Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 197: Cung Đình Phương Sĩ



Thái hậu vì điều này cũng đi tìm Hạ Đế mấy lần. Hạ Đế vốn luôn tôn kính thái hậu nhưng lần này thái độ của Hạ Đế vô cùng khác thường, hết mực bảo vệ Yểu tần.

Hạ Đế nói đan dược mà Yểu tần tặng đã được y sư và các phương sĩ giám định, không có bất kỳ độc tính nào. Sau khi thái hậu sai người kiểm tra cũng phát hiện những đan dược kia không có bất cứ vấn đề gì.

Không chỉ có như thế, những đan dược mà Yểu tần luyện chế được này, những phương sĩ khác cũng không thể luyện chế được.

Hạ Đế lại đề cập thêm, muốn phong Yểu tần là cung đình ngự dụng phương sĩ.

Tin tức này vừa truyền ra, đừng nói là hậu cung ngay đến cả triều đình cũng đều sôi trào lên.

Cung đình ngự dụng phương sĩ, tương đương với chức vị ngự y. Đan dược hao phí mỗi ngày trong hoàng cung, từ phi tần đến hoàng hậu, hoàng tử đều từ một tay cung đình ngự dụng phương sĩ mà ra.

Nếu Yểu tần thật sự trở thành ngự dụng phương sĩ. Đến lúc đó an nguy của hậu cung hẳn là sẽ bị khống chế ở trên tay nàng.

“Long Ngữ, lần này bất luận như thế nào ngươi cũng phải giúp đỡ ai gia.” Thái hậu chỉ có thể tìm đến Long Ngữ đại sư.

Ở Hạ Đô, người có đủ tư cách nhất để trở thành cung đình ngự dụng phương sĩ, chính là Long Ngữ đại sư.

Chẳng qua là lão không muốn bị lễ nghi hoàng cung phiền phức trói buộc. Cho nên một mực không muốn làm cung đình phương sĩ.

Nhưng là lần này, vì thái hậu tới tận cửa bái kiến Long Ngữ đại sư.

Thân là cửu đỉnh phương sĩ, trong toàn bộ Hạ Đô người có thể khiến cho Long Ngữ đại sư nghe lệnh không nhiều. Ngay đến cả Hạ Đế thấy Long Ngữ đại sư cũng phải một mực cung kính.

Nhưng thái hậu lại là một ngoại lệ. Nghe nói lúc còn trẻ hai người từng có một đoạn tình duyên. Nhưng tiểu bát quái bên trong đó thì Diệp Lăng Nguyệt cũng không thể nghe ngóng được thêm.

Long Ngữ đại sư liền cùng Diệp Lăng Nguyệt tiến vào Hoàng cung.

Bên trong cung Bách Phượng, Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh Long Ngữ đại sư.

Chỉ nghe thấy giọng nói vừa thanh lại vừa nhỏ của thái giám.

“Hoàng thượng giá lâm. Yểu tần nương nương giá lâm.”

Hạ Đế cùng Yểu tần nương nương mới sắc phong đi tới. Đó là một nữ tử trẻ trung xinh, mặt mũi tuấn tú, màu da không chút tỳ vết. từ dáng đi giống như một bức họa mỹ nhân tuyệt đẹp.

Mái tóc đen suôn dài như thác nước, lông mày như lá liễu, khóe mắt hơi dương lên. Tự có một cỗ yêu mị phong lưu không thể nói ra được.

Dưới sự quan sát của Diệp Lăng Nguyệt. Vị Yểu tần sủng quân ở hậu cung, trẻ trung xinh đẹp hơn rất nhiều so với hoàng hậu và Lạc quý phi. Hơn nữa từng lời nói hành động của nàng cũng khó có thể dùng lời diễn tả được sự phong tình. Chẳng trách Hạ Đế bị mê hoặc đến hoa mắt chóng mặt.

Đẹp thì đẹp là vậy, nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng lại cảm thấy vị Yểu tần này có yêu tà chi khí không thể diễn tả được.

Ánh mắt của Yểu tần cũng rất nhạy bén, đảo tròng mắt một vòng liền để ý đến Diệp Lăng Nguyệt ở bên ấy.

Thấy đối phương cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, không chút phấn son nhưng lại là trời sinh quyến rũ. Khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn thì không khỏi lưu tâm mấy phần.

Trước khi Yểu tần vào cung làm phi, cũng đã am hiểu nội tình Hạ cung và Hạ Đô như lòng bàn tay. Vị thiếu nữ này rất gần gũi với thái hậu và Long Ngữ đại sư. Nghĩ lại mấy tháng gần đây, ở bữa tiệc tại cung Trung Nguyên đại xuất danh Diệp Quận chúa.

“Mẫu hậu, không biết người cho triệu trẫm và Yểu tần tới là có chuyện gì?” Hạ Đế biết hôm nay thái hậu mời hắn và Yểu tần tới nhất định không phải là chuyện gì tốt.

Chỉ là không nghĩ tới, thậm chí ngay cả Long Ngữ đại sư thái hậu cũng mời tới.

“Hoàng Thượng, chuyện cung đình ngự dụng phương sĩ, không phải chuyện đùa. Để cẩn thận hơn, ai gia mời Long Ngữ đại sư, ta tin rằng không ai có đủ tư cách hơn lão để trở thành cung đình ngự dụng phương sĩ.” Thái hậu vừa dứt lời. Bên trong đôi mắt của Yểu tần liền thoáng qua một tia hàn mang.

“Thái hậu nương nương, Long Ngữ đại sư. Từ xưa tới nay, cung đình ngự dụng phương sĩ đều chọn những người có kỹ thuật luyện đan cao siêu. Long Ngữ đại sư thành danh đã lâu, thần thiếp đương nhiên nào dám so sánh với lão. Nhưng, thần thiếp mạo muội muốn cùng đại sư phân cao thấp. Nếu đại sư thắng, thì thần thiếp mới có thể tâm phục khẩu phục.” Yểu tần quả là vì được sủng ái mà kiêu ngạo, ở trước mặt thái hậu và Long Ngữ đại sư lại không hề kiệng kỵ, lại muốn khiêu chiến với Long Ngữ đại sư.

“Càn rỡ! Yểu tần, đừng tưởng rằng hoàng thượng sủng ái ngươi thì ngươi có thể vô lễ ở trước mặt ai gia. Ngươi chẳng qua chỉ là nhất giới phi tần. Long Ngữ đại sư thân phận thế nào, há gì loại tiểu bối như ngươi lại có thể tùy tiện mà khiêu khích.” Thái hậu tức giận khiển trách Yểu tần.

“Mẫu hậu, Yểu Yểu nói cũng không có gì sai. Dựa vào cung quy của Đại Hạ, để bổ nhiệm ngự dụng phương sĩ, phải công thị một tháng. Nếu trong tháng ấy, có bất kỳ người nào cảm thấy bất mãn thì đều có thể khiêu chiến. Cứ cho là Long Ngữ đại sư là cửu đỉnh phương sĩ nhưng cũng không thể ngoại lệ.” Hạ Đế một lòng bảo vệ Yểu tần mà khuyên ngăn Thái hậu.

Thái hậu rất bất đắc dĩ mắt hướng nhìn Long Ngữ đại sư. Long Ngữ đại sư sắc mặt bất thiện, hiển nhiên cũng là tức giận.

Long Ngữ đại sư tính tình cổ quái. Nếu không phải thái hậu ở đây, lão đã sớm phẩy tay áo bỏ đi.

Diệp Lăng Nguyệt ở bên này quan sát, càng thêm có chút cảnh giác với Yểu tần. Nữ nhân này, có chút thủ đoạn.

Lấy thân phận Long Ngữ đại sư để tỷ thí với Yểu tần. Nếu thắng, lúc đó sẽ bị ngoại giới nói là cậy già lên mặt, nhưng nếu là thua thì danh tiếng của Long Ngữ đại sư cũng bị hủy hoại.

“Hoàng thượng, thái hậu nương nương. Thần nữ cả gan, không bằng để cho thần thay thế gia sư tỷ thí một phen với Yểu tần nương nương.” Thấy Long Ngữ đại sư ở vào tình thế khó xử. Diệp Lăng Nguyệt tiến lên một bước, chủ động xin thi đấu.

“Ngươi là nhị nữ của Lam ái khanh, vậy thì cũng là một phương sĩ?” Hạ Đế có chút ấn tượng với Diệp Lăng Nguyệt. Nhớ nàng là nhị nữ nhi mà Lam Ứng Vũ mới nhận trở lại, rất được thái hậu và hoàng hậu sủng ái.

“Khải bẩm thánh thượng, Lăng Nguyệt chính là học trò của lão phu. Nó thừa kế y bát của lão phu. Bây giờ đã là một tứ đỉnh phương sĩ.” Long Ngữ đại sư thấy Diệp Lăng Nguyệt tự tiến cử, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tứ đỉnh phương sĩ?

Trong lòng Yểu tần thầm phỉ báng. Thật là không biết tự lượng sức mình, loại trình độ này mà cũng dám thay Long Ngữ đại sư tiếp nhận sự khiêu chiến của nàng?

Sau khi đến tháp Phương Sĩ ở Hạ Đô, tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt đã đột phá đến Tứ Đỉnh. Nhưng có không biết bao nhiêu phương sĩ cấp cao ở khắp nơi trong Hạ Đô đến tuyển chọn cung đình ngự dụng phương sĩ, nào có thể tới lượt nàng một tứ đỉnh phương sĩ.

Mặc dù Diệp Lăng Nguyệt chỉ là một tứ đỉnh phương sĩ, nhưng Long Ngữ đại sư lại biết rất rõ thực lực của nàng.

Tới Hạ Đô cũng mấy tháng rồi, Diệp Lăng Nguyệt cũng giúp Long Ngữ đại sư đánh hạ thủ mấy lần. Long Ngữ đại sư vẫn rất luôn tin tưởng vào kỹ thuật luyện đan của người học trò này của lão.

Lam văn huyền âm đan mà nàng luyện chế ra, thậm chí còn vượt qua cả Long Ngữ đại sư.

Không nói đâu xa xôi, trong tứ đỉnh phương sĩ như Diệp Lăng Nguyệt, rất ít ai có thể độc lập luyện đan. Hơn nữa tỷ lệ luyện chế lam văn đan dược, đạt tới hơn chín mươi phần trăm.

Cơ hội luyện đan lần này không phải ai cũng có được. Diệp Lăng Nguyệt nếu được lựa chọn, sau này trong hiệp hội phương sĩ ở Hạ Đô có thể cũng sẽ có một vị trí.

“Long Ngữ đại sư, ngươi phải suy nghĩ cho cẩn thận? Lần này nếu thua, cung đình phương sĩ lại chính là...” Thái hậu rất có ấn tượng với Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi. Thái hậu vẫn còn có chút hoài nghi về năng lực luyện đan của nàng.

“Mẫu hậu, Long Ngữ đại sư dù sao cũng đã đã quyết định rồi. Vậy thì mẫu hậu và trẫm cùng chủ trì cuộc tuyển chọn cung đình ngự dụng phương sĩ lần này. Nếu bên nào dành được chiến thắng cuối cùng, bên đó chính là ngự dụng phương sĩ mới của Hạ cung.” Hạ Đế là chỉ mong Diệp Lăng Nguyệt thay Long Ngữ đại sư tham gia thi đấu, vội vàng không kịp chờ sự đồng ý của Long Ngữ đại sư.