Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 160: Diệp Hoàng Ngọc Ám Sát



Hồng Phóng gật đầu một cái, ngầm thừa nhận những lời của Gia Cát Nhu.

Chuyện của nữ nhân cứ để nữ nhân xử lý là tốt nhất, dù sao hậu cung cũng chính là chiến trường của nữ nhân.

Mấy chiếc xe ngựa của Hồng phủ, xuất cung liền đi về hướng Hồng phủ.

Đêm khuya ngày tết Trung Nguyên, trên đường phố, ánh trăng trải đều trên mặt đất, cả một con đường dài, đều phủ đầy ánh sáng trăng, nhìn qua không có bất kỳ bóng người nào.

Trên xe ngựa, Hồng Phóng cau mày, lẳng lặng phóng một ánh mắt ra phía bên ngoài xe ngựa.

Hồng Phóng có thể có được địa vị ngày hôm nay, đã gây ra không ít thù oán, ám sát người khác cũng không phải số ít, vậy nên khi xuất hành, hắn luôn vô cùng thận trong.

“Lão gia, người tối nay cũng uống chút rượu, sau khi trở về, ta hầu hạ người nghỉ ngơi sớm một chút.” Gia Cát Nhu nói với giọng ôn hòa, khắp khuôn mặt kiều mị đều là sự ân cần.

“Làm phiền phu nhân phí tâm rồi.” Hồng Phóng ôm kiều thê, hôn lên trán nàng một cái.

Hai người thành thân đã hơn mười năm, vẫn là ân ái như lúc ban đầu.

Trong góc tối của con đường, một bóng người đang ẩn nấp, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể nào phát hiện ra có người đang nấp ở đó.

Trong mắt Diệp Hoàng Ngọc lửa giận hừng hực, nàng nhìn chằm chằm vào một chiếc xe ngựa, trên xe, có thể dễ dàng trông thấy hai bóng người.

Hồng Phóng, quả là một tên nam nhân bạc tình, mười mấy năm qua, ngươi trải qua rất thư thái, kiều thê trong ngực, con gái cả sảnh đường, nàng và con gái Lăng Nguyệt đáng thương, phải ở Diệp gia kéo dài chút hơi tàn.

Diệp Hoàng Ngọc đến Hạ Đô cũng đã được mấy ngày, nàng từng âm thầm đã đến Lam phủ, thấy con gái Lăng Nguyệt cùng một nhà Lam phủ trên dưới chung sống rất hòa hợp, mới lặng yên không một tiếng động rời đi.

Nàng vốn là muốn tìm cơ hội, lẫn vào Hồng phủ, ám sát Hồng Phóng cùng Gia Cát Nhu.

Nhưng là Diệp Hoàng Ngọc rất nhanh đã phát hiện ra, cả tòa Hồng phủ so với năm đó nàng lúc rời đi đã tăng cường phòng thủ lên vô số lần.

Không chỉ có như thế, ở trong Hồng phủ, vẫn tồn tại một khối nguyên lực rất cường đại, khối nguyên lực đó dao động, điều này cho thấy lão hầu phủ gia kia của Hồng phủ, người đã đột phá luân hồi ngũ đạo không lúc nào không chú ý đến toàn bộ động tĩnh của Hồng phủ.

Diệp Hoàng Ngọc không tìm được cơ hội lẫn vào Hồng phủ, chỉ có thể là một mực mai phục ở bên ngoài, dự định chờ cơ hội Hồng Phóng vào triều hoặc là đi ra ngoài thị sát thì sẽ xuất thủ.

Có điều Hồng Phóng bây giờ là thái tử Thái Bảo, xuất nhập đa số đều ở trong cung, Diệp Hoàng Ngọc không tìm được cơ hội, mãi đến tối nay mới tìm được thời cơ.

Mấy chiếc xe ngựa Hồng phủ đã quẹo qua một góc phố, chỉ còn lại chiếc xe ngựa cuối cùng và hai gã thị vệ, chiếc xe ngự kia, Diệp Hoàng Ngọc nhớ rõ, chính là chiếc xe ngựa Hồng Phóng ngày thường dùng để vào triều, hắn chắc chắn ở trong xe.

Diệp Hoàng Ngọc đã chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi.

Tấm lưới sắt từ dưới mặt đất được kéo lên, bao trùm cả người và xe.

“Hồng Phóng, nạp mạng đi.”

Diệp Hoàng Ngọc tựa như mũi tên phóng ra, thoắt một cái, thân hình đã xuất hiện ở bên cạnh xe ngựa, trên tay nàng, một luồng nguyên lực cường đại, chưởng thẳng vào trong xe ngựa.

Xe ngựa Hồng Phóng ngồi, dùng nguyệt thiết thượng đẳng chế tạo ra, khi chưởng đánh đến xe ngựa, con ngựa kéo xe hí lên một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.

Diệp Hoàng Ngọc sớm đã có phòng bị, trong tay nàng nắm hai quả đạn khói, ném vào trong xe ngựa.

Trong xe ngựa, nhất thời hỗn loạn.

“Có thích khách, có người hành thích thái tử điện hạ.”

Từng đợt tiếng kêu cứu vang lên, Hồng Phóng từ trên trời hạ xuống, hắn một chưởng đánh về phía Diệp Hoàng Ngọc.

Diệp Hoàng Ngọc đang mặc đồ hắc y nhân, khi thấy Hồng Phóng lúc, con ngươi chợt co rút lại.

Hồng Phóng không ở trong xe.

Từ trên xe ngựa, có hai người lăn ra, chính là Hồng Ngọc Lang đang kinh hoàng và thái tử điện hạ của Đại Hạ.

Thì ra tối nay thái tử điện hạ ở trong tiệc uống hơi nhiều rượu, nên để Hồng Ngọc Lang, con trai Hồng Phóng hộ tống trở về Thái Tử phủ, chiếc xe hai người ngồi, chính là xe Hồng Phóng thường dùng, còn Hồng Phóng và vợ con thì ngồi trên một chiếc xe khác.

Thái tử bị đâm, trên đường phố nhất thời huyên náo, vô số thị vệ Hồng phủ và ngự lâm quân hoàng cung vội vàng chạy ào ào tới.

Diệp Hoàng Ngọc trong lòng biết cuộc hành thích tối nay đã thất bại.

Bốn phía càng ngày càng nhiều ngự lâm quân, Diệp Hoàng Ngọc ánh mắt chớp động, một chưởng đánh về phía Hồng Phóng.

Quyền phong lẫm liệt, hai người so nhau một chưởng.

Đan Cảnh cao thủ?

Hồng Phóng sớm biết sau xe ngựa có người ở theo dõi, liền biến thái tử trở thành hình nhân thế mạng.

“Hồng Phóng, ta giết ngươi.” Giọng nó của hắc y nhân kia khiến vẻ mặt của Hồng Phóng biến hóa.

Hắc y nhân kia là một nữ nhân, hơn nữa thân hình đối phương khiến Hồng Phóng có một loại cảm giác quen thuộc.

Trong đầu hắn, một bóng người hiện lên như đao quang kiếm ảnh.

Một cái tên ở trong trí nhớ của Hồng Phóng đã biến mất mười mấy năm đột nhiên nhảy ra.

Diệp Hoàng Ngọc!

Hồng Phóng còn đang kinh ngạc thì hắc y nhân kia đã phóng tới.

Diệp Hoàng Ngọc tự biết hôm nay hành thích thất bại, sau này sẽ khó có cơ hội, hơn nữa nàng trời xui đất khiến lại đâm trúng thái tử, bất luận sống hay chết, thì sau này cũng không còn đất dung thân.

Chi bằng liều chết giết Hồng Phóng, thực hiện tâm nguyện nhiều năm của chính mình.

Diệp Hoàng Ngọc nghĩ tới đây, liền hạ quyết tâm liều chết, thân hình này như gió, quyền ảnh đầy trời, trong lúc nhất thời, bọn thị vệ trong vòng mười mấy trượng đều bị chưởng phong từ nguyên lực của nàng bức lui.

Diệp Hoàng Ngọc đại phát thần uy, xuất thủ chém chết mấy tên thị vệ Hồng phủ.

Hồng Phóng thấy chưởng pháp, trong lòng xoay chuyển vài lần, cuối cùng khẳng định người kia nhất định là Diệp Hoàng Ngọc.

“Bắt sống.”

Thân hình hắn thoắt một cái, đáp xuống trước mặt Diệp Hoàng Ngọc, chính diện cùng nàng so một chưởng.

Hồng Phóng hiện đã là cao thủ luân hồi cảnh, một chưởng đánh xuống, thân thể Diệp Hoàng Ngọc rung một cái, nguyên lực hùng hậu của đối phương khiến cho khí huyết trong cơ thể nàng cuồn cuộn, dưới chân ầm một tiếng, đầu gối đột nhiên đập xuống mặt đất.

Đá trên đường phố bị ghiền nát thành bột, Diệp Hoàng Ngọc cuối cùng bị nguyên lực của Hồng Phóng trực tiếp ép đến phủ tạng đều bị thương.

Không nghĩ tới, Hồng Phóng khi xưa tu vi vốn cùng với mình không chênh lệch là bao, vậy mà chỉ trong mười mấy năm, thực thực của hắn lại tiến bộ ghê gớm đến vậy, Diệp Hoàng Ngọc nhắm mắt, mất hết ý chí.

Thôi bỏ đi, nàng rốt cuộc cũng không thể giết được cái tên nam nhân bạc tình kia.

Thị vệ Hồng phủ ồ ạt kéo đến, Diệp Hoàng Ngọc sắp bị bắt sống.

Lúc này, mấy món đồ vật đen bóng được ném tới, lăn cộc cộc đến bên chân thị vệ Hồng phủ và Hồng Phóng

Theo ánh sáng của bó đuốc, Hồng Phóng định thần nhìn lại, khi nhìn thấy rõ cái thứ đen thui kia, Hồng Phóng chợt nhíu mày, một thái tử Thái Bảo ngay cả Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc chợt hét lớn một tiếng.

“Tất cả nhanh tản ra, là Lôi Chấn Tử.”

Thật không nghĩ tới, đối phương còn có đồng bọn.

Hồng Phóng vừa dứt lời liền nắm lấy Hồng Ngọc Lang cùng Thái Tử Điện Hạ, phóng người một cái, đã nhảy ra ngoài trăm thước, cùng lúc đó, một bóng người xẹt qua, đỡ Diệp Hoàng Ngọc đang bị thương dậy, nhắm hướng ngược lại chạy đi.

Ầm, ầm, ầm ba viên Lôi Chấn Tử đồng thời nổ tung.

Cả đoạn đường dài giống như bị sét đánh, bụi đất tung bay, chiếc xe ngựa kia cũng bị nổ tan tành.

“Ngươi là?” Diệp Hoàng Ngọc bị thương, suy yếu hỏi.

“Mẹ, là con.” Người cứu Diệp Hoàng Ngọc kéo miếng vải che mặt xuống, lộ ra một gương mặt Diệp Hoàng Ngọc không thể quen thuộc hơn được nữa.