Thần Ý Sát Thủ

Chương 217: Anh bận như vậy sao?



Sắc mặt của Trần Hạo Hiên hơi ngẩn ra một chút, rất nhanh liền bị Phương Hy Văn bắt được.

Phương Hy Văn tò mò hỏi: “Sao vậy, ông xã, có vấn đề gì sao?”

Kể từ khi bị Trần Hạo Hiên giáo huấn ngày hôm qua, Phương Hy Văn bắt đầu gọi Trần Hạo Hiên là ông xã, từng câu gọi đều rất thân mật, khoảng cách giữa hai người họ cũng được trực tiếp kéo gần lại tới bằng không, đến lần sau thì khoảng cách đã là số âm rồi.

Trần Hạo Hiên định thần lại, vội vàng nói: “Không sao đâu, anh nghe nói tập đoàn Đơn Tần đang phát triển rất tốt, cực kỳ hưng thịnh ở Tỉnh Tâm Hợp. Bọn họ có thể nhìn trúng cửa hàng Bách Thảo của em và muốn đầu tư vào, chỉ có thể nói là cửa hàng Bách Thảo của bà xã anh rất tuyệt vời.”

Phương Hy Văn nở nụ cười ngọt ngào: “Là đơn thuốc của ông xã tuyệt vời mới đúng.”

Bé Hạt Tiêu và Thẩm Mộng Thần ở bên cạnh nghe được, ôm chầm lấy nhau.

Thẩm Mộng Thần cúi đầu hỏi Hạt Tiêu: “Hai người lớn này suốt ngày đều sến súa như vậy trước mặt cháu sao?”

Hạt Tiêu gật đầu với vẻ mặt đầy đáng thương, nói: “Vâng ạ, hôm nay còn đỡ đấy, lúc dì không có ở đây thì bố mẹ còn sến súa hơn nữa cơ.”

Trần Hạo Hiên gãi gãi chiếc mũi chết tiệt, cũng không có ý muốn giấu, nói: “Bà xã, thật ra Tần Nam Ca của tập đoàn Đơn Tần, là bạn thời trung học của anh.”

Phương Hy Văn không nghĩ nhiều, nói: “Như vậy không phải là càng tốt hay sao, hôm nay Thẩm Mộng Thần hẹn Tần Nam Ca đến nhà của bọn họ để ăn cơm, nhân tiện cũng nói chuyện hợp tác cùng với em luôn.”

Trần Hạo Hiên vốn không hề muốn gặp Tần Nam Ca, nói: “Đúng lúc anh có chuyện khác, hôm nay không ăn cơm cùng em được. Hơn nữa nếu như anh xen vào chuyện này, người khác sẽ hiểu lầm rằng bởi vì Tần Nam Ca nể mặt anh nên mới đầu tư cho em. Đây là kết quả mà anh không hề mong muốn, anh hy vọng trong mắt của tất cả mọi người, thành công của em là bởi vì nỗ lực và sự ưu tú của em.”

Phương Hy Văn cũng không ép anh ở lại, nói: “Được rồi, có cần em thay anh hỏi thăm Tần Nam Ca không?”

Trần Hạo Hiên nhún nhún vai: “Cũng không cần đâu.”

Sau đó, Trần Hạo Hiên tự mình rời khỏi nhà họ Thầm.



Anh vừa mới ra ngoài không lâu, xe của Tần Nam Ca đã đi đến rồi.

Tần Nam Ca mặc một bộ trang phục sang trọng, từ đầu đến chân đều có thể nhìn ra được, Tần Nam Ca được xuất thân trong một gia đình giàu có hàng đầu, sự quý tộc ấy được truyền lại từ nhiều đời, không phải là nhà giàu mới nổi như tập đoàn Vạn Nam, mới có thể bồi dưỡng ra được.

Đi đến trước cửa nhà họ Thẩm, Tần Nam Ca không trực tiếp đi vào, mà cúi xuống xem điện thoại. Trước khi đến đây, cô ta đã từng gửi tin nhắn cho Trần Hạo Hiên rồi.

“Tối nay có thời gian gặp mặt không?” Nhưng mà mãi vẫn không thấy Trần Hạo Hiên trả lời.

Trước khi vào nhà, Mộc Lam lắc lắc cánh tay của Tần Nam Ca, nói: “Đã đến nơi rồi, cô bé ngốc này đang làm gì vậy, được thôi, cô vậy mà lại gửi tin nhắn cho đàn ông, còn không đi vào trong nhà đi?”

Lúc này Tần Nam Ca mới đi vào cổng nhà họ Thầm, Thẩm Mộng Thần vội vàng đi ra nghênh đón: “Tần Nam Ca, đã hai năm không gặp, cô lại đẹp hơn lúc trước nhiều rồi. Tần Nam Ca, cô cũng hay thật đấy, sau đi ra nước ngoài du học là lập tức không liên lạc với tôi.”

Tần Nam Ca xin lỗi nói: “Lúc tôi ra nước ngoài du học, việc học hành rất bận rộn, không thể liên lạc được với cô. Vậy, tặng cô món quà nhỏ đem từ Milan về nhé.” Vừa nói, Tần Nam Ca đưa cho Thẩm Mộng Thần một chiếc hộp nhỏ: “Đây là bộ nội y mẫu mới nhất đấy, cô mặc lên nhất định sẽ rất đẹp.”

Thẩm Mộng Thần kiêu ngạo đứng thẳng người lên.

Tần Nam Ca lại đưa thêm một phần quà, nói với Phương Hy Văn: “Phương Hy Văn, đây là tặng cho cô, một chút tâm ý của tôi.”

Phương Hy Văn vội vã đứng dậy, ấn tượng đầu tiên của cô đối với Tần Nam Ca rất tốt. Người thì xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, dáng còn rất chuẩn, là mẫu phụ nữ xinh đẹp đơn thuần của những nhà giàu có điển hình.

Ba người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện, hợp đồng rất nhanh đã được thương lượng xong xuôi.

Tần Nam Ca đối với chuyện đầu tư này, nhất định sẽ không keo kiệt. Nhưng mà sự độ lượng ấy lại đến từ mắt nhìn của cô ta. Đừng chỉ nhìn vào nụ cười ngọt ngào của Tần Nam Ca, cô ta chưa bao giờ chịu thiệt trong việc đầu tư cả. Đừng nói đến đàn ông trong nước, đến cả những cơ quan đầu tư cấp cao nhất cũng không đạt đến được trình độ cao siêu này của Tần Nam Ca.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Nam Ca rời khỏi nhà họ Thầm, lại nhìn điện thoại thêm lần nữa.

“Anh bận như vậy sao?” Cô ta có chút không vui mà gửi tin nhắn đi.