Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 233



Trinh Phi nhìn thấy Hoàng đế không biểu lộ ra cảm xúc gì, âm thầm lo lắng.

“Trinh Phi nương nương không muốn biết Mục Dã trở thành kẻ chủ mưu đầu sỏ như này sao?” Tần Lam Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

“Kẻ chủ mưu đầu sỏ không phải ngươi sao?” Trinh Phi nghiến răng nghiến lợi.

“Ha ha, ta và Mục Dã không thù không oán gì, tại sao ta lại phải ra tay với Mục Dã?” Vẻ mặt Tần Lam Nguyệt hoang mang nói: “Sức khỏe của ta rất yếu lại nhiều bệnh, sức lực vô cùng yếu ớt, căn bản không phải là đối thủ của Mục Dã, tại sao phải lấy trứng chọi đá cơ chứ?”

Trinh phi ngây người ra.

Nàng ta tức giận đến mức hồ đồ, cẩn thận nghĩ lại, mới biết rằng bản thân đã không để ý một sự thật.

Mục Dã vừa sinh ra đã có thần lực, võ công cao cường, thân thể Tần Lam Nguyệt vô cùng yếu đuối, đến nỗi tay trói gà còn không chặt, làm thế nào mà nàng có thể đánh Mục Dã thành ra như vậy?

Sự nghi hoặc của Trinh phi cũng là nghi hoặc của mọi người.

Hoàng đế khế vuốt cằm: “Trẫm cũng muốn biết. Trinh phi, con bé hỏi cái gì thì nàng đều hãy trả lời một cách thành thật”

“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần sẽ tiết lộ mọi chi tiết của sự việc” Tần Lam Nguyệt nói: “Trinh phi nương nương, người là mẫu phi của công chúa Mục Dã, vậy xin hỏi, lúc trước quan hệ của Mục Dã và Tô Điểm Tình có tốt không? Hi vọng người có thể trả lời một cách nghiêm túc, dù sao, kết quả cuối cùng có thể để cho người mở rộng tầm mắt”

Trinh phi hận đến nghiến răng, dưới áp lực của hoàng đế, đành phải nhẫn nại trả lời, “Chưa từng. Mục Dã chưa từng gặp Tô cô nương”



“Vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ làm thế nào trở nên tốt như bây giờ?” Tần Lam Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Là vào lúc Tô cô nương vào cung, vô tình bị sốt cao và ngất xỉu ở cửa cung Bảo Ngọc, Mục Dã và Tô cô nương mới gặp mặt mà đã thân.” Trinh phi không kiên nhẫn nói: “Đây lại làm sao rồi?”

“Trinh phi nương nương có thể biết, ngày ấy Tô Cô nương ngất xỉu ở trước cửa cung Bảo Ngọc, vì sao lại bị sốt cao chứ?” Tần Lam Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên là bị phong hàn.

“Được! Tần Lam Nguyệt nhếch nhẹ khóe miệng: “Ta kể cho mọi người một câu truyện cười. Buổi chiều mấy ngày trước, Tô cô nương đã đi đến phủ Thất vương, khóc lóc sòm trước mặt mọi người, khuôn mặt nàng ta đỏ bừng bừng, ở trước mặt Thất Vương gia khóc lóc như mưa hoa lê kể lể là do ta hạ độc, ta liền tạt cho cô ta một gáo nước lạnh, rửa đi bộ mặt giả tạo của nàng ta, các nốt mụn đỏ bị nước lạnh tạt vào cũng biến mất. Chuyện này, Thất vương gia cũng ở đó.”

Ánh mắt của nàng ta nhìn lên trên người của Đông Phương Lý, trên khuôn mặt nở một nụ cười lấp lánh: “Thất vương gia, chuyện này là do huynh đích thân trải qua, huynh hẳn là biết rất rõ ràng. Hi vọng huynh có thể trả lời một cách công bằng”

Đông Phương Lý nhìn thấy nụ cười làm lay động lòng người lại lộ ra trên khuôn mặt của nàng ta, sắc mặt vô cùng trầm lắng.

Hắn, vô cùng ghét nụ cười này.

Trong đại điện rơi vào trong sự trầm mặc.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Đông Phương Lý.

Chuyện Đông Phương Lý dành tình cảm sâu đậm cho Tô Điểm Tình, ai ai cũng biết.

Nếu như Đông Phương Lý đồng ý với cách nói của Tần Lam Nguyệt, thì đã chứng minh Tô Điểm Tình thật sự đã đến phủ Thất vương để tranh thủ lấy được thiện cảm.



Sau này, người Bạch Liên Hoa của Tô Điểm Tình dự tính đã không còn cách nào để duy trì, mất đi tất cả danh tiếng.

Mọi người đều đang đợi để lắng nghe câu trả lời của

Hoàng hậu nương nương cũng toát mồ hôi lạnh.

Nàng ta có chút tin tưởng với sự quyến rũ của Tô Điểm Tình, cũng tin tưởng Đông Phương Lý có tình cảm sâu sắc với Tô Điểm Tình, nhất định sẽ không hủy hoại nàng ta ở nơi này.

Nhưng, vẫn còn có chút hoang mang.

Đông Phương Lý trầm lặng trong một khoảng thời gian dài, trong lòng nàng ta vô cùng hoang mang.

“Đúng.” Một lúc sau, Đông Phương Lý nói ra một âm thanh lạnh lùng truyền khắp đại điện.

“Đỗ Khứ ở bên cạnh của nhi thần, Xích Tiễn bên cạnh Lam Nguyệt, ma ma và nha hoàn bên cạnh Tình nhi đều tận mắt chứng kiến, tra hỏi một phát liền biết”

Giọng nói của Đông Phương Lý rất bình tĩnh.

Nhưng, khi nghe vào trong tai của mọi người, lại giống như có đồ vật gì nổ tung.

Giống như có một tảng đá lớn trong một không gian vô cùng yên tĩnh, chốc lát gợn sóng ngập trời.