Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1345



Khụ khụ… Phượng Khương Trần không biết, trước đó thống lĩnh cấm vệ quân vừa nghe là chuyện với Phượng Khương Trần, biết nếu mình lại bỏ qua mất một cơ hội lập công, thì sợ rằng sẽ không còn may mắn trong tương lai nữa.

“Phượng cô nương, ngươi đừng lấy quân kỷ ra mà dọa đám chúng ta! Chúng ta cũng không phải đang dọa ngươi! Sáng sớm quân gia ta không ngủ được lại chạy tới phá viện này của ngươi, tất nhiên là ban sai. Phượng cô nương, ngươi yên tâm đi, tuy là cửa nhà ngươi đã bị quân gia ta phá rồi, nhưng chắc chắn nó sẽ chẳng cần tu sửa đâu, vì ngươi sẽ không còn mạng mà về nữa!” .” Đầu lĩnh đích cấm vệ quân mở một nụ cười nham hiểm độc ác, lộ ra răng năng trắng bóc, mơ hồi có mấy phần hương vị khát máu. Người nào không biết còn tưởng hắn ta là đao phủ.

Muốn mạng của nàng? Hừ! Mạng của Phượng Khương Trần nàng có dễ lấy như vậy sao?

“Khẩu khí của quan gia cũng lớn thật, người muốn mạng của Phượng Khương Trần ta thì nhiều lắm, nhưng từ trước đến nay đã có ai lấy được chưa? Ta cho là quan gia ngươi cũng không có được cái phúc phần đó đâu!” Căn bản là Phượng Khương Trần không đặt đối phương vào trong mắt. Những tên này cùng lắm cũng chỉ là mấy con chó trong tay những kẻ thượng vị thôi, người tên hắn ta bảo hắn ta cắn ai, thì hắn ta sẽ đi cắn kẻ đó.

Thủ lĩnh cấm vệ quân nghe xong, sự ác độc trong mắt càng tăng thêm, nhưng lời của Phượng Khương Trần cũng không hề sai. Tuy là Hoàng thượng nổi giận, nhưng ngài ấy nói không được khiến Phượng Khương Trần bị thương nửa phần.

Quân cờ hoàn hảo, giá trị càng lớn.

Hừ! Cấm vệ quân hừ một tiếng, cố ý phóng đại âm lượng, bộ dạng như rất hào phóng: “Quan gia ta khinh thường việc so đo với một phụ nhân. Phượng Khương Trần, ta đây phụng thánh mệnh, tróc nã ngươi về quy án!”

Phực! Quan gia mở công văn ra, dựng thẳng ở trước mặt Phượng Khương Trần. Thị lực của Phượng Khương Trần rất tốt, mà chữ trên công văn còn được viết bằng bút lông, cũng đủ lớn, Phượng Khương Trần chẳng cần tiến lên cũng có thể nhìn thấy hết rõ ràng.

“Cái gì? Quốc công gia chết rồi?” Giờ khắc này, bản thân Phượng Khương Trần cũng không có cách nào bình tĩnh.

Ngày hôm qua vừa tông vào xe ngựa của nàng, ngay đêm đã chết. Âm mưu, đây tuyệt đối là âm mưu!

Phượng Khương Trần oán hận cắn răng, trong mắt tràn đầy phẫ nộ. Nàng đã nói rồi, tự dưng không đâu mà hai xe ngựa lại động phải nhau, thì ra là có kẻ động tay chân. Nàng đã quá ngây thơ rồi! Cứ cho chuyện hôm qua chỉ là trùng hợp, cũng không nghĩ là bắt đầu từ cú va chạm kia, nàng đã rơi vào cái bẫy của rồi đối phương.

Nàng tự tin y thuật rất cao, biết theo phán đoán của chính mình, rằng Quốc công gia bị va chạm thế thôi thì sẽ không có việc gì, nên nàng mới không để việc đó ở trong lòng, lại không ngờ…

Chỉ cần xe của Quốc công gia tông vào xe của nàng thôi, Quốc công gia không chết cũng phải chết. Dùng một Quốc công gia để hãm hại nàng, ra tay cũng lớn thật đấy!

Thấy mặt Phượng Khương Trần biến sắc, cấm vệ quân càng đắc ý hơn. Tên đầu lĩnh có lo lắng nhưng vẫn ngạo mạn: “Hôm qua Quốc công về phủ đã không được khỏe, đêm về lại từ trần mất. Khi đại phu khám nghiệm tử thi, nói là Quốc công gia bị một vật lớn đập vào nên tâm phế mới vỡ tan mà chết. Phượng cô nương, ta đã tra xét lịch làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của Quốc công gia trong nửa tháng nay, trừ chuyện va chạm với xe ngựa của ngươi ngày hôm qua ra, Quốc công gia cũng không có bị vật gì nặng đè phải. Phượng cô nương, ngươi bị tình nghi là đâm chết Quốc công gia, đích thân Hoàng thượng viết chiếu chỉ, bắt ngươi về quy án!”

Nói cách khác, mặc dù Phượng Khương Trần không phải cố ý, nhưng đã khiến người tử vong. Nếu nàng đâm phải một dân chúng bình thường thì không sao, lấy tiền ra lấp là được, nhưng xui xẻo sao đối phương lại là Quốc công gia, việc này còn kinh động Thánh thượng, Thánh thượng vô cùng giận dữ về chuyện Quốc công gia chết, hạ chỉ phải xử lý nghiêm khắc.

Trên thực tế, Hoàng thượng giận là vì cái chết của Quốc công gia rất không đúng lúc, vì chuyện Chấn Thiên Lôi vẫn chưa có tin tức gì.