Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 215: Phản công, hút sạch tu vi của hắn



Luồng sáng trắng xuất hiện trong chốc lát rất ngắn ngủi, càn đỉnh phát ra thanh âm kéo dài.

Thứ âm thanh ấy giống như rồng gầm lại giống với phượng kêu, xuất hiện trong đầu Diệp Lăng Nguyệt.Thanh âm này, chỉ có một mình Diệp Lăng Nguyệt nghe được.Những người khác trong Ngự Y Viện bao gồm Cừu tổng quản bịt tai không nghe thấy. Lúc này, bên trong càn đỉnh nảy sinh ra một lực hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ.

Ồ?

Cừu tổng quản cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tám phần mười tinh thần lực, đã đủ để đem Diệp Lăng Nguyệt bị nghiền thành thịt nát. Nhưng tiểu phương sĩ nhỏ bé này lại còn đang khổ cực chống đỡ.

Hơn nữa, ngay vừa mới rồi, Cừu tổng quản cảm thấy tinh thần lực của mình dường như đã trở nên yếu hơn.

Chính xác! Đích thực là đã trở nên yếu hơn.

Bát đỉnh phương sĩ, tinh thần lực của Cừu tổng quản đang nhanh chóng tràn vào trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt ở trước mặt, dường như đang tạo thành một cơn lốc hình người.

Cừu tổng quản có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình giống như từng dòng suối, mà Diệp Lăng Nguyệt thì lại giống như một hồ nước khô khốc. Tinh thần lực của hắn vừa tiến vào tới xung quanh của Diệp Lăng Nguyệt liền biến mất không còn một tung tích nào cả.

Hoàn toàn không giống với Cừu tổng quản, Diệp Lăng Nguyệt lại cảm thấy hoàn toàn khác biệt.

Vô số những tinh thần lực giống như những con sóng trôi dạt từng đợt tràn vào bên trong đan điền của nàng.

Những lực tinh thần mới được sinh ra này, à không nên nói là tinh thần lực của Cừu tổng quản, hùng hậu, có lực từng đợt nối tiếp từng đợt. Diệp Lăng Nguyệt cảm giác tinh thần lực của mình đang không ngừng tăng lên như thuyền gặp nước dâng.

Ồ, rất nhanh chóng phá vỡ ranh giới tứ đỉnh trở thành ngũ đỉnh. Như vậy vẫn chưa đủ, tinh thần lực vẫn đang tiếp tục tăng cao, thậm chí còn đạt tới quá mức đỉnh phong ngũ đỉnh, hướng tới lục đỉnh.

Càn đỉnh chiếm được bao nhiêu tinh thần lực thì tinh thần lực của Cừu tổng quản bị tiêu hao đi bấy nhiêu.

Thấy tinh thần lực bát đỉnh gần tới cửu đỉnh của mình càng ngày càng ít. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì thậm chí có thể phá được cửa bát đỉnh.

Lúc này, đổi thành Cừu tổng quản đổ mồ hôi lạnh, đâu chỉ là đổ mồ hôi lạnh chỉ kém chút nữa là Cừu tổng quản hộc máu ra rồi.

Lúc ban đầu giữa hai người là âm thầm so tài, những người xung quanh còn không nhìn ra. Nhưng qua một quãng thời gian gần nửa canh giờ trôi qua, những người xung quanh cũng phát hiện ra nhiều điểm không đúng.

Sống lưng của Diệp Lăng Nguyệt từ từ thẳng tắp lên.Trên trán Cừu tổng quản từng gân xanh như con giun dần dần nổi lên.Trên khuôn mặt của Diệp Lăng Nguyệt thần thanh khí sảng, khóe miệng dần dần nở nụ cười. Mặt của Cừu tổng quản sụp xuống, trên da dần xuất hiện những nếp nhăn nhỏ bé. Bộ dáng ấy, lại giống như là Cừu tổng quản bị Diệp Lăng Nguyệt nghiền ép tinh thần.

“Nghiêng Lâm, quỳ xuống trước Diệp quận chúa.”

Cuối cùng, Cừu tổng quản không thể kiên trì nổi, sức mạnh tinh thần lực dừng lại đột ngột. Cơ thể của Cừu tổng quản hơi ngả về phía sau một chút. Hai con tiểu ngọc sư trong tay kia rớt xuống đất, bị đập nát vỡ vụn.

Nam Cung Khuynh Lâm không thể tin nổi, đang nhìn sư phụ của mình.

Thấy sư phụ của mình nhắm mắt lại không nói lời nào, Nam Cung Khuynh Lâm cắn răng, oán giận mà trợn tròn mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt. Nàng ta cực kỳ qua loa lấy lệ mà hành lễ.

“Diệp quận chúa, lão phu chính là tổng quản của Ngự Y Viện. Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến báo danh, rất nhiều quy củ trong Ngự Y Viện ngươi nhất định cũng vẫn chưa nắm được hết. Ở đây, ngươi cần phải tôn sư trọng đạo, giữa hai bên chỉ khác nhau về họ tên, không có sự phân chia cấp bậc. Chốc lát nữa, ta sẽ ra lệnh cho phó tổng quản dẫn ngươi đi Ngoại viện. Trước hết ngươi hãy làm quen với công việc ở Ngoại viện, làm quen rồi sẽ lại tiến vào Trung viện hoặc Lý viện.”

Cừu tổng quản mặc dù hận Diệp Lăng Nguyệt đến thấu xương tủy, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện mà trả thù việc của cá nhân. Sau một hồi dặn dò, hắn liền ra lệnh cho người đưa Diệp Lăng Nguyệt đi ra ngoài.

“Sư phụ cứ bỏ qua cho tiểu tiện nhân đó như vậy sao. Nàng ta hại đệ tử đến thê thảm.”  Nam Cung Khuynh Lâm không bằng lòng.

Cừu tổng quản đang âm thầm điều khí. Lần điều khí này, hắn phát hiện tinh thần lực trong cơ thể mình biến mất mười phần trăm.

Đừng xem thường mười phần trăm này, đó chính là mười phần trăm tinh thần lực của bát đỉnh phương sĩ. Cừu tổng quản ít nhất cũng phải mất thời gian một năm mới có thể đem tinh thần lực bị hao tổn này bù đắp lại được.

Nghĩ đến đây, Cừu tổng quản đã cảm thấy một cục tức mắc kẹt ở trong cổ họng.

Diệp Lăng Nguyệt, lão phu sẽ không để cho ngươiyên!

“Không nên vội vàng, phó tổng quản sẽ giáo huấn nàng ta thật cẩn thận. Ta thật sự muốn xem mấy ngày này của nàng ta ở Ngoại viện.” Cừu tổng quản cười thầm.

Một con nhãi ranh còn chưa mọc đủ lông đủ cánh đã dám ở trước mặt hắn nói cái gì quan chức đồng cấp không cần hành lễ. Nên nhớ rằng, hồi hắn là phương sĩ thì nàng còn chưa ra đời đâu. Ở Ngự Y Viện, hắn chính là thái thượng hoàng.

Diệp Lăng Nguyệt theo phó tổng quản đi ra khỏi Lý viện.

Ngự Y Viện Mạnh phó tổng quản là một nữ phương sĩ gầy gò, khoảng chừng bốn mươi tuổi trở ra. Cách bà ta ăn mặc rất giống Diệt Tuyệt sư thái không nhận người thân, một bộ dáng thanh cao mà ngạo mạn.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn một chút đỉnh ấn trên vạt áo, vị phó tổng quản này chắc là thất đỉnh phương sĩ.

“Diệp phương sĩ, quy định của Ngự Y Viện chắc tổng quản đại nhân cũng đã nói cho ngươi biết?”

Lúc trước, vị phó tổng quản này cũng không có ở Lý viện. Lúc Diệp Lăng Nguyệt và Cừu tổng quản kia tỷ đấu tinh thần, phó tổng quản chắc vẫn không biết.

Diệp Lăng Nguyệt đang nhớ lại chuyện càn đỉnh phát sinh dị biến khi nãy và chuyện tinh thần lực trong cơ thể đột nhiên đột phá, nên với những lời nói của Mạnh phó tổng quản, nàng nghe mà như không nghe, chỉ qua loa gật đầu.

Quy định gì chứ, trong thâm tâm Diệp Lăng Nguyệt thực lực chính là tất cả. Người học võ dựa vào cú đấm, phương sĩ dựa vào việc luyện đan, thiên hạ đều có chung một lí lẽ.

Thấy Diệp Lăng Nguyệt gật đầu, Mạnh phó tổng quản lộ ra một vẻ “trẻ con đúng là dễ dạy” dừng bước lại. Đôi cánh tay gầy gò kia đưa tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn Mạnh phó tổng quản một lát có chút mơ hồ. Mạnh phó tổng quản có ý gì.

Diệp Lăng Nguyệt là người mới, lại bởi vì chuyện với Cừu tổng quản nên không được hòa hợp với các đồng liêu của Ngự Y Viện. Đương nhiên, sẽ không có ai chỉ điểm cho nàng bí quyết để tạo mối quan hệ với Mạnh phó tổng quản trước mặt này.

Mạnh phó tổng quản, phụ trách trông coi Dược phòng hằng ngày cùng mọi việc ở Ngoại viện. Trong hoàng cung, bà chính là một người giàu có và quyền lực nhưng lại nổi tiếng hay khinh thường người khác.

Ngày thường trong hoàng cung, ai được sủng ái nhất, ai bị đày vào lãnh cung, bà ta đều biết rất rõ ràng.

Có đan dược gì tốt, bà ta liền đưa tới cho các phi tử và hoàng tử trong cung. Nếu những thứ này không được ưa chuộng, mở miệng đòi bà ta một viên thuốc, bà ta liền tìm hàng trăm lí do cũng không tình nguyện đưa ra một viên đan dược.

Trừ việc vụ lợi ra thì sở thích lớn nhất của Mạnh phó tổng quản chính là thu thập vàng. Mỗi một tân phương sĩ mới vào đều phải nộp tiền biếu.

Mạnh phó tổng quản sớm đã nghe ngóng được, Diệp phương sĩ này là người được thái hậu và hoàng hậu vô cùng yêu quý. Nhị tiểu thư của Lam phủ, nghĩ trên người nàng tiền cũng không ít, liền rất ngang nhiên đòi hỏi.

Nhưng Mạnh phó tổng quản đưa tay ra một hồi rất lâu, cũng không thấy Diệp Lăng Nguyệt có bất kỳ phản ứng nào.

Mạnh phó tổng quản chỉ có thể ra hiệu một động tác liên quan tới tiền.

Lúc này, đối phương chắc cũng đã hiểu rồi chứ?

Diệp Lăng Nguyệt cũng không phải người ngốc. Nàng đương nhiên hiểu, chỉ là nàng có một nguyên tắc làm người là thà bố thí cho ăn mày, cũng tuyệt đối dung túng cho loại tham quan Mạnh phó tổng quản này.

“Mạnh phó tổng quản, người cứ hay bị chuột rút như vậy. Đây là bệnh, phải chữa trị.”

Diệp Lăng Nguyệt giả vờ ngây ngốc, sắc mặt Mạnh phó tổng quản vô cùng xuống sắc.

Lam nhị tiểu thư này não thật giống như một khúc gỗ. Không đưa tiền biếu rồi ngươi sẽ biết tay.