Thanh Ảnh

Chương 24: Chiến tranh lạnh



Hai người nhất thời đều có chút xấu hổ, Lạc Thừa Ảnh xoay đầu đi, không để ý tới y. Thanh Thương ngồi bên cạnh ngẩn người, siết chặt tay, không biết khó mà lui lại còn tiến đến như dòng nước xiết. Thời điểm hôn hắn, còn tưởng rằng về sau có thể tiếp tục, ngờ đâu, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất.

"Ân..."

Lạc Thừa Ảnh rên rỉ, hai tay nắm chặt chăn, cắn môi, đầu càng cúi thấp. Thanh Thương lúc này mới hồi phục tinh thần, tới gần hắn, một tay ôm Lạc Thừa Ảnh, một tay giúp hắn xoa bụng.

"Giáo chủ, người sao rồi?"

Lạc Thừa Ảnh âm thầm chịu đau, thở phào một hơn, thản nhiên nói: "Ngươi đi ra ngoài đi."

"Giáo chủ?" Thanh Thương hoảng sợ, lúc này, cư nhiên Lạc Thừa Ảnh lại đuổi y đi... Trước kia tuy rằng chưa xác định, nhưng vẫn hằng nghĩ có lẽ Lạc Thừa Ảnh trong lòng cũng thích mình, vậy mà hiện tại...

"Đi ra ngoài đi, không còn việc của ngươi nữa." Lạc Thừa Ảnh nhích người lui vào trong, thanh âm cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Thanh Thương bị cự tuyệt nhiều lần, trong lòng cũng không dễ chịu, y không để tâm Lạc Thừa Ảnh có thích y hay không, có cự tuyệt y hay không, y chỉ hy vọng đơn thuần, có thể ở bên cạnh Lạc Thừa Ảnh, không muốn hắn không để ý tới mình.

"Giáo chủ, thuộc hạ biết sai rồi, về sau sẽ không dám mạo phạm giáo chủ, thỉnh giáo chủ cho tại hạ lưu lại." Thanh Thương đứng dậy, sau đó ở bên giường quỳ xuống, hiện giờ y cũng chỉ có thể nghe theo ý của Lạc Thừa Ảnh.

Trong chốc lát, Lạc Thừa Ảnh sửng sốt không đáp lời, Thanh Thương còn tưởng rằng hắn hồi tâm chuyển ý, nhưng sau đó lại thấy hắn quay lưng lại, phất tay, "Đi ra ngoài đi..."

"Giáo chủ, thuộc hạ..."

"Đủ rồi!" Thanh Thương còn muốn nói, lại bị Lạc Thừa Ảnh quát lên bảo y dừng lại, "Chẳng lẽ phải để ta bãi chức cận thị giáo chủ thì ngươi mới bằng lòng nghe lời?"

Đột nhiên, tim Thanh Thương như siết lại, y chưa bao giờ biết, một người cư nhiên có thể đau lòng đến như vậy...

"Vậy, thuộc hạ cáo lui."

Yên lặng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, bên ngoài trời đã tối đen, ngay cả trăng cũng chẳng nhìn thấy được. Thanh Thương cười khổ. Vào lúc này, có ai sẽ giống như y, tâm trạng bị đè nén, ai sẽ giống như Lạc Thừa Ảnh, phải chịu cơn đau sinh sản giày vò...

Một đêm này với hai người bọn họ quả thật rất dài.

Thanh Thương tựa vào tường, nghĩ mọi biện pháp muốn xem tình hình bên trong, nhưng căn phòng đã tắt đèn, cửa sổ cũng đóng chặt, chẳng nhìn được cái gì. Cách một bức tường, người bên trong đang nhẫn nại chịu đau...

Vào trang chủ 3traphael.wordpress.com chuyên sinh tử văn/mpreg, để có cập nhật sớm nhất và chia sẻ buồn vui của bạn về bộ truyện đang đọc nhé. ^^–

Hạ thân Lạc Thừa Ảnh bị trói chặt, thân trên lại cố sức hướng về phía chân giường, tựa như muốn chạy trốn. Đau bụng sinh lần lượt kéo tới, hắn chỉ có thể từng chút một đứng thẳng, lấy chăn bông nhét vào miệng để không phát ra âm thanh, cả người kéo căng, bất lực nhìn căn phòng tối đen, cầu xin ông trời mau để sự tra tấn này kết thúc. Hắn biết, y không đi, y vẫn đứng ngoài cửa, y vẫn đang nhìn mình. Hắn không thể phát ra âm thanh, không thể để cho y biết mình rất đau, nhẫn nại thật khổ sở.

Thanh Thương, Thanh Thương... Ta cũng không muốn ngươi rời đi... Khi ngươi ở đây, ít nhất cũng sẽ không đau như vậy...

Giáo chủ không thể bàn chuyện luyến ái, càng không thể có cảm tình với cận thị... Huống chi, ta phải cứu ngươi một mạng, sẽ không thể làm chuyện liên lụy đến ngươi... Thanh Thương, tha thứ cho ta, tuy rằng ta không biết thế nào là yêu, nhưng ta vẫn mơ hồ hiểu được, ta... yêu ngươi...

Miên man suy nghĩ có thể giảm bớt thống khổ ư? ... Lạc Thừa Ảnh cười khổ, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ lại nghĩ nhiều như bây giờ, trong lòng thực loạn, còn phải từng giây từng phút đối mặt với đau đớn. Còn có lo lắng cho Thanh Thương... Tâm tư y nhạy cảm như vậy, hiện tại nhất định cũng không thoải mái... Nên làm gì bây giờ, phải làm thế nào đây...

Lạc Thừa Ảnh đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, lại bị cơn đau từng đợt từng đợt kéo tới khiến hắn không thể tiếp tục suy nghĩ, trong lúc mê man, hắn thì thào gọi tên Thanh Thương, có lẽ đến chính bản thân hắn cũng không biết.

Vùi đầu vào gối, thời điểm Thanh Thương bưng dược vào liền chứng kiến một cảnh như vậy. Trời vửa mới hửng sáng, y liền lấy cớ bưng thuốc nhanh chóng đi vào, nhìn thấy trên giường hỗn độn, còn có người đang nằm sát vào cách tường kia, trong lòng bỗng nhiên nhói đau. Quả nhiên, không có mình chiếu cố, Thừa Ảnh không thể khiến người khác yên tâm? Đặt chén thuốc xuống, cẩn thận xốc lại chăn gối, mũi Thanh Thương chua xót, suýt nữa rơi lệ. Lạc Thừa Ảnh đầy đầu mồ hôi lạnh, ngay cả chân tóc cũng ướt, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, mắt khép hờ, nét mặt nhăn lại. Thanh Thương cưỡng chế đau xót trong lòng, ôm Lạc Thừa Ảnh vào lòng, ngữ khí hết sức ôn nhu, "Giáo chủ, đến uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ không đau..." Lạc Thừa mê man rồi mở mắt, thất thần nhìn khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt, vẫn ôn nhu như vậy, khiến người ta cảm thấy an tâm, thế nhưng... đôi mắt có quầng thâm... Lạc Thừa Ảnh cười đến thê lương, Thanh Thương trong lòng khẽ nhói. Sau đó, y lấy khăn lau mồ hôi trên đầu hắn, sau đó nâng hắn dậy để hắn tựa vào đầu giường, lấy nước ấm, lại giúp hắn lau mặt, rồi sau đó cẩn thận từng thìa đút thuốc cho hắn.

Nửa canh giờ trôi qua, dược hiệu phát tác, Lạc Thừa Ảnh cũng cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ bởi thuốc này còn bỏ thêm chút dược liệu an thần, hoặc là hắn bị gây sức ép vất vả cả đêm, không thể nào cảm thấy không đau, dần cảm thấy mệt mỏi, đến tận khi mặt trời lên cao, hắn mới vào giấc ngủ. Thanh Thương chỉnh lại chăn cho hắn, trong lòng cảm khái, một ngày trôi qua mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, một ngày đã dài như vậy, Lạc Thừa Ảnh còn phải trải qua bao nhiêu ngày như thế? Không biết tới lúc đó, mọi chuyện sẽ ra sao? Bỗng dưng nhận ra, hết thảy đều giống như một giấc mơ, y giờ phút này, thậm chí còn không dám có một chút hy vọng xa vời nào. Thanh Thương cảm thấy mệt muốn chết, rất muốn cái gì cũng không quan tâm mà thỏa sức yêu, chẳng sợ kết quả không tốt, chẳng sợ cuối cùng ngọc nát đá tan, cũng tốt hơn hiện tại... Thế nhưng, đối phương là Lạc Thừa Ảnh, điều này khiến y không thể suy nghĩ chu đáo trước khi hành xử, khiến y vô luận thế nào cũng không thể làm theo ý mình.

Lạc Thừa Ảnh ngủ không được bao lâu, mang thai như vậy, cũng không thể ngủ thoải mái được. Sau khi tỉnh, nhân lúc thân thể không khó chịu, vội vàng ngồi xuống luyện công, Lạc Phong từng nói qua, cho dù tình trạng như hiện nay, cũng không thể dừng việc tu luyện Ngô Thiên Quyết. Nhưng hiện tại thân thể hắn không tiện đi đi lại lại, cũng chỉ có thể tiến hành ở trên giường mà thôi.

Luyện công xong, Lạc Thừa Ảnh lại ra một thân mồ hôi, Thanh Thương đun nước ấm. Hiện giờ Lạc Thừa Ảnh không thể tắm rửa, Thanh Thương dứt khoát đến bên cạnh giúp hắn. Thời điểm cởi quần áo, Lạc Thừa Ảnh có một chút kháng cự, nhưng hắn cũng biết Thanh Thương không có ý tứ gì khác, đơn giản liền quay mặt đi, mặc cho Thanh Thương xử trí. Thanh Thương trong lòng có tâm sự, yên lặng cởi quần áo Lạc Thừa Ảnh xuống, từng kiện một, một lớp lại một lớp, cho đến khi vải bố cùng miếng gỗ siết chặt lấy bụng chậm rãi lộ ra, Thanh Thương nhìn qua, vải bố in lên từng vệt hồng hồng trên làn da. Sợ Lạc Thừa Ảnh bị cảm lạnh, Thanh Thương trước hết lau thân trên, sau đó cởi quần dài và tiết khố của hắn, tuy rằng hắn sắp đến lúc lâm bồn, Lạc Thừa Ảnh cũng không bị sưng phù nhiều, hai chân vẫn như cũ thon dài, theo hai chân hướng lên trên, tinh khí hồng nhạt chưa từng dùng qua lẳng lặng nằm đó, như đợi người đến khám phá, nhưng cũng rất trân quý, không bị bất cứ kẻ nào chạm qua. Thanh Thương không hề lưu luyến, cẩn thận lau người cho Lạc Thừa Ảnh, trong lòng tiếc nuối: y cùng Lạc Thừa Ảnh kiếp này duyên phận cũng chỉ đến đây mà thôi...

Thanh Thương không dám thử Lạc Thừa Ảnh thêm lần nào nữa, trước đó vốn còn có thể ôm nhưng giờ hành động đó cũng lộ ra chút thân mật nên không thể làm. Lạc Thừa Ảnh cũng như vậy, cố ý tránh không tiếp xúc thân mật với y. Hai người đều quy củ, nói cũng ít đi rất nhiều. Nhất là buổi tối, Lạc Thừa Ảnh đến tối là thuốc hết tác dụng, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn, nên cố tình nói Thanh Thương không cần tới. Thanh Thương không còn cách nào khác, chỉ có thể hàng đêm trông ngoài cửa, nghe động tĩnh bên trong. Nhưng là, sau hai buổi tối, y không nghe được cái gì, ngẫu nhiên cũng chỉ có một hai tiếng rên rỉ nặng nề, y cũng không biết đó có phải do bản thân bị ảo giác hay không. Tốn công vô ích đứng một đêm, sau đó lại chờ mong đến hửng sáng, vot vào trong phòng, không hề ngoài ý muốn thấy Lạc Thừa Ảnh yếu ớt nằm trên giường... Đây, chính là chuyện duy nhất y có thể làm...

Đêm nay, Thanh Thương càng nghĩ càng giận, càng nghĩ lại càng cảm thấy chính mình thật vô dụng, một quyền nện thật mạnh lên tường, lập tức da tróc thịt bong, máu tươi lẫn tro bụi chảy xuống. Không thèm băng bó, ngày hôm sau y cứ như vậy xuất hiên trước mặt Lạc Thừa Ảnh, cái tay kia đã muốn chết lặng, hơn nữa bởi vì không rửa sạch, vết thương trên mu bàn tay trông thực dọa người. Thanh Thương không cảm nhận được đau đớn, cũng không chú ý tới, lúc y đút dược liền bị hắn nhìn thấy.

Lúc hắn nhìn thấy liền sửng sốt một lúc, không nói gì, chỉ đem đôi bàn tay kia để lên tay mình, nhìn thật lâu thật lâu...