Thần Y Tái Sinh

Chương 20: Hai tên não tàn



Liễu Kiệt ngã trên mặt đất đau đớn kêu la.

Nhưng mười mấy bảo vệ kia không dừng tay, vẫn tiếp tục đánh Liễu Kiệt cùng giám đốc Nghê đánh bầm dập không thể đánh thêm mới dừng lại.

Trong lòng Liễu Kiệt vô cùng nghi ngờ, đang muốn hỏi tại sao ông chủ Triệu lại đánh hắn, vừa lúc này ông chủ Triệu tiến tới trước mặt Giang Lâm, khom người kính cẩn.

“Ngài Giang, thật xin lỗi.”

Thấy được chuyện kia, giám đốc Nghê cùng Liễu Kiệt bị đánh đến bầm dập kinh ngạc quên mất đau.

Sao có thể?

Thế lực ở thành phố Hoa Dương này ai không biết Triệu gia thế nào, sao lại có chuyện Triệu thiếu lại chào cung kính Giang Lâm mặc như ăn mày thế kia?

Người này rốt cuộc có địa vị gì?

“Đừng khách sáo, bệnh của cậu thế nào?”

Giang Lâm nhàn nhạt nói.

“Ngài Giang y thuật vô song, chỉ cần uống hai lần thuốc là khôi phục tốt rồi.”

Triệu Chí Thần nhìn Giang Lâm vô cùng cảm kích.

Không sai, chủ của câu lạc bộ đêm này chính là Triệu Chí Thần, thực ra anh ta vừa khỏi bệnh muốn tìm bạn bè vui một chút.

Không ngờ Liễu Kiệt này không rõ tốt xấu lại đắc tội với ân nhân cứu mạng của mình, đây là muốn chết mà.

Vì vậy giám đốc Nghê cùng Liễu Kiệt mới biết, thì ra Giang lâm đã cứu mạng Triệu Chí Thần.

Ngay lập tức Liễu Kiệt hối hận đến xanh ruột, dù hắn có là bạn của Liễu Kiệt nhưng sao có thể so được với ân nhân cứu mạng của anh ta chứ.

Giám đốc Nghê càng hối hận hơn, vốn tưởng Giang Nguyệt chỉ là một cô gái nghèo khó, cứ ức hiếp tùy ý, ai ngờ lại là em gái của ân nhân ông chủ Triệu, người có chỗ chống lưng như vậy chạy tới đây làm phục vụ làm gì chứ.

“Đại ca, tôi xin lỗi, tôi không biết anh có quan hệ với Triệu tổng, nếu tôi biết cho tôi trăm lá gan cũng không dám đắc tội em gái anh.”

Liễu Kiệt vội bò tới trước Giang Lâm, vẻ mặt như có tang mà nói.

“Đúng vậy đại ca, tôi biết sai rồi, đều do hắn mà tôi mới đắc tội với em gái ngài, mong ngài tha cho tôi.”

Giám đốc Nghê cũng tiến lên khóc lóc.

Căn bản Giang Lâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cả hai.

“Hừ, đồ ỷ thế hiếp người, ném hai tên này xa một chút, tôi không muốn thấy họ xuất hiện ở đây nữa.”

Triệu Chí Thần lạnh lùng nói.

Bảo vệ lập tức đến kéo cả Liễu Kiệt cùng giám đốc Nghê ra ngoài, mặc cho bọn họ khóc lóc kêu la.

Sau khi đuổi hai người kia đi, Triệu Chí Thần lập tức nói với Giang Lâm.

“Ngài Giang, tôi không biết em gái anh làm ở đây, dù sao ở đây thiếu giám đốc, không bằng để em gái anh làm vị trí này đi.”

Triệu Chí Thần không phải kẻ ngốc, y thuật Giang Lâm lợi hại như vậy, có thể có quan hệ với một nhân vật như vậy chính xem như kết giao với một đại nhân vật.

Giang Lâm xua xau tay nói.

“Cảm ơn anh Triệu có ý tốt, nhưng em gái tôi vẫn còn đi học.”

Triệu Chí Thần hiện liên chút mất mát sau đó nói.

“Vậy được rồi.”

Giang Lâm nói thêm vài câu với Triệu Chí Thần rồi đưa Giang Nguyệt đi khỏi nơi này, Giang Nguyệt ra ngoài thì thở ra nhẹ nhõm, vỗ ngực nói.

“Cảm ơn anh, lại cứu em thêm lần nữa.”

Giang Nguyệt ngước đầu đã thấy ánh mắt sắc lạnh nghiêm nghị của Giang Lâm, cô lập tức ngẩng người.

“Sao… sao vậy?”

“Sau này không được đến nhưng nơi thế này, ở đây rất nguy hiểm, có biết không?”

Giang Lâm nghiêm túc nhìn Giang Nguyệt.

Anh nghĩ tới chuyện vừa rồi lòng còn run sợ, nếu không phải anh tới kịp thì không dám tưởng tượng chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra với em gái mình.

Giang Nguyệt nhìn Giang Lâm nghiêm túc như vậy, tươi cười ban đầu dần mất, bởi vì nghe giọng điệu vừa rồi của Giang Lâm lại nhớ tới anh trai đã mất.

Trước kia chỉ cần Giang Nguyệt xảy ra chút nguy hiểm mà bị anh trai phát hiện thì sẽ bị nghiêm khắc dạy dỗ một trận, giống như vây giờ vậy.

Mắt Giang Nguyệt ngập nước, có chút uất ức.

“Em cũng không muốn tới đây, chỉ là anh trai chết, thân thể cha mẹ không tốt, bệnh vào cần tiền ra, em cũng chỉ muốn giảm gánh nặng cho họ.”

Giang Lâm thấy bộ dạng uất ức của Giang Nguyệt thì hòa hoãn hơn, nói đến cùng em gái cũng vì gia đình mà thôi, chỉ là em gái còn đi học làm sao có thể kiếm tiền.

Anh đưa tay sờ đầu Giang Nguyệt rồi thở dài.

“Chuyện trong nhà, em đừng lo quá, có anh rồi, chỉ là em phải học cho tốt, chuyện kiếm tiền không cần anh lo.”

Giang Nguyệt cảm nhận Giang Lâm xoa đầu mình, cô cũng không tránh né, tuy cô chỉ gặp Giang Lâm một lần, nhưng có cảm giác vô cùng thân thiết, anh lại còn cứu cô hai lần.

“Anh trai, cảm ơn anh.”

Giang Nguyệt cười nhìn Giang Lâm.

“Cũng gọi anh trai rồi, cảm ơn gì chứ.”

Giang Lâm cũng cười nói.

Giang Nguyệt nhìn Giang Lâm cười thân thiết, trái tim lạnh giá của cô như có một dòng nước ấm chảy qua, cô chủ động ôm tay Giang Lâm.

“Anh à, em đói, anh dẫn em ăn gì đi.”

Anh cảm nhận được em gái ôm tay mình, Giang Lâm vui vẻ không thôi.

“Được, muốn ăn gì đưa em đi ăn đó.”

“Lẩu cay.”

“Không! Không tốt sức khỏe.”

“KFC được không.”

“Cũng không được.”

“Không phải anh nói em muốn ăn gì anh dẫn đi?”

Giang Nguyệt làm nũng ôm tay Giang Lâm.

Nhìn em gái của mình làm nũng, Giang Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng vô cùng vui vẻ vì em gái cũng xem anh là anh trai thật sự.

“Được rồi, cho em ăn.”

Giang Nguyệt vui vẻ nhảy dựng lên.

“Anh trai thật tốt.”

Giang Lâm đưa Giang Nguyệt tới phố ăn vặt, cô vui vẻ như chim nhỏ, thấy gì cũng muốn ăn.

Trước kia Giang Lâm cũng đưa cô tới đây, đó là lúc anh vừa mới làm thực tập, có tiền lương đầu tiên đã đưa em gái tới đây ăn thoải mái.

Chỉ là Giang Nguyệt hiểu chuyện, tiếc tiền thay anh trai nên cũng không ăn nhiều.

Hiện tại Giang Lâm không thiếu tiền, cho nên để cho Giang Nguyệt thỏa sức ăn uống vui vẻ.

“Chết rồi, trên áo dính nước tương rồi.”

Giang lâm nhìn trên ngực áo Giang Nguyệt dính nhiều nước màu cùng nước tương.

“Thôi xong rồi, ngày mai đi học em còn định mặc áo này.”

Giang Nguyệt hơi lo lắng.

“Không sao, ăn xong dẫn em đi mua quần áo.”

Giang Lâm nói với cô.

Giang Nguyệt kinh ngạc nói.

“Đừng đi, em ăn của anh nhiều như vậy còn mua quần áo nữa, không ổn lắm đâu.”

Giang Lâm đưa tay nhéo nhẹ mũi cô.

“Em có xem anh là anh trai không hả?”

Giang Nguyệt gật đầu.

“Khi anh là anh trai em, đừng để tâm nhiều quá làm gì.”

Giang Lâm cười nói.

“Hì hì, anh trai thật tốt.”

Giang Nguyệt lập tức cười tươi nói.

Ăn vặt xong, Giang Lâm đưa Giang Nguyệt tới cửa hàng đồ hiệu đắt đỏ.

Tuy Giang Nguyệt chưa từng mặc đồ hiệu, nhưng vẫn biết nhãn hiệu nổi tiếng GV kia, vô cùng đắt đỏ.

‘Anh à, anh không cần mua đồ đắt như thế, tùy tiện mua áo bình thường là được.”

Tuy Giang Nguyệt cảm nhận Giang Lâm thân thiết với mình, cũng xem Giang Lâm là anh trai.

Nhưng nói gì Giang Lâm cũng không phải là anh trai ruột của mình, tiêu tiền của người ta nhiều như vậy không ổn lắm.

Giang Lâm nghe vậy thì trừng mắt với cô, Giang Nguyệt cũng hiểu, nếu mình không mua thì đang không xem Giang Lâm là anh trai, vậy anh sẽ tức giận.

Không còn cách khác đành cùng theo anh đi vào của hàng GV

“Chào quý khách, hoan nghênh tới GV!”

Giang Lâm vừa đưa Giang Nguyệt vào cửa đã có một nữ phục vụ đi tới, cô ta còn đang nghĩ sẽ tiếp được khách quý.

Dù sao GV cũng là thương hiệu quần áo có tiếng, phần trăm chiết khấu cho nhân viên rất cao.

Nhưng khi cô ta nhìn thấy hai người kia chỉ là kẻ ăn mặc bình thường không có dấu hiệu của sự giàu có thì lại thay đổi thái độ.

“Hai vị muốn mua quần áo?”