Thần Ý Sát Thủ

Chương 177: Hạ Chỉnh là ai?



Người có thể gọi Lục Thiên Huyền là Thiên Huyền thân phận chắc chắn là cao không thể tưởng nổi.

Nhưng Trần Hạo Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng: “ Thân phận thật sự của tôi, ông không xứng để biết.”

Nói xong, Trần Hạo Hiên xoay người chuẩn bị rời đi.

Dường như giải quyết được một chuyện lớn trong đáy lòng.

“Mẹ, hồi đó con và mẹ cùng bị đuổi giết, đi đến thành phố Ninh Hạ. Năm năm rồi, con trai trở về rồi. Mẹ yên tâm, người đuổi giết chúng ta, con nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

“Bây giờ, con đã có đầu mối rồi. Bà ta tên là Diệp Lan Hoa.”

“Hơn nữa, con còn biết Diệp Lan Hoa là người vợ hiện tại của người đàn ông kia. Người đàn ông kia, không xứng để cho con gọi một tiếng bố. Mẹ an nghỉ đi, con trai sẽ đến tỉnh Tâm Hợp đòi lại công bằng.”

Trần Hạo Hiên vẫn chưa đi, Hạ Cơ Uyển vội vàng bò đến trước mặt anh, ôm chặt hai chân anh: “Trần Hạo Hiên, đừng giết em.”

“Chồng à, em không muốn chết.”

“Nếu em chết rồi, đứa trẻ phải làm sao?”

“Chồng à, cầu xin anh đừng giết em. Ngày trước đều là em có mắt không tròng, nhưng đứa trẻ kia là vô tội.”

Tim của Trần Hạo Hiên rung lên.

Năm năm trước anh rời khỏi thành phố Ninh Hạ, quả thực vẫn luôn nghĩ rằng đứa trẻ kia là con mình. Mỗi lần Hạ Cơ Uyển gửi ảnh tới, anh đều cẩn thận xem.

Nói không có tình cảm, là giả.

Vì muốn lừa gạt mình, Hạ Cơ Uyển nhận nuôi một đứa trẻ. Nhưng cô ta chưa từng làm trọn trách nhiệm của mình một ngày nào.

Mạng người ở trước mặt Hạ Cơ Uyển chỉ là một trò chơi để kiếm tiền.

Mà lúc này trong nghĩa trang có một ông lão lặng lẽ đi tới.

Hồng Thanh Vũ ghé tới, thấp giọng nói: “Thưa anh, Hạ Danh Tuyên đến.”

Trần Hạo Hiên nhíu mày: “Không phải bảo cậu đừng để cho ông ấy tới sao?”



Hạ Danh Tuyên là ông nội của Hạ Cơ Uyển cũng là người nhà họ Hạ, nhưng là người duy nhất Trần Hạo Hiên không muốn giết.

Hồi đó, anh và mẹ đi đến thành phố Ninh Hạ, chính là Hạ Danh Tuyên đã toàn lực che chờ và bảo vệ mẹ con anh. Lúc đó nhà họ Hạ ngay cả mình cũng không chống đỡ nổi.

Hạ Danh Tuyên tuyệt đối là một dòng nước sạch trong nhà họ Hạ.

Chỉ tiếc là, bây giờ Hạ Danh Tuyên đã cao tuổi, bị mắc chứng suy giảm trí nhớ của người già, người nhà họ Hạ không muốn chăm sóc, nên đưa ông ấy vào viện dưỡng lão.

Sau khi trở lại, Trần Hạo Hiên vốn muốn đi viện dưỡng lão thăm ông ấy nhưng lại sợ đi thăm Hạ Danh Tuyên rồi sẽ không ra tay nổi với nhà họ Hạ.

“Ngăn ông ấy lại.” Hồng Thanh Vũ ra lệnh một tiếng.

Vừa nói xong, Trần Hạo Hiên giơ tay lên nói: “Đừng ngăn ông ấy, xương cốt ông ấy không tốt, không chịu được các cậu giày vò đâu.”

Hồng Thanh Vũ đành phải thôi.

Trần Hạo Hiên bước nhanh về phía Hạ Danh Tuyên.

Hạ Danh Tuyên trông thấy Trần Hạo Hiên cũng bước nhanh tới.

Lảo đảo một cái lại té lăn ra đất.

Trần Hạo Hiên vội vàng đi lên đỡ Hạ Danh Tuyên, lại có chút không kìm được nước mắt.

Không đợi Trần Hạo Hiên mở miệng, Hạ Danh Tuyên đã mở miệng nói trước: “Cháu trai, cháu trở về rồi à? Cháu trai, cháu trở về rồi. Năm năm rồi, cuối cùng ông cũng đợi được cháu quay về.”

Nội tâm Trần Hạo Hiên run rẩy kịch liệt.

Anh là bác sĩ, anh rõ hơn ai hết, bệnh của Hạ Danh Tuyên nghiêm trọng như thế nào, chứng suy giảm trí nhớ của ông ấy bây giờ ngay cả việc đi vệ sinh cũng không khống chế được, thế mà lại có thể nhớ kỹ anh.

“Vâng, cháu về rồi.”

Trần Hạo Hiên đóng chặt hai mắt, giống như chỉ cần nhắm mắt thì sẽ trở lại năm năm trước.

Hạ Danh Tuyên nắm chặt tay Trần Hạo Hiên, nói: “Về là tốt rồi, sắp Lập Đông rồi mà cháu còn mặc ít như vậy. Trở về ông tìm cho cháu một cái áo khoác dày, đó là cái áo mà ông thích nhất đấy, dày dặn lắm.”

Trần Hạo Hiên khóe mắt cay cay, không nói chuyện.



Hạ Danh Tuyên lại nói: “Hạo Hiên, năm năm qua cháu đã đi đâu, kể cho ông nghe nào.”

Trần Hạo Hiên vẫn im lặng không nói.

Hạ Danh Tuyên tự mình nói: “Vậy thì để ông kể cho cháu vậy, quán vằn thắn ngày trước cháu thích ăn nhất đó, năm ngoái ông Chu mất rồi, vợ ông ta nghĩ không thoáng, qua vài ngày cũng đi theo chồng.”

“Nhưng cháu đừng sợ, ông cũng biết làm vằn thắn. Khi nào cháu về nhà, ông làm cho cháu ăn.”

“Đúng rồi, cháu kết hôn chưa? Mau sinh một đứa đi, để cho ông ôm.”

Mắt của Trần Hạo Hiên càng đỏ hơn.

Lúc này, Hạ Cơ Uyển dường như thấy được hi vọng.

Vội vã bò qua, kéo chân của Hạ Danh Tuyên: “Ông nội, cháu, cháu là Cơ Uyển. Cháu là cháu gái của ông, bố cháu là Hạ Chỉnh, là con trai của ông.”

Hạ Cơ Uyển biết rõ, người mà Hạ Danh Tuyên yêu thương nhất trong nhà họ Hạ là Trần Hạo Hiên.

Nếu như Hạ Danh Tuyên mở miệng, Trần Hạo Hiên có thể sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng Hạ Danh Tuyên căn bản không nhận ra Hạ Cơ Uyển: “Cô là ai? Tôi còn có cháu gái sao?”

“Tôi chỉ có một đứa cháu trai là Trần Hạo Hiên.”

“ Hạ Chỉnh là ai? Tôi cũng không nhớ ra.”

Trong lòng Hạ Cơ Uyển như núi lở.

Nhân quả tuần hoàn.

Năm năm nay, bọn họ chưa đi viện dưỡng lão thăm Hạ Danh Tuyên một lần nào.

Trần Hạo Hiên lau khô khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Ông à, cháu cũng biết làm vằn thắn, nếu không để đến tối cháu làm cho ông.”

Hạ Danh Tuyên vui đến nỗi cười toe toét: “Được được được, ông làm cùng với cháu.”

Trần Hạo Hiên đưa Hạ Danh Tuyên rời khỏi nghĩa trang, cuối cùng dừng bước tại cổng ra vào.