Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 40: Cậu có bệnh đấy à?



***

Chân Nguyên Bạch thật sự rất ngoan, vẻ ngoài ngoan, nói chuyện ngoan, từng hành vi của chỉ đều ngoan muốn chết.

Thời Bất Phàm nhìn thấy cậu là lại nhớ đến lá cờ sao năm cánh, nhớ đến khăn quàng đỏ, nhớ đến một trái tim đỏ hướng đến mặt trời.

Nhưng bây giờ, cậu lừa hắn, ngay từ đầu đã lừa hắn, cậu không thích hắn, cho nên mới không chịu nộp bài tập, nhưng lại sợ hắn, cho nên không dám kháng cự.

Trong lòng hắn đang uất ức muốn chết luôn rồi, hận không thể đem người này ném vào mương thối, nhưng cũng thật lạ, cho dù cậu đã lừa hắn, nhưng hắn vẫn không muốn vạch trần chút nào.

Chân Nguyên Bạch không chịu hút, cậu nhận ra Thời Bất Phàm đang cố tình bắt nạt mình, cái suy nghĩ này làm cậu cảm thấy khó chịu, cậu né tránh điếu thuốc kia, hít hít mũi nói: "Tôi không hút, cậu thích thì đi mà hút, tôi không quan tâm đến cậu nữa."

Cậu chui ra từ dưới cánh tay Thời Bất Phàm, rồi lại bị hắn ôm kéo trở lại, Thời Bất Phàm từ phía sau lưng cậu, ôm lấy eo cậu, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cậu, nhíu mày nói: "Sao lại khóc nữa rồi?"

Rõ ràng là hắn muốn làm người ta khóc, nhưng người ta vừa khóc hắn lại trở nên không vui. Chân Nguyên Bạch dùng sức đánh tay hắn, đánh cũng không buông: "Sao cậu lại hư như thế cơ chứ?"

Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua nơi bị cậu đánh, cảm thấy sảng khoái một cách kỳ lạ, nói: "Cậu không thèm quan tâm tôi nữa mà, tôi chỉ đang ra điều kiện với cậu thôi, rất quá đáng à?"

"Giờ tôi mặc kệ cậu luôn rồi, cậu còn ngăn không cho tôi đi làm gì?"

Thời Bất Phàm nghẹn họng, hắn dụi tàn thuốc vào mặt tường, nói: "Tôi không hút nữa được chưa?"

Chân Nguyên Bạch nhăn mũi: "Cậu có hút hay không cũng chẳng liên quan đến tôi!"

"Tôi là bạn trai cậu sao lại không liên quan đến cậu cơ chứ?"

"Vừa nãy cậu nói không liên quan đến tôi mà." Bây giờ đến lượt Chân Nguyên Bạch dầu muối không ăn: "Cậu đã nói là tôi muốn chia tay với cậu thì chúng ta chia tay luôn đi!"

Mặt Thời Bất Phàm tối sầm, trực tiếp ấn mạnh người bạn họ nhỏ lên tường, hằn học nói: "Cậu nói lại thử xem?"

Chân Nguyên Bạch vừa can đảm được tí lại bị dọa sợ trở lại: "Cậu, cậu sao lại hung dữ thế chứ..."

Thời Bất Phàm hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện từ lúc trước và sau khi mất trí nhớ, thoáng buông lỏng cậu ra, hỏi: "Tôi làm cậu đau à?"

Chân Nguyên Bạch không nói, cậu chỉ là bị dọa thôi, Thời Bất Phàm làm cậu nhớ đến lúc trước khi mất trí nhớ, lúc hung hăng nhìn cậu làm cậu cảm thấy giây tiếp theo hắn sẽ đánh mình ngay được.

Thời Bất Phàm nhìn khuôn mặt nhút nhát sợ sệt của cậu chằm chằm, hầu kết lăn lên xuống, bỗng thò đầu qua hôn cậu, Chân Nguyên Bạch lập tức lùi về sau, Thời Bất Phàm bực bội nói: "Hôn cậu tí thì làm sao? Trốn cái gì mà trốn?"

Nói xong, hắn lại đưa môi qua, phủ lên đôi môi cậu, hung hăng mút lấy, môi Chân Nguyên Bạch bị mút đến tê dại, Thời Bất Phàm vừa cắn thuốc, hôn đến thỏa mãn mới buông cậu ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt đỏ của bạn học nhỏ, hắn lại nhịn không được cong khóe môi, nói với cậu: "Được rồi, tôi không giận cậu nữa, chuyện hôm nay bỏ qua đi."

Dù gì Chân Nguyên Bạch cũng đuối lý, cậu không nói gì mà lau miệng, Thời Bất Phàm nheo mắt nhìn cậu, đột nhiên lại đi đến hôn lên môi cậu, nói: "Lau cái gì mà lau, không được lau."

Sau khi rời miệng còn lưu lại cái gì đó, tay Chân Nguyên Bạch nâng lên bị hắn nắm lấy, giận dữ nói: "Cậu có bệnh đấy à?"

"Đúng vậy, Tôi phải lưu lại trên người cậu một ít bệnh mới được." Thời Bất Phàm nói xong, lại hôn lên mặt cậu cái nữa, đưa tay ra ôm chầm lấy người cậu, nói: "Không được lau, lau nữa là hôn cậu tiếp đấy."

"..." Đồ hâm.

Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói: "Vậy bây giờ cậu không tức nữa rồi thì có phải nên về bệnh viện xem kết quả kiểm tra không?"

Thời Bất Phàm không tình nguyện quay lại, hắn nói: "Tôi muốn tìm một chỗ để ngủ."

"Có thể ngủ ở bệnh viện mà."



"Không đi." Thời Bất Phàm khăng khăng cố chấp, duỗi tay nắm lấy cậu, nói: "Đi thuê phòng."

"Nhưng tôi không mang chứng minh thư, cậu mang à?" Thấy hắn lắc đầu, Chân Nguyên Bạch thử thăm dò đề nghị: "Nếu cậu thật sự không muốn về bệnh viện, thì chúng ta có thể đến trường học, cậu có thể về ký túc xá ngủ."

"Tôi đã thế này rồi còn có thể đi xa thế à?" Thời Bất Phàm đưa ra quyết định cuối cùng: "Đi KTV thuê phòng đi ngủ."

Lần đầu tiên Chân Nguyên Bạch biết là còn có thể thế này, hai người thuê một cái phòng lớn, bên tường có một cái ghế sô pha giường*, Thời Bất Phàm ném đồng phục sang một bên, nằm luôn lên.

*Sô pha giường:

Chân Nguyên Bạch đóng cửa ngăn lại hết tất cả các tạp âm bên ngoài, sau đó ngồi xuống một chỗ cách xa hắn. Đèn trong phòng như tắt hết, chỉ để lại mấy cái đèn xanh đỏ mờ mờ, cậu ngẩng mặt nhìn khắp nơi, những nơi như thế này thật ra lúc nào gia đình tụ tập cũng hay đến, nhưng đây là lần đầu tiên không phải để hát mà để ngủ, cậu nhìn thoáng qua màn hình lớn, bỗng nghe được tiếng Thời Bất Phàm gọi cậu: "Ra đây."

Mỗi lần gọi cậu lại cứ như gọi con cún con vậy, Chân Nguyên Bạch vừa không vui vừa đứng lên đi đến: "Sao vậy?"

"Ngồi đây này."

Chân Nguyên Bạch ngồi xuống chỗ hắn vỗ vỗ, Thời Bất Phàm lập tức dịch dịch cơ thể mình, sau đó gối đầu lên đùi cậu, nhắm mắt lại nói: "Ngoan ngoãn ngồi đấy đi, nếu tôi tỉnh lại mà không thấy cậu..."

"Cậu sẽ ở các nơi công cộng khác nhau hôn tôi đến khóc." Chân Nguyên Bạch cắt ngang lời hắn, nói: "Biết rồi."

Thời Bất Phàm mở to mắt nhìn cậu, nhướng mày nói: "Ai nói là tôi muốn hôn cậu?"

"..."

Thời Bất Phàm nhìn lọn tóc hơi xoăn trên trán cậu, uy hiếp nói: "Cậu mà dám chạy thì tôi sẽ vò cả đầu tóc xoăn của cậu thẳng ra thì thôi."

Chân Nguyên Bạch vươn tay ra che đôi mắt hắn, giận dữ nói: "Phiền chết đi được."

Đúng là Thời Phiền Phức nên mới thích uy hiếp người ta như thế. Tay cậu đặt ở trên mắt Thời Bất Phàm, trong lòng nghĩ, ngủ thì cứ ngủ đi, một lát sau, dưới tay truyền hơi thể đều đều, Chân Nguyên Bạch bỏ tay ra, rũ mắt xuống nhìn hắn.

Ngủ nhanh thế, đầu hắn chắc là đau lắm, nếu không thì hôm nay cũng sẽ không đột nhiên hung dữ với cậu, tức giận với cậu như thế...

Chân Nguyên Bạch nghĩ, lại bắt đầu mềm lòng, cậu cố gắng lấy áo đồng phục bị Thời Bất Phàm ném sang một bên, nhẹ nhàng đắp lên người hắn.

Bị người ta gối lên đùi cũng không thoải mái lắm, Chân Nguyên Bạch cẩn thận nâng đầu hắn, giật giật chân, cũng nhịn không được nhắm mắt lại.

Thời Bất Phàm bị đá tỉnh.

Hắn mở mắt ra, đã thấy một cái chân của Chân Nguyên Bạch, đôi chân trắng kia đang ở trên vai hắn, hắn ngồi dậy, tiếp theo, đôi chân kia đẩy về phía cánh tay hắn, Thời Bất Phàm nắm lấy nó, nhìn cậu xoay mông nằm nghiêng sang một bên, lập tức đỡ trán.

Ngủ ở ngoài mà tư thế ngủ cũng kỳ lạ thế này à?

Thời Bất Phàm bất lực dựa vào tường híp mắt một lát.

Cái ghế sô pha hắn nằm thì hơi rộng một chút, là cái ghê sô pha giường bằng da, những chiếc khác thì rất hẹp, làm cho tư thế ngủ của Chân Nguyên Bạch hơi kỳ lạ, bởi vì đầu cậu hơi rũ xuống, miệng hơi mở ra, nhưng cái tư thế ngủ khổ sở kia lại không làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cậu chút nào.

Nhìn là biết đúng là một tên không để tâm bất cứ chuyện gì.

Thời Bất Phàm thở ra một hơi, đi qua ôm cậu, đối phương phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra, tên này trong lúc mơ ngủ hoàn toàn không biết lượng sức gì cả, túm được ai là muốn đánh người ấy, Thời Bất Phàm tránh ma chưởng của cậu ra, dùng tí sức liền bế cả người cậu sang, để cậu ngủ trong vòng tay của mình.

Có lẽ do tư thế này đúng là thoải mái hơn, nên Chân Nguyên Bạch không nhúc nhích nữa.

một tay Thời Bất Phàm ôm cậu, một tay đỡ trán, mắt hắn di chuyển từ khuôn mặt đẹp đẽ đến cần cổ trắng tuyết của cậu, hắn lại vô thức nhìn đi chỗ khác, một lúc sau, lại đưa ánh mắt trở lại.



Ai mà biết bị mất trí nhớ một lần lại có thể trời xui đất khiến cùng hẹn hò với Chân Nguyên Bạch, nếu sớm biết... Sớm biết có thể làm cách này, hắn đã đi tìm một cái xe đâm thử xem thế nào từ lâu rồi.

Tuy bị lừa thì rất giận, nhưng nghĩ kĩ lại thì tất cả cũng là do hắn tự mình đa tình cả thôi, cả quá trình Chân Nguyên Bạch chỉ phối hợp theo mà thôi, tay nắm rồi, miệng hôn rồi, lời thề núi sông cũng nói luôn rồi... Thật ra hắn cũng chẳng thiệt, chẳng qua là vẫn cảm thấy mất mặt mà thôi.

Hóa ra quá thích một người nào đó thì dù cho mất trí nhớ cũng vẫn sẽ thích người ta.

Chân Nguyên Bạch mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền phát hiện mình đang nằm trong ngực Thời Bất Phàm, cậu dụi dụi hai mắt, mê mang nói: "Cậu tỉnh rồi."

"Bị cậu đạp tỉnh đấy." Thời Bất Phàm sửa lại cổ áo của cậu nói: "Lúc này chắc cũng tan học rồi, đưa cậu về nhà nào."

"Đầu cậu thế nào rồi?"

"Rất đau." Thời Bất Phàm nói: "Cậu có thuốc giảm đau không?"

"Không có." Chân Nguyên Bạch ngồi thẳng suy nghĩ, không tỉnh táo lắm mà dẩu miệng hôn hắn một cái: "Thế này có tác dụng không?"

Thời Bất Phàm mãi sau mới nói: "Có tác dụng."

Chân Nguyên Bạch đã xuống sô pha đi giày rồi. Vừa dụi mắt vừa đưa áo đồng phục của Thời Bất Phàm cho hắn, nói: "Hôm nay ba mẹ cậu sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu, nghe nói ông bà cậu cũng đến, cậu nghe lời về nhà với bọn họ đi."

Động tác muốn đứng dậy của Thời Bất Phàm chìm hẳn xuống, Chân Nguyên Bạch dừng lại, duỗi tay kéo kéo tay hắn, như hầu hoàng thượng mà mặc áo đồng phục cho hắn, nói: "Tôi không biết cậu với ba mẹ cậu xảy ra chuyện gì.... Dù gì thì cậu cũng không nhớ, tôi thấy họ đối xử với cậu khá tốt..."

Cậu thật sự không rõ là vì nguyên nhân gì làm cho Thời Bất Phàm dù mất trí nhớ vẫn ghét ba mẹ mình đến vậy, Lăng Huyên với Thời Hiến nhìn có vẻ sẽ không ngược đãi hắn, thái độ của họ rất đúng mực, cậu thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc ba mẹ hắn đã làm ra tội ác tày trời gì với Thời Bất Phàm.

Thời Bất Phàm nửa sống nửa chết dựa vào sô pha, Chân Nguyên Bạch lôi một cái tay khác của hắn nhét vào tay áo, nói: "Về đi, được không?"

Cậu đã hứa với mẹ Thời sẽ hợp tác dỗ Thời Bất Phàm rồi, tối sinh nhật ngày hôm nay có khả năng sẽ rất bất ngờ, không muốn khiến Thời Bất Phàm bỏ lỡ.

Thời Bất Phàm hơi nhắm mắt lại, Chân Nguyên Bạch dưới sự phối hợp của hắn chịu thương chịu khó giúp hắn kéo góc áo, "Thời Bất..."

Cậu bị Thời Bất Phàm dùng sức kéo một cái vào lồng ngực, đầu áp vào ngực hắn.

Xảy ra nhiều chuyện vớ vẩn trong ngày sinh nhật như vậy làm Thời Bất Phàm vô cùng bực bội: "Ôm một lát tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn để hắn ôm, ánh sáng trong phòng quá tối, cậu mơ mơ màng màng lại bắt đầu mệt mỏi, đầu vừa gục đã bị Thời Bất Phàm véo mặt: "Không phải đang an ủi tôi à? Cậu không thể tận tâm với công việc được một chút à?"

"Tôi cũng có biết ba mẹ cậu làm chuyện gì với cậu đâu, biết an ủi thế nào giờ?"

"Vậy cậu cũng từ thái độ của tôi mà đoán ra chút gì chứ? Tôi không thích bọn họ."

"Cậu đã quên hết rồi, cậu đâu có lý do để ghét họ."

Thời Bất Phàm thuyết phục cậu, "Bọn họ nhất định đã đối xử với tôi rất tệ, không chừng còn... ngược đãi tôi, ngược đãi tinh thần, bạo lực gia đình, cái người bố kia của tôi nhìn rất giống biến thái đúng không? Có khả năng lấy gạt tàn ném tôi, lúc tôi còn nhỏ đã đạp tôi xuống bể bơi hại tôi suýt chết đuối, hay là từng có ý muốn chôn sống tôi..."

Hắn không nói tiếp

Bởi vì ánh mắt của Chân Nguyên Bạch rất giống ánh mắt từ ái khi nhìn trẻ thiểu năng.

Cậu mềm giọng nói: "Cậu ấy, cậu không cần nói vớ va vớ vẩn đâu, cậu về nhà ăn sinh nhật đi, nói chuyện hẳn hoi với ba mẹ vào, dù gì cậu cũng không nhớ gì, có thể là cảm giác sai thôi."

"Cậu nói hôm nay có rất nhiều người đúng không?" Thời Bất Phàm như thông suốt điều gì, nói: "Có lẽ tôi đúng là nên về xem thử."

Chân Nguyên Bạch vừa định gật đầu, lại thấy hắn thờ ơ nói: "Gặp lại nhiều người quen như thế, nói không chừng sẽ có lợi cho việc khôi phục trí nhớ của tôi đấy."