Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 25: Đồ Tốt muốn chia sẻ



Ngôn đại nương tử nhận lời mời của Bạch Lăng, vừa vặn đến trưa, Bạch Lăng mời người tự nhiên đến những nơi đông khách, liền hẹn tới đại tửu lâu nổi danh nhất Cửu Hồng thành dùng cơm.

Biết được Ngôn Ngọc yêu thích yên tĩnh, Bạch Lăng liền cố ý chọn phòng chữ thiên, triệt để ngăn cách tiếng ầm ĩ lộn xộn dưới lầu.

Ngôn Ngọc nâng chén trà thưởng thức, khói mờ lượn lờ giữa trời lạnh càng thêm thoải mái, mặt mày cô mười phần buông lỏng, phối hợp với hương trà thanh đạm, một bên là đĩa bánh đường cùng hai cục kẹo sữa, hương thơm nồng đậm cùng nước trà điềm tĩnh giao điệt, tẩy sạch một thân mỏi mệt.

"Tìm ở đâu trà bánh này, coi như không hề tệ" Ngôn Ngọc khó được tư thái thanh lãnh trời sinh, bưng lấy chén trà nhìn qua mười phần ôn tồn lễ độ.

Bạch Lăng cười nói " Là người ta tặng, ta cũng không có nhiều, chỉ có thể chia cho người một ít"

Liền một chút ít này quả thật thiếu thốn, nhưng Bạch phủ nàng từ trên xuống dưới đều chưa hề nếm qua, Bạch Lăng cũng bởi vì quen biết Ngôn Ngọc từ nhỏ đến lớn, lại biết Ngôn Ngọc thích đồ ngọt, lúc này mới cố ý cho cô nếm thử

Ngôn Ngọc cười nhạt xác thực thích hai món đồ ngọt này, nhất là bánh đường, ăn vào miệng xốp giòn ngon ngọt lại phối hợp ngụm trà nóng, ngay cả trong bụng cũng ấm áp lên, lại ngậm một cục kẹo sữa, thơm ngọt để khoé miệng nhịn không được cong lên.

Bạch Lăng cũng uống trà ăn một miếng bánh đường, cảm thấy đáng tiếc không ở hãng buôn vãi mở ra bánh đường ăn liền, không phải cô không thể bắt được Thanh gia muội tử, phải đem người bức ra cách chế biến, không được thì buộc nàng phải giao hàng đến Bạch phủ định kỳ, bao nhiêu ngân lượng cũng không vấn đề gì.

Thanh Hoa lúc đầu nói mua ở đầu phố là mê sảng, cô đương nhiên không tin, A Đào đã đi nghe ngóng, bánh đường cùng kẹo sữa có bán, nhưng đó là chuyện buổi chiều, chẳng lẽ Thanh gia muội tử có thể mua trước khi bán? Cô xem người bán chính là Thanh gia muội tử.

Lần sau phải thưởng thức tiểu muội tử này trước, không thể để cho người khác nhìn thấy loại đồ chơi hiếm lạ này.

Ngôn Ngọc đối với bánh đường này tương đối hiếu kỳ " Đây chính là đường ăn sao? Làm sao được như thế?" Bánh đường xốp giòn rất giòn, Ngôn Ngọc lấy hai tay cầm nhẹ bánh đường nhìn kỹ, làm sao cũng không nhìn ra cách làm.

"Ai biết được sao?" Bạch Lăng cũng quan sát một hồi cũng không tìm ra được manh mối, chỉ biết nhất định là dùng đường, còn lại không đoán được

Vừa rồi Thanh Hoa đưa tới liền nhìn bánh đường này giống hai cái bánh bao, màu sắc không hề đẹp mắt, nào biết được đây là đồ vật hiếm có.

Lời của hai người nhanh chóng từ đồ ngọt sang chỗ khác, Bạch Lăng uống trà nóng hỏi " Năm sau ngươi lại thu nhận học sinh đúng không? Có tìm được hạt giống nào tốt không?"



Năm nay có mấy học sinh có tư chất, Ngôn Ngọc liền để mấy bé vào thành khảo thí, mấy bé khác lớn tuổi chút thì phải hướng tới kinh thành, cái này khiến học đường của cô trống mấy danh ngạch, vừa vặn có thể thu mấy đứa bé.

Cũng bởi vì không thể trống đến năm vị trí, các hộ trong thành đều tham gia khảo thí, rất sợ hài tử nhà mình bỏ lỡ cơ hội tốt.

"Cần xem kỹ lại, tạm thời chưa có bé nào khiến ta đặc biệt vừa ý " Ngôn Ngọc đột nhiên ngừng lại " bất quá cũng có một bé"

Bạch Lăng nghe xong liền hào hứng, hảo hữu này cô biết từ lâu, tính tình thanh lãnh cao ngạo, ai có thể khiến cho cô để ý nhất định có tài năng, liền truy hỏi " Có thể để ngươi để ý tới thật hiếm thấy, nói với ta xem là hài tử nhà nào "

Đầu ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt trên môi "Không biết, vô ý ven đường gặp được, là một tiểu nữ tử tầm sáu tuổi, nhưng đã học viết chữ cùng học toán, hiếm gặp" Cô nhớ chính là ngày ấy gặp hài tử bán ngàn tầng khô dầu, đến nay còn nhớ rõ ràng.

"Ngay cả dòng họ người ta còn không biết, sợ muốn dạy cũng không dễ dàng" Bạch Lăng luyến tiếc nói, khó được hài tử được Ngôn Ngọc để vào mắt, cô cũng muốn gặp, cũng không biết con nhà ai lại được dạy tốt như vậy.

"Nữ tử này đã có tiên sinh, dường như là một vị tiên sinh dạy học trong thôn, thật khâm phục" Ngôn Ngọc nhắc tới vị tiên sinh kia lộ ra chút xuất thần " Ta cố ý muốn bái kiến, đáng tiếc không biết vị tiên sinh dạy học ở thôn nào"

Bạch Lăng nghe thấy liền nghĩ tới Thanh Hoa, muội tử kia mặc dù giả bộ cái gì cũng không hiểu, nhưng rõ ràng cũng hiểu chữ biết toán, chẳng lẽ nàng cùng hài tử Ngôn Ngọc nhắc tới ở chung một thôn?

"Ta có thể thay ngươi hỏi thăm một chút được không?" Bạch Lăng hứng thú, nghĩ thuận đường, đào thân phận Thanh gia muội tử.

Ngôn Ngọc lại nghiêm mặt " Không thể, như thế là vô lễ " chớ nói đối với người bình thường dò xét, đối phương vẫn là tiên sinh mà cô sùng kính, tuyệt đối không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.

Bạch Lăng nghe nói đành phải coi như thôi.

Hai người đổ thêm nước trà ăn xong bánh đường, riêng phần mình còn bận bịu cáo từ nhau, mới phát hiện ra phẩm hương, chẳng biết lúc nào lại rả rích rơi xuống tuyết mịn, vừa rơi xuống đường đá xanh như muối tiêu liền tan thành nước đọng nhàn nhạt.

Mùa đông đến rơi trận tuyết đầu tiên.



Thanh Hoa sau khi trở về liền lạnh muốn chết muốn sống, co quắp ở trên giường chỉ còn nửa cái mạng, hôm nay mang mấy trăm văn về cho Thanh Hinh giữ, vừa vào cửa sau lưng tuyết đã rơi đầy, phòng này dột nát, Thanh Hoa còn không có cơ hội sửa chữa, bốn phía hở rách, quả thực muốn mạng Thanh Hoa.

Nàng ôm chăn mềm một mặt thống khổ " Lạnh quá a"

Thanh Hinh đẩy lò nướng mà hôm qua Thanh Hoa dùng làm bánh đường vào, thấy Thanh Hoa cuốn thành một đoàn liền cười không ngừng " Thân tỷ, chăn kia mới vá lại, ấm thế mà lạnh gì" Chăn mền kia là Thanh Hinh mới vá lại, bên trong nhét không ít bông, dày đặc và ấm áp, khẳng định toàn thân không có cái mềm nào ấm hơn.

Những nhà khác nếu có chăn mềm tốt như vậy, cầm lên tay không dám dùng, sống chết đều thay nhau lấy ra dùng rồi cất vào tủ, chờ tiểu muội tử trong nhà xuất giá mới mang ra làm đồ cưới lấy mặt mũi, sao có thể giống Thanh Hoa vá xong liền ôm lấy xài

"Tê" cửa mới mở một khe hở, Thanh Hoa liền cảm thấy một cỗ gió lạnh đập vào mặt " Nhanh đóng cửa lại, lạnh chết ta"

Thanh Hoa thấy nàng như thế cười khổ nhíu mày " Có vậy đã la nếu tuyết lớn thì làm sao? Chúng ta thêm củi cũng không đủ dùng"

Thanh Hoa liền nói " Nếu ta có thể sống qua mùa đông, ta liền kêu người làm một cái địa long, nấu cơm nhóm lửa cũng đủ làm ấm nhà" càng nói càng lạnh, mùa đông còn chưa đi qua đã tính chuyện thừa, Thanh Hoa bị đông cứng, sắc mặt cũng khôi phục chút huyết khí.

Lúc này hai nàng liền nghe thanh âm trẻ con của Điền Thiện ở bên ngoài vang lên, Thanh Hoa chịu lạnh ra mở cửa sổ, tuyết mịn còn đang rơi, Điền Chân kéo Điền Thiện đứng bên ngoài, trên lưng vác một sọt lớn cùng một cây cung, ngoài ra còn có một cây chủy thủ, trên người là áo lông sói, cỗ sát khí kia càng thêm bức người.

Điền Thiện đang nói " A Mẫu con muốn lên núi, muốn hỏi Thanh gia có muốn gì hay không, A mẫu sẽ lấy cho"

Cao đại nương một bên cũng chuẩn bị muốn đi, một bên hô " Mùa đông này chắc lần cuối lên núi a, muốn một ít cây trúc cây mây, ngoài ra không có gì nữa" Nói xong liền tới Ngô thẩm sát vách kêu gọi, chân Ngô La không tốt, năm nay không có cách nào leo núi, Cao đại nương liền muốn giúp đỡ.

Thanh gia không thiếu thứ gì, từ lúc vào thành kiếm tiền tới bây giờ không còn thiếu ăn, mọi thứ đều được Thanh Hinh ướp tẩm, Thanh Hinh chỉ nói " Làm phiền Điền gia a tỷ mang chút củi lửa xuống cho nhà ta, thân tỷ sinh bệnh, về sau rất sợ lạnh, sợ củi hiện giờ không đủ dùng cả mùa đông " Thanh gia có chồng củi khô, nhưng cũng không biết có đủ dùng hay không.

Điền Chân không nói gì, chỉ là nhìn Thanh Hoa co ở trên giường xa ca, có chút gật đầu xem như trả lời, trở tay vỗ đầu Điền Thiện hai lần, Điền Thiện liền nghe lời đi vào viện tử Thanh gia " A mẫu lên núi nguy hiểm không cho con đi cùng, con muốn ở đây chờ một lúc"

Thanh Hoa xem xét liền tóm Điền Thiện lôi lên giường, tiểu hài nhỏ bằng ba cây đuốc, nhét vào trong chăn ấm áp dễ chịu đặc biệt có hiệu quả sưởi ấm, Thanh Hoa ôm chết không buông, để Điền Thiện cựa quậy đỏ mặt.

Điền Chân cách cửa sổ nhìn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt sau đó xoay người đi đến nhóm a tỷ đang men theo đường mòn lên núi, sau lưng tuyết mịn rơi rả rích không ngừng bay xuống, đại sơn dường như bị chìm trong tầng sương mù lạnh lẽo, đoàn người dần dần biến mất vào nơi sâu.