Thần Ý Sát Thủ

Chương 192: "Ai vậy?"



"Được, anh đi tìm trước đi, em tìm ở gần nhà họ Lưu." Phương Hy Văn cũng không gây ra thêm nhiều phiền phức cho Trần Hạo Hiên nữa.

Trần Hạo Hiên và Hồng Thanh Vũ vội vàng ra ngoài.

Hai người còn chưa đi được bao xa thì điện thoại của Phương Hy Văn đã vang lên.

Phương Hy Văn nhận cuộc gọi, đối phương trầm mặc một lát.

Phương Hy Văn hỏi trước: "Ai vậy?"

Cuối cùng đối phương cũng lên tiếng mà nói: "Phương Hy Văn, là tôi đây, tôi là Nhan Viễn Lương."

"Là anh."

Sắc mặt của Phương Hy Văn trực tiếp trắng như tuyết với lấy tốc độ thấy được.

Thậm chí cô có hơi cầm điện thoại không vững, cô không ngừng hỏi Nhan Viễn Lương: "Nhan Viễn Lương… Nhan Viễn Lương, con của tôi, Hạt Tiêu đang ở đâu?"

Nhan Viễn Lương ở đầu bên kia châm một điếu xì gà, anh ta hé miệng cười. Rõ ràng vẻ mặt sắc sảo, nhưng lại làm bộ như rất vô tội.

"Phương Hy Văn, hôm nay tôi cũng mới nghe nói con gái em bị mất tích nên mới gọi điện thoại đến hỏi em một chút. Dù sao nhà họ Nhan chúng tôi ở thành phố Giang Châu cũng có chút thực lực, nếu có cần tôi tìm giúp em thì có thể nói."

Phương Hy Văn siết chặt nắm tay, hốc mắt của cô đều khóc đến đỏ lên.



"Nhan Viễn Lương, có phải Hạt Tiêu ở chỗ của anh không? Thực xin lỗi, tôi biết giữa chúng ta có hiểu lầm, Hạt Tiêu là đứa bé của Trần Hạo Hiên, tôi kết hôn với Trần Hạo Hiên cũng là lẽ nên làm thôi. Hôm nay chúng tôi đến nhà họ Lưu, không có ý muốn tránh anh, chỉ là muốn đến tham gia sinh nhật bà ngoại thôi."

Phương Hy Văn hèn mọn biết bao nhiêu, tất cả đều nhìn ra được trong một câu giải thích.

Nhưng Nhan Viễn Lương ở đầu bên kia chỉ rít thuốc.

Anh ta thoải mái hơn so với ai khác.

"Nhưng tôi lại nghe nói, nhà họ Lưu có quan hệ không tốt với mẹ của em."

Phương Hy Văn nói với vẻ kích động: "Đúng. Nhưng hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại. Nhan Viễn Lương, có thể cho tôi nghe giọng của Hạt Tiêu một chút được không?"

Nhan Viễn Lương vung tàn thuốc trên tay ra, một bàn tay khác thì bắt đầu di chuyển trên đôi chân của Mộc Trang trên ghế sô pha.

Anh ta xoay cổ rồi nói: "Phương Hy Văn, tôi thật sự không biết đứa bé của em ở đâu cả. Tôi có lòng tốt gọi cho em là nghĩ xem có thể giúp em được hay không, sao em lại cứ bày ra bộ dạng cảm thấy tôi đã bắt cóc đứa bé của em vậy?"

Phương Hy Văn nghẹn lời một hồi, cô siết chặt nắm tay lại.

Nhưng cô thì có cách gì được chứ.

Đừng nói là cô, ngay cả cả nhà họ Lưu cũng không có được một người có thể đứng ra nói chuyện chính diện với Nhan Viễn Lương.

"Chỉ có điều, tôi có thể nói rõ ràng cho em biết con của em hình như bị đám người buôn lậu đưa đi rồi."

Phương Hy Văn vô cùng kích động, cô vội hỏi: "Nhan Viễn Lương, anh có thể nói vị trí cụ thể cho tôi biết được không? Bây giờ tôi qua đó ngay, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp anh mà."



Nhan Viễn Lương lạt mềm buộc chặt mà nói: "Hình như là khu nhà ổ chuột ở thành phố Giang Châu, tự em đi xem đi."

Dứt lời, Nhan Viễn Lương cắt đứt điện thoại.

Lúc này, trong phòng Nhan Viễn Lương cũng có một máy theo dõi.

Trên màn hình theo dõi, quả thật Hạt Tiêu đã bị đám người buôn lậu đưa đi.

Lúc này cô bé đang bị nhốt trong một chuồng heo cũ nát, bị trói chặt lấy.

Ngoại trừ Hạt Tiêu ra thì vẫn còn một cô bé cũng bị trói chung.

Người phụ nữ ở bên cạnh Nhan Viễn Lương hỏi anh ta với vẻ khó hiểu: "Cậu chủ Nhan, dù sao đây cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi."

Địa vị thân phận của Nhan Viễn Lương cực cao, cả thành phố Giang Châu, người phụ nữ mà anh ta coi trọng, người nào mà dám không phục tùng chứ?

Nhan Viễn Lương lạnh giọng nói: "Cô không hiểu, tôi là thật lòng thích Phương Hy Văn. Theo đuổi cô ta năm năm, thậm chí vì để theo đuổi được Phương Hy Văn mà tôi còn bỏ vốn đầu tư cho tập đoàn Vạn Nam của Hạ Cơ Uyển. Ở đáy lòng tôi, Phương Hy Văn đã là người phụ nữ của tôi từ lâu rồi."

Mộc Tranh không dám nói chuyện.

Lúc này, điện thoại của Nhan Viễn Lương lại có cuộc gọi tới, tất nhiên là bọn buôn người gọi tới.

Nhan Viễn Lương nhận cuộc gọi, anh ta chỉ nói một câu: "Tra tấn cho đến chết. Tra tấn kha khá rồi thì tùy tiện tìm một cống nước ném con thỏ nhỏ đó xuống mương đi. Ừ, xem như dậy dỗ Phương Hy Văn một lần. Chạy? Xem cô ta có còn dám chạy khỏi tầm mắt của tôi nữa không."