Thần Ý Sát Thủ

Chương 196: Cô ta sợ.



Mặt đen thống khổ gào lên: "Đều lên hết cho tao, giết chết nó, giết chết nó."

Trần Hạo Hiên cũng quát một tiếng: "Hồng Thanh Vũ."

Bước chân của Hồng Thanh Vũ đang chuẩn bị tiến lên.

Trần Hạo Hiên lại nói: "Không phải bảo cậu đến giải quyết."

Không giải thích, nhưng Hồng Thanh Vũ đã hiểu được ý của Trần Hạo Hiên, anh ta vội vàng che hai mắt của Hạt Tiêu lại: "Chú đưa cháu đi trước, rời khỏi chỗ này nhé."

Hạt Tiêu không muốn, nước mắt lượn quanh khóc: "Chú ơi, chú là bạn của bố đúng không? Chị Khả Hân, chị Khả Hân..."

Hồng Thanh Vũ hiểu ra, hơn nữa anh ta còn dịu dàng cười nói với Hạt Tiêu: "Cháu yên tâm đi, chú và bố cháu đều ở đây. Bây giờ chú cũng đưa chị Khả Hân đi. Đừng sợ, sau này mặc kệ có là ai ức hiếp cháu thì cũng không phải sợ. Cháu phải nhớ kỹ bố cháu là Trần Hạo Hiên, anh ấy là anh hùng mà thế giới này đều phải kính sợ. Cho dù là trời có sụp xuống thì chú và .bố cháu đều sẽ chống đỡ."

Dứt lời, Hồng Thanh Vũ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà ôm lấy Khả Hân.

Đứa nhỏ đáng thương.

Hồng Thanh Vũ cảm thấy tim của mình đều đang nhỏ máu.

Sau khi lên xe, cuối cùng Hồng Thanh Vũ liếc mắt nhìn căn phòng này một cái, anh ta biết một lát sau, nơi này sẽ trở thành địa ngục chân chính.

Người của Trần Hạo Hiên đang trên đường tới rồi.



Mà bây giờ lửa giận của Trần Hạo Hiên căn bản là không đợi được những người này đến, anh sẽ làm cho nơi này thất thủ.

Quả nhiên, đám người Hồng Thanh Vũ còn chưa rời khỏi khu ổ chuột một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong khu ổ chuột.

"Bố ơi, bố ơi, đừng để bọn họ làm hại bbốa cháu." Hạt Tiêu ngồi trên xe, ánh mắt lại lo lắng nhìn ra phía sau xe.

Hồng Thanh Vũ cười nói: "Hạt Tiêu ngoan, tiếng động vừa rồi kia là của đám người xấu, không phải của bố cháu đâu."

Lúc này Hạt Tiêu mới an tĩnh lại.

Bên trong khu ổ chuột, tất cả mọi người đều xông về phía Trần Hạo Hiên.

Sát ý của Trần Hạo Hiên dâng lên, anh đang cầm một cây ngân châm trong tay.

Ngân châm bị vỗ mạnh một cái mà bắn ra bốn phía tựa như từng viên từng viên đạn vô hình, chính xác quả quyết mà đánh lên trên huyệt vị của những người đó.

Hắc bào của Trần Hạo Hiên quét qua tất cả, khủng bố như thế.

Không đến một lát, mọi người té ngã trên mặt đất mà gào khóc.

Chân trái của Trần Hạo Hiên giẫm lên Mặt đen, chân phải thì giẫm Mặt trắng.

"Tao chỉ hỏi một lần duy nhất, ai phái bọn mày tới?"



Mặt đen mạnh miệng vậy mà lại không nói gì.

‘Bịch’ một tiếng.

Một cây ngân châm trong tay Trần Hạo Hiên bắn ra, nhanh như tia chớp trực tiếp xuyên qua mi tâm của Mặt đen.

Trần Hạo Hiên lại nhìn về phía Mặt trắng, trong tay lại xuất hiện thêm một cây ngân châm nữa: "Người có một huyệt vị, là huyệt vị tự hủy làn da. Chỉ cần cây ngân châm này của tôi đánh ra, làn da của cô sẽ tự động hư thối với tốc độ có thể nhìn thấy được. Đến lúc đó, bác sĩ lợi hại nhất thiên hạ cũng không thể nào cứu được cô."

Trên mặt Mặt trắng đầy mồ hôi rơi xuống không ngừng tựa như viên đậu phụ.

Cô ta sợ.

Không sợ mới có quỷ.

Giờ phút này, Trần Hạo Hiên còn đáng sợ hơn một vạn lần so với diêm vương nữa.

"Tôi có thể nói, nhưng anh không chọc vào người đó được đâu. Chúng tôi là người buôn lậu, chúng tôi tội đáng chết vạn lần, nhưng chúng tôi không nghĩ muốn bán con gái của anh. Anh nghĩ xem, hôm nay các người mới đến thành phố Giang Châu, chúng tôi không có lý do biết được hành tung của các người cả."

Ngón tay cái của Trần Hạo Hiên đã đặt lên trên ngân châm: "Tôi không hỏi lần thứ hai."

Mặt trắng vội vàng dập đầu, cô ta không ngừng nói: "Là cậu chủ Nhan Viễn Lương. Quả thật anh ta đã cho chúng tôi tiền nhưng thứ chúng tôi muốn không phải là tiền, mà là không dám chọc vào cậu chủ Nhan Viễn Lương. Anh ta không chỉ muốn chúng tôi bắt cóc con gái của anh, mà còn muốn chúng tôi đút nước vo gạo cho con bé, tra tấn con bé cho đến chết. Nói là chờ sau khi Phương Hy Văn đi cầu xin anh ta là có thể tùy tiện tìm một cống nước thối để xử lý."

Trần Hạo Hiên vừa mới hỏi xong, ngoài cửa lại truyền đến từng đợt tiếng xe ô tô ầm vang.