Thần Y Phục Thù!

Chương 37



“Chuyện này đã qua, cứ cho nó qua đi. Các vị tại các nơi ở Giang Châu kinh doanh nhiều năm, làm sao để giữ vững Giang Châu, các vị cần phải tự suy nghĩ lấy?”

Giang Châu Trương Đạo Sơ, lập tức tiến lên chắp tay.

“Thiếu chủ, Từ gia Giang Châu chính là đầu lĩnh của Giang Châu, thuôc hạ thuộc Từ gia đông đảo, tại Giang Châu cũng được nhiều người ủng hộ! Nếu như Thiếu chủ có thể hàng phục người này, lấy Giang Châu dễ như trở bàn tay!”

“Từ gia?”

Lăng Việt trầm tư một lát.

“Hắn ở nơi nào?”

“Hồi Thiếu chủ, mấy ngày nay Từ gia không ở tại Giang Châu, tựa hồ… đi Tây Bắc.”

Lời vừa nói ra, lúc này bầu không khí bên trong Tụ Hiền sảnh có chút khác biệt.

“Lại là Không Động sao? Có chút thú vị. Đợi hắn trở về thông báo cho ta.”

“Tuân mệnh.”

“Tất cả giải tán đi, thời điểm thu phục được Giang Châu, ta lại mời các vị ăn mừng.”

“Chúc thiếu chủ sống thọ ngang trời đất, con đường thành tựu rộng mở thành công!”



Mọi người cung tiễn Lăng Việt rời đi, nhưng khi đến cửa chính, Hoa Hồng Đen tiến lên hơi hơi cúi người chào hỏi nhỏ:

“Thiếu chủ thật vất vả đến Giang Châu một chuyến, thuộc hạ cũng chưa có chiêu đãi tốt cho thiếu chủ. Tối nay Thiếu chủ nếu không có chuyện gì, có thể đi đến Giang Thành, đến chỗ của thuộc hạ giải trí một lúc?”



“Giang Thành sao?”

Lăng Việt tự lẩm bẩm một câu.

“Cũng được.”

Hoa Hồng Đen vui vẻ, vội vàng cười nói:

“Thiếu chủ, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị xe cho ngài.”

“Đi đi.”

“Vâng!”

Rất nhanh, Hoa Hồng Đen mang đến một chiếc Alpha, xe này chỉ là Toyota Minivan, không tính là quá đắt tiền, nhưng tại Hoa Hạ cũng coi như là xa xỉ.

Vật dụng ở trên xe không thiếu gì cả, Hoa Hồng Đen rót một chén rượu vang đỏ cho Lăng Việt.

“Thiếu chủ, rượu vang đỏ này là thuộc hạ đặc biệt chuẩn bị cho ngài. Tất cả có hai bình, một bình trước đó đã tiến cống cho ngài.”

Lăng Việt gật gật đầu.

“Trước đó có dùng thử, coi như cô có lòng.”

“Đa tạ Thiếu chủ khích lệ, đây là việc mà thuộc hạ nên làm.”

Dừng một chút nàng len lén liếc nhìn gương mặt đẹp trai kia, khí thế mạnh mẽ cũng làm cho cô khâm cầm lòng được mà mặt đỏ bừng bừng