Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1445



Đã nắm chắc đến bảy phần, nàng cũng đã từng phẫu thuật qua lần chỉ có năm phần nắm chắc, nhưng bệnh nhân rất lạc quan, nàng nói không sợ… Có một nửa cơ hội có thể sống xuống sót.

Vậy nên, nàng còn sống!

Hít hà… Thôi Hạo Đình hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình của mình, mặt ngọc ửng đỏ: “Phượng cô nương, khiến ngươi chê cười rồi.”

Hắn ta thất lễ nhưng lại không cho là mình có lỗi.

Lúc này, hắn ta tựa như có thể hình dung ra dáng vẻ thất lễ của Đại công tử khi Phượng Khương Trần nói với Vương Cẩm Lăng: “Đại công tử, ta có thể chữa lành mắt của ngươi.”

Đối với người như bọn họ mà nói, khi sinh ra không thiếu gì cả, cái gì cũng đều là tốt nhất, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ không được khỏe mạnh, khi sự khỏe mạnh được Phượng Khương Trần dâng đến trước mặt, giây phút đó hắn tình nguyện lấy mọi thứ để trao đổi.

Phượng Khương Trần lắc đầu, trong mắt cũng không có trào phúng hay chê cười, chỉ có chân thành thoải mái: “Thôi công tử, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, cũng biết rõ ngươi đang lo lắng và chờ mong, nếu như Thôi công tử không bận rộn, chúng ta tiếp tục ván cờ thì thế nào?”

Phượng Khương Trần không thèm nhìn cái bụng đang sôi lên của minh, khi Thôi Hạo Đình ngồi xuống phía đối diện, đánh cờ với Thôi Hạo Đình…

Cùng thời khắc đó, Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm cũng nhận được tin tức ba ngày sau Phượng Khương Trần sẽ trở về phủ, hai người nở nụ cười tà ác, cơ hồ đag hỏi Dạ Diệp: “Lễ vật của ngươi đã được chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó đừng có nhấc tay không nổi.”

“Yên tâm, nhất định sẽ làm cho Phượng Khương Trần cả đời khó quên!”

Làm một đại phu nổi tướng, Phượng Khương Trần tự nhận chính mình rất cố gắng làm tròn trách nhiệm, hạ Thôi Hạo Đình đến năm ván, thắng Thôi Hạo Đình năm ván liền làm cả người rất thoải mái.

Nhìn Thôi Hạo Đình thua đến mặt mũi tái đi, Phượng Khương Trần biểu thị một tâm tình rất tốt, quả nhiên ngược đãi quý công tử vẫn là cái gì đó yêu thích nhất, quét sạch một ngày mệt nhọc và đói bụng, mặt Thôi Hạo Đình càng xanh thì nàng càng cảm thấy thư thái.

“Chơi lại một ván.” Lúc này Thôi Hạo Đình đâu còn có tâm tư lo lắng năm ngày sau chuẩn bị phẫu thuật, hắn ta muốn lật kèo.

Thật mất thể diện, đường đường là công tử Thôi giá lại có thể thất bại thảm hại ở tài đánh cờ thuật trước một cô gái yếu đuối như Phượng Khương Trần, hắn ta thật sự không thể tiếp nhận được chuyện này…

Hắn ta hai tuổi biết chữ, ba tuổi đọc thơ, được giáo dục những gì tinh túy nhất, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhất là tài đánh cờ lại càng tâm đắc, cho dù đánh cờ với danh thủ quốc gia cũng hiếm khi nào thua.

Ngày hôm nay, hắn ta thật sự bị Phượng Khương Trần đả kích.

“Không hạ, ngươi không phải là đối thủ của ta, thực lực chênh lệch quá lớn, ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của ta.” Phượng Khương Trần vung quân cờ lên, toàn bộ đảo lộn.

Chơi cờ rất hao tổn tinh thần, nàng mệt mỏi.

Lời nói này của Phượng Khương Trần thật đúng là đáng giận, coi như thua còn bị Phượng Khương Trần nói là ngay cả tư cách làm đối thủ của Phượng Khương Trần cũng không có, chuyện này quá nhục nhã rồi.

Thôi Hạo Đình hít một hơi thật sâu, nỗ lực thể hiện khí phách của quý công tử, căng thẳng nói: “Chơi lại một ván nữa, chỉ một ván thôi.”