nửa phần kính ý nào.

Nhưng mà, Hộ bộ chính là chưởng quản thuế phú trong thiên hạ, có thể nói là lãnh đạo trực tiếp của thương nhân trong thiên hạ. Hiện giờ Hàn Nghệ đắc tội Hộ bộ, vậy cũng không phải là chuyện nhỏ đối với bọn họ nữa rồi. Sau khi nghe nghe được tin tức này, những thương nhân này đều vô cùng sợ hãi, buôn bán không làm được nữa thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là đừng mất luôn cái mạng mình vào được rồi.

Vì vậy tin tức này vừa mới truyền ra, đám người Tiền Đại Phương liền chạy đến tìm Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cũng hiểu trong lòng, nếu như không giải thích rõ việc này với bọn họ, nói không chừng sẽ có người bỏ cuộc giữa đường.

Từ tốc độ tập hợp của những thương nhân này, là có thể nhìn ra trong lòng bọn họ có bao nhiêu nôn nóng.

Đương nhiên, Hàn Nghệ vẫn là người xuất hiện cuối cùng, nhưng hắn không để Lưu Nga đến cùng, Dù sao với tính cách đa sầu đa cảm của Lưu Nga, thì khá bất lợi cho việc ổn định quân tâm.

Nhưng lần này, tất cả mọi người đều không hề trách móc Hàn Nghệ, mà là nhiệt tình nói lời chúc mừng hắn.

Hàn Nghệ biết, bọn họ cũng không phải là thật tâm chúc mừng. Dù sao cũng không phải Hoàng thượng phong thưởng cho hắn lần đầu, mấy lần trước cũng không thấy bọn họ nói nửa câu chúc mừng. Sở dĩ bọn họ làm như vậy, đơn giản chính là sợ Hàn Nghệ cố tình trốn tránh, vừa tới là vào luôn chủ đề chính, hôm nay chúng ta bàn về quan trường, ngươi đừng có mà nói chuyện khác.

Kỳ thật Hàn Nghệ cũng không có tính úp mở với bọn họ, sau khi chắp tay cảm ơn vài tiếng, liền đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tại hạ gọi mọi người tới đây, chính là vì muốn nói một tin tức cực tốt cho mọi người nghe."

Tin tức cực tốt?

Mọi người sửng sốt, đều quỷ dị nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Chính là Hoàng thượng đã xác nhận chấp thuận cho ta mở chợ tại hẻm Bắc này rồi."

Mọi người nghe xong đều nhìn nhau, tin tức này đương nhiên bọn họ cũng đã nghe qua rồi.

Triệu Tứ Giáp ngượng ngùng cười, nói: "Hàn tiểu ca, đây đúng là một tin tức tốt. Nhưng bọn ta cũng có nghe nói, trên dưới Hộ bộ kỳ thật đều phản đối ngươi mở chợ ở hẻm Bắc."

Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Đúng là có việc này."

Triệu Tứ Giáp nói: "Hàn tiểu ca, xin thứ cho ta nói câu không phải, Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, không thể nào thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào chúng ta ở hẻm Bắc, mà Hộ bộ lại bất đồng, việc này vốn dĩ là việc của Hộ bộ."

Y muốn nói nhưng lại thôi, thế nhưng ý tứ đã hết sức rõ ràng rồi.

Việc này hoàn toàn là bi ai của Hoàng Thượng, bọn họ đều biết Hoàng Thượng thiên vị Hàn Nghệ, nhưng vấn đề là bọn họ không mấy tin tưởng vào quyền lực của Hoàng Thượng.

Nhưng càng như thế Hàn Nghị càng yên tâm hơn. Lý Trị hiện đang đứng ở miệng giếng phun trào, ta làm Hoàng đế, ngay cả muốn bảo vệ một cái hẻm Bắc ta cũng không làm được. Vậy thì vị Hoàng đế này còn có ý nghĩa gì. Vì vậy, bất luận thế nào, ai dám động đến hẻm Bắc thì chính là đang khiêu chiến với quyền lực của Hoàng đế. Việc này Lý Trị quyết không dễ ràng tha thứ.

Hàn Nghệ cười lớn nói: "Triệu Tứ thúc chứ không phải là sợ Hộ bộ gây khó dễ cho chúng ta sao."

Triệu Tứ Giáp cười không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận.

Đậu Nghĩa cũng nói: "Dẫu sao thì bọn họ là quan, chúng ta là dân, nếu bọn họ muốn tìm chúng ta gây phiền hà thì thật sự quá dễ dàng."

Hàn Nghệ cười nói: "Nhưng các ngươi cũng đừng quên ta cũng là quan."

Nhưng Hàn Nghệ tự tin trong mắt bọn họ cũng giống như một trò cười mà thôi, tiểu quan nhà ngươi làm sao có thể so sánh với Hộ bộ Thượng thư. Hơn nữa, với xuất thân của ngươi có thể làm quan được bao lâu còn chưa thể biết được a!

"Việc này ta đây đều biết, nhưng Ngự Sử Đài cũng không có quyền trên phương diện buôn bán."

"Lời này sai rồi, Ngự Sử Đài mặc dù không có quyền giám sát chợ nhưng lại có quyền tuần tra. Hộ bộ quản việc mua bán của ta, nhưng ta lại trông coi Hộ bộ."

Nói ra lời này mà ngươi vẫn không đỏ mặt.

Tuy nói Ngự Sử Đài có quyền. Nhưng ngươi cũng chỉ là một Ngự Sử giám sát nho nhỏ của Ngự Sử Đài, trên ngươi còn có Ngự Sử Trung Thừa, Ngự Sử Đại Phu.

Không ai tin lời Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ ánh mắt quét tới, mỉm cười nói: "Ta biết các người đều không tin ta, nhưng các người đã từng nghĩ tới chưa, chính miệng Hoàng Thượng cho phép mở chợ ở hẻm Bắc, đây không phải là câu nói dễ dàng nói ra."

Tiền Đại Phương hoài nghi nói: "Đây là ý gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Nói sâu hơn một chút, Hoàng Thượng cho phép ta mở chợ ở hẻm Bắc mà không phải là cho phép hẻm Bắc mở chợ, coi như ta không quản được Hộ bộ, Hoàng Thượng quản hết là được rồi. Các ngươi cũng đừng quên áo quan của ta là ai cho."

Những thương nhân này vừa nghe xong trên mặt lại lộ ra vẻ do dự. Hàn Nghệ mặc dù không thể chống lại Hộ bộ nhưng Hoàng Thượng còn không thể sao?

Hàn Nghệ cười nói: "Ta có thể nói với các ngươi thế này, nếu Hộ bộ lạm dụng chức quyền để đối phó hẻm Bắc chúng ta, ta nhất định khiến bọn chúng chịu không nổi. Ta biết, rất nhiều người trong số các người có mối quan hệ với đại thần trong triều, thậm chí còn có thể là quan viên của Hộ bộ, nhưng không sao cả, lời này cũng nói ở đây rồi. Nói xong hắn đưa tầm mắt nhìn qua liền phát hiện một số người ánh mắt có chút tránh né."

Đậu Nghĩa điềm đạm cười nói: "Hàn tiểu ca nói quá lời rồi, bọn ta cũng không phải là sợ Hộ bộ lạm dụng chức quyền. Cao Thượng thư làm hết phận sự, thương nhân bọn ta đều vô cùng tôn trọng ông ấy. Nhưng sau lưng hai chợ dù sao cũng là triều đình, thực lực có sự chênh lệch quá xa rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Lời này của Đậu thúc quả không sai, nhưng chúng ta lại có ưu thế của chúng ta."

Tiền Đại Phương nói: "Ngươi nói lẽ nào chính là ngõ Trung và ngõ Nam."

Mẹ kiếp! Xem ra tên này cũng là một lão sắc quỷ, vừa nhắc đã nghĩ ngay đến ngõ Trung và ngõ Nam. Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Đây đương nhiên cũng là một ưu thế nhưng chúng ta so với hai chợ này thì vẫn còn lợi thế lớn hơn."

Mọi người đều nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.

Bách tính so sánh với viên quan, ưu thế ở đâu ra a?

Hàn Nghệ nói: "Đó chính là chúng ta tự do hơn so với bọn họ, chúng ta chỉ buôn bán thuần túy, mà cái bọn họ làm là Chính trị. Lấy trò rút thưởng mà nói, hẻm Bắc chúng ta chơi trò rút thăm trúng thưởng, là chuyện của chính chúng ta, nhưng nếu hai chợ kia muốn chơi, thì ai sẽ là người chi tiền cho các phần thưởng? Đúng, triều đình nhiều tiền hơn chúng ta. Nhưng tiền chính là của triều đình chứ không phải của Hộ bộ. Nếu Hộ bộ dùng tiền đến chơi rút thăm trúng thưởng, không nói đến có thể thành công hay không, cho dù là thành công, làm xong hết tất cả các thủ tục tiếp theo, thì chúng ta sớm đã chơi trò khác rồi. Đây chính là lợi thế của chúng ta. Chúng ta là kiếm tiền thuần túy. Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì kiếm tiền, bản thân chúng ta cũng ở trong đó nhưng Hộ bộ lại không ở trong ngành kinh doanh. Nếu như Hộ bộ muốn cạnh tranh buôn bán với chúng ta, ta đây tuyệt đối không sợ bọn chúng."

Hàn Nghệ cũng nói thẳng, về công, ta không sợ họ, ta có Hoàng đế che chở, Hoàng đế dù không có quyền lực nhưng đó cũng là Hoàng đế. Về tư, người của Hộ bộ chỉ biết lý luận suông, để cho bọn họ đi buôn bán, thế nào cũng phải có bao nhiêu thì bù lỗ bấy nhiêu. Nếu thua bởi bọn họ, thì việc mua bán này của ta ai cũng có thể làm ngược lại.

Không thể không nói Hàn Nghệ nói có lý có cứ, mấy thương nhân đó cũng hiểu ra được đạo lý này. Nhưng vấn đề là dựa vào chế độ thị phường của Đường triều, thương nhân vẫn luôn là người buôn bán dưới sự quản chế của triều đình. Đường triều không tồn tại thông thương, nếu bây giờ ngay lập tức tự do đi đến, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi cảm thấy bất an. Cũng giống như một người vốn dĩ phải chịu lao tù mười năm, bỗng nhiên có một ngày quan phủ nói hắn có thể ra ngoài giải sầu bất cứ lúc nào, chỉ cần buổi tối quay về ngủ là được. Cảm nhận đầu tiên của bọn chúng chắc chắn là bất an.

Hoặc có thể nói là thiếu cảm giác an toàn. Buôn bán ở hai chợ kia, là thuộc chế độ của triều đình. Buôn bán ở hẻm Bắc chẳng khác nào thoát ly khỏi chế độ của triều đình, rõ ràng cũng sẽ cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.

Hàn Nghệ cũng hiểu được tâm lý của bọn họ. Cùng lý mà nói, nếu ngươi kêu hắn đi buôn bán ở hai chợ kia, hắn cũng sẽ cảm thấy bất an. Bởi vì hắn tự do tự tại quen rồi, nói: "Các vị, bất luận việc này nói thế nào đều có tính đặc thù, hơn nữa còn là ta dựng nên, nếu nhất loạt dựa theo hợp đồng mà chấp hành, đối với các ngươi mà nói khó tránh khỏi bất công. Thế này đi, nếu các ngươi muốn rời khỏi hẻm Bắc, ta chỉ thu một tháng tiền thuê, còn lại ta sẽ trả lại cho các ngươi."

Rama Sayyid đang lơ mơ lập tức nói: "Hàn tiểu ca, ngươi nói lời này quá nặng rồi. Người khác ta không xen vào, dù sao ta cũng vô cùng thích buôn bán ở nơi này, ngươi cũng đừng nghĩ đến mượn lí do này đuổi bọn ta đi, sau đó tăng tiền thuê lên, ta đây không thể bị ngươi lừa."

Ông ta là thương gia Ba Tư mà Lý Thế Dân lại là người sĩ diện, từ sau khi lên làm Thiên khả hãn, ông ta dùng chính sách đối với người ngoại quốc chính là đặc biệt rộng rãi, không cần phải nhập gia tùy tục, các ngươi có thể giữ gìn truyền thống của các ngươi, người nước ngoài ở Đường triều có rất nhiều ưu đãi. Chính vì loại giao lưu văn hóa đa nguyên hóa này, đã sớm thúc đẩy một giai đoạn rực rỡ của nền văn minh. Vì vậy hắn cũng mặc kệ cái gì là Hộ bộ, ta làm ăn buôn bán của ta, ta không phạm pháp là được rồi.

Trong lòng Tiền Đại Phương mặc dù có băn khoăn, nhưng hẻm Bắc thật sự làm cho bọn họ nhìn đến những thứ không giống nhau. Bọn họ cũng đều muốn buôn bán ở hẻm Bắc. Bây giờ, cửa hàng của bọn họ ở hai chợ kia đều rất ít, mà chỉ có ở hẻm Bắc này, vì ở đây vô cùng tự do, bất kể là khách hàng hay chính bọn họ.

Trong lòng bắt đầu cân nhắc, việc này vừa mới phát sinh, bên Hộ bộ cũng chưa có động tĩnh gì. Cho dù Hộ bộ muốn động thủ thì chắc chắn cũng là hướng đến Hàn Nghệ. Đến lúc đó lại gió chiều nào theo chiều ấy cũng không muộn.

Những tên thương nhân này trong lòng đều toan tính tư lợi. Dĩ nhiên, Hàn Nghệ cũng chẳng bao giờ hi vọng bọn họ trung thành với mình, nói cho cùng bọn họ cũng đều là thương nhân cả.

Đã nói đến nước này rồi, hoặc là đi hoặc là ở lại. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, đa số thương nhân đều cảm thấy, cho dù muốn đi, nhưng bây giờ hãy còn quá sớm, vẫn còn phải xem thế nào đã.

"Rama tiên sinh nói rất đúng, bọn ta chẳng qua chỉ là hỏi một chút, cũng không có nói sẽ rời khỏi hẻm Bắc."

"Không sai, không sai. Bây giờ hẻm Bắc phồn vinh như vậy, bọn ta làm sao nỡ rời đi chứ."

Những thương nhân đang lưỡng lự kia nhìn thấy mấy người này nói như vậy tự nhiên cũng hùa theo.

Tất cả bọn họ đều lộ ra nụ cười dối trá, loại nụ cười này chỉ có mỗi thương nhân mới có. Trong giới buôn bán cũng không tính là dối trá.

Hàn Nghệ tâm sáng như gương, cười ha ha nói: "Đa tạ các vị đã hiểu cho, ta ngược lại cũng không phải hành động theo cảm tính, chỉ có điều buôn bán dựa trên tình nghĩa. Việc buôn bán này nói ra chính là ngươi tình ta nguyện. Tuy nhiên, mọi người hãy yên tâm ta sẽ sớm chứng minh lời ta nói là không sai, ta sẽ tận lực tranh thủ càng nhiều ích lợi hơn nữa cho các vị. Đồng thời, ta cũng sẽ chứng minh với các vị, hẻm Bắc của chúng ta trong Triều cũng vững như núi Thái Sơn, không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng."

Rama Sayyid nghe xong hai mắt sáng lên nói: "Hàn tiểu ca,chẳng lẽ ngươi đã có diệu pháp gì sao?"

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Biện pháp thì ta đã có rồi, nhưng việc này cứ để từ từ đi. Các ngươi nên nhớ, sự rầm rộ trong ba ngày nay tuyệt đối không phải là đỉnh điểm mà chỉ mới vừa bắt đầu thôi."