Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1567



Chương 1567

Mong hoàng thượng nể mặt tiên đế, nể mặt Cửu Hoàng thúc là đệ đệ ruột còn sống duy nhất của hoàng thượng, khẩn cầu hoàng thượng cho Cửu Hoàng thúc về cửu vương phủ, trước khi Cửu Hoàng thúc chưa bị định tội, mặc dù hắn là tội phạm nhưng cũng là thân vương, sinh mạng của Cửu Hoàng thúc không nên chịu nguy hiểm, tốt nhất nên thả về cửu vương phủ để họ bảo vệ Cửu Hoàng thúc.

Giờ khắc này, hoàng thượng không còn giữ được phong độ, dù những người này không nói rõ, nhưng câu nào câu nấy đều thể hiện một ý, đó chính là nhất định hoàng thượng có liên quan đến chuyện đại lao phủ Tông Nhân đột nhiên bị cháy, mà vị hoàng thượng này muốn giết chết huynh đệ còn sống duy nhất.

Hoàng thượng tức giận đến mức suýt chút nữa nện tờ tấu vào mặt đám đại thần, ông ta thực sự bị oan, tuy nói nhìn qua chuyện này ông ta là người có lợi nhất, nhưng trên thực tế ông ta không hề làm gì.

Ông ta có là người ngu mới dùng sát chiêu rõ ràng như vậy, nhưng bọn khốn kiếp kia lại cứ khăng khăng mở miệng trách ông ta thì thôi, lại còn thể hiện vẻ trong lòng đã biết rõ khiến ông ta có lời cũng không có chỗ nói.

Hoàng thượng ôm một bụng tức, lâm triều vừa kết thúc lập tức đi về hướng cung điện của Cửu Hoàng thúc.

Đúng vậy, trận hỏa hoạn hôm qua, sau khi Cửu Hoàng thúc ra khỏi đại lao phủ Tông Nhân đã trực tiếp tiến cung, cười chế nhạo nói với hoàng thượng: “Hoàng huynh, sợ rằng ở Đông Lăng này, thần đệ chỉ dám ngủ trong hoàng cung.”

Một câu nói khiến hoàng thượng tức chết, nhìn gương mặt như người chết của Cửu Hoàng thúc, hoàng thượng lạnh mặt dặn dò thái giám thu dọn cung điện ngày trước của Cửu Hoàng thúc để hắn vào ở.

Cho Cửu Hoàng thúc ở trong cung dù sao cũng tốt hơn cho Cửu Hoàng thúc về cửu vương phủ.

“Chẳng lẽ cửu đệ này của trẫm thành tinh rồi sao?” Cửu hoàng thúc đi rồi, hoàng thượng mới nói với thái giám đang đứng bên cạnh.

Trận hỏa hoạn này đến cũng quá đúng lúc, dù đêm nay đại lao phủ Tông Nhân không cháy thì mấy ngày nữa cũng sẽ cháy, đáng tiếc Cửu Hoàng thúc lại nắm được cơ hội, kiểu vu oan rõ ràng như thế mà hắn lại thành công.

“Hoàng thượng anh minh, Cửu Hoàng thúc có tinh ranh thế nào đi chăng nữa cũng bại dưới tay ngài, dù… Cửu Hoàng thúc không tiến cung ngoan ngoãn, Cửu Hoàng thúc có bản lãnh trong cung đi nữa cũng vẫn không nhúc nhích nổi.” Thái giám chân chó* tiến lên, vuốt mông ngựa* đúng chỗ.

*Chân chó, vuốt mông ngựa đều có ý chỉ hành động nịnh hót.

Làm tâm phúc của hoàng thượng, đương nhiên thái giám biết hoàng thượng muốn lợi dụng trận hỏa hoạn này để chôn vùi thế lực của Cửu Hoàng thúc trong phủ Tông Nhân, tiện thể vu oan cho Cửu Hoàng thúc, khiến mọi người nghĩ trận hỏa hoạn là do Cửu Hoàng thúc gây ra để ý đồ bôi đen hoàng thượng, kết quả…

Hai huynh đệ cùng chung suy nghĩ, nhưng Cửu Hoàng thúc lại ra tay nhanh hơn một bước, một trận hỏa hoạn cuốn cả hoàng thượng vào, tuy nói hoàng thượng đã đạt được mục đích muốn thanh lý do thám ở phủ Tông Nhân, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể để Cửu Hoàng thúc gặp chuyện không may.

Trận hỏa hoạn không rõ nguyên nhân ở phủ Tông Nhân đã giúp Cửu Hoàng thúc thuận lợi ra khỏi đại lao, tiến vào hoàng cung, hơn nữa hoàng thượng còn phải bảo vệ Cửu Hoàng thúc an toàn, trước khi Cửu Hoàng thúc bị định tội, Cửu Hoàng thúc không thể xảy ra chuyện gì.

Buổi sáng, lúc nghe Đồng Giác líu ra líu ríu kể chuyện đại lao phủ Tông Nhân bốc cháy, Phượng Khương Trần không hề lo lắng an nguy của Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc ra vào tự nhiên đại lao phủ Tông Nhân, nếu nói không lên kế hoạch trước thì thật đúng là có quỷ.

“Trận hỏa hoạn này thật khéo.” Phượng Khương Trần dùng khăn lau mặt, cười nói.

“Tiểu thư? Ý người là?” Đồng Giác ngơ ngác đứng yên, há miệng rất to, máy móc nhận chiếc khăn trên tay Phượng Khương Trần, vẻ mặt kinh hãi nhìn Phượng Khương Trần, hai mắt dò hỏi: “Tiểu thư, là ý như nô tỳ nghĩ sao?”