Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 109: Nụ Hôn Đầu, Bị Đoạt



Nhìn mặt đất bừa bãi, sống chết của Phượng Tân cũng không rõ, Diệp Lăng Nguyệt vô cùng tự trách.

Nàng không nên để một người tay trói gà cũng không chặt như Phượng Tân ở lại chỗ này, tối hôm qua sương mù lớn như vậy, trong Vân Mộng Chiểu lại có nhiều dị thú, chỉ với đại hoàng thì căn bản không thể nào bảo vệ tốt cho Phượng Tân được.

Nhớ tới nụ cười ôn hòa của Phượng Tân, nhớ tới cặp mắt chớp động khi bị nàng cười nhạo là một thiếu niên yếu đuối.

Diệp Lăng Nguyệt nắm chặt tay.

Nàng không ngờ rằng chỉ vài lần gặp mặt ngắn ngủi, nàng đã nảy sinh cảm tình với Phượng Tân.

Lam Thải Nhi càng nóng nảy hơn.

Phượng Tân thân phận quá đặc biệt, nếu Bắc Thanh Phượng Vương bị thương hoặc là mất tích ở trong Ly Thành thì thân là quan phụ mẫu  của Ly thành, Lam thái thú sẽ là người đứng mũi chịu sào đầu tiên.

“Chúng ta chia nhau ra đi tìm. Bất kể thế nào cũng phải tìm được Phượng Vương.” Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt vui mừng nhất là vết máu trên đất đều là của bầy sói lưu lại, không có máu của Phượng Tân hoặc là máu của Đại Hoàng.

Điều này chứng minh ít nhất lúc rời đi không có ai bị thương nặng cả.

“Chi Ước” Tiểu Chi Ước nhảy ra, chỉ về một phương hướng.

Đúng là đối với tiểu Chi Ước thì mùi của Đại Hoàng là quen thuộc nhất.

Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi theo hướng của Tiểu Chi Ước chỉ, chạy về một hướng khác trong Vân Mộng Chiểu.

Chạy chưa đến nửa giờ thì nghe thấy tiếng chó sủa, là tiếng của Đại Hoàng.

Sau khi thấy Phượng Tân mất tích, nó cũng đang đi tìm tung tích của Phượng Tân.

Nhưng dù có làm thế nào nó cũng không tìm được mùi của Phượng Tân, Phượng Tân cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.

“Chúng ta chia nhau ra tìm, Đại Hoàng ngươi tìm ở hướng Đông. Lam tỷ tỷ, tỷ tìm bên phía Tây. Tiểu Chi Ước, ngươi tìm ở phía Nam. Ta tìm ở phía Bắc, một khi phát hiện ra hành tung của Phượng Tân thì lập tức phát ra tín hiệu.” Vân Mộng Chiểu quá lớn, nếu không tách ra tìm thì cho dù trời tối cũng không cách nào phát hiện ra Phượng Tân.

Diệp Lăng Nguyệt còn nhớ trong cơ thể phượng tân có hàn chứng, nàng sợ nhất chính là hàn chứng của Phượng Tân phát tác, không có người cứu viện, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hai người hai thú lúc này chia nhau ra bắt đầu đi tìm Phượng Tân.

Diệp Lăng Nguyệt tìm kiếm dọc theo phía Bắc.

Nàng tìm hơn hai canh giờ cũng không có bất kỳ phát hiện nào.

Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt mất hết ý chí, chuẩn bị trở lại lều để tập hợp thì nàng lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Đó là?

Một con tiểu phương hạc màu vàng ở phía trước bay múa, lúc thấy Diệp Lăng Nguyệt, nó lo lắng bay đến phía trước, dùng mỏ của nó đụng vào Diệp Lăng Nguyệt.

“Tiểu Kim Hạc, sao ngươi lại ở đây?” Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra tiểu Phương Hạc.

Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, trên người của tiểu Kim Hạc có thay đổi.

Nó đã từ một con phương hạc bình thường trở nên có ý thức.

Nó cử động rất dị thường, hiển nhiên là muốn Diệp Lăng Nguyệt đi theo.

Diệp Lăng Nguyệt không chậm trễ chút nào, liền đi theo tiểu Kim Hạc về phía trước.

Phía trước là một đầm lầy đầy bùn, ở bên bờ đầm lầy có một người đang nằm.

Thấy người đó, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

“Phượng Tân.” Nàng nghẹn ngào gọi, bước nhanh về phía trước.

Nửa người của Phượng Tân đã ngâm ở trong đầm lầy, may mà hắn bám được một nhánh cây bên đầm lầy nên mới không bị chìm xuống hoàn toàn.

Hắn đã mất đi ý thức, mặt trắng như bạch ngọc, môi cũng biến thành màu tìm.

Bộ dáng của hắn lúc này còn bết bát hơn so với lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt thấy hắn chết chìm.

Diệp Lăng Nguyệt nắm tay Phượng Tân, lúc tay chạm tay, lòng nàng chợt run lên, tay lạnh quá.

Tay hắn giống như là hàn băng vậy, không hề giống nhiệt độ của người thường.

Đây chính là hàn chứng mà Mục lão tiên sinh đã từng đề cập đến, Diệp Lăng Nguyệt có thể tưởng tượng lúc nửa đêm Vân Mộng Chiểu phát sinh biến cố, Phượng Tân nhất định là lo lắng cho an nguy của nàng nên mới chạy đến đây.

Nửa đường, hàn chứng của hắn phát tác nên mới biến thành bộ dáng này.

Nàng kéo Phượng Tân lên, không nghe thấy nhịp tim và mạch đập của hắn nữa, phát hiện toàn bộ dấu hiệu sống của Phượng Tân đều đã biến mất.

"Phượng Tân, ngươi tỉnh lại đi." Diệp Lăng Nguyệt lại cho Đỉnh Tức dung nhập vào trong cơ thể của hắn, nhưng hàn khí trong cơ thể hắn thật sự là quá nặng, Đỉnh Tức mới dựa vào gần hắn một chút đã bị bắn ra ngoài.

Ngay cả Đỉnh Tức cũng vô ích?

Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Phải tỉnh táo, trong Hồng Mông Thiên nhất định có phương pháp cứu người, Diệp Lăng Nguyệt giống như tìm rơm rạ cứu mạng vậy, từ trong Hồng Mông Thiên lấy Hồng Mông Thủ Trát ra.

Lật lật một hồi Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc cũng nhìn thấy.

“Phương pháp hồi phục tim?” Diệp Lăng Nguyệt thấy một phương pháp.

Đó là Hồng Mông Phương Tiên năm xưa lúc đang du hành tứ phương, từ một nữ thầy thuốc truyền kỳ biết được một phương pháp cứu chữa đặc biệt.

Bởi vì phương pháp đặc biệt này bất luận là ở Nhân Giới hay ở Thần Giới cũng chưa bao giờ có người dùng qua, cho nên trong Hồng Mông Phương Tiên mới đặc biệt ghi rõ.

“Chuyện này...” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt thấy rõ phương pháp thì cảm thấy hơi lo lắng.

Biện pháp này thật sự có thể cứu mạch và nhịp tim đều đã ngưng của bệnh nhân sao?

Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Phượng Tân, Diệp Lăng Nguyệt không dám chần chừ nữa.

Nàng nhìn miệng của Phượng Tân xem trong miệng có vật gì khác thường hay không, sau đó liền cởi quần áo của Phượng Tân ra.

Lúc cởi quần áo của Phượng Tân, tay của Diệp Lăng Nguyệt hơi chậm lại.

Trên thân thể Phượng Tân... Nhìn màu da trên người hắn rất là quái dị, trên lồng ngực của hắn phủ đầy cấc vết màu xanh đen quái dị, những vết này giống như hoa anh túc sặc sỡ, giống như một cái đầu thú dữ tợn.

Một luồng khí lạnh như của người chết chính là theo những vết màu đen này càng lúc màu càng đậm hơn, dần dần tước đoạt đi sinh mạng của Phượng Tân.

Diệp Lăng Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, cúi người xuống.

Nàng áp môi vào đôi môi lạnh giá của Phượng Tân, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác giống như mình đang hôn lên một khối băng vậy.

Lạnh quá, trong cơ thể của Phượng Tân rốt cuộc có bao nhiêu hàn khí.

Giống như cảm giác được có ngoại địch xâm phạm, sát khí trong cơ thể giá rét của Phượng Tân đều hướng về phía Diệp Lăng Nguyệt.

Lông mày, tóc của Diệp Lăng Nguyệt chỉ trong nháy mắt biến thành sương màu trắng, những sát khí kia còn định xâm nhập vào thân thể của Diệp Lăng Nguyệt.

Càn Đỉnh trên tay nàng khẽ rung lên, những hàn khí kia liền bị Càn Đỉnh hút sạch, lúc nuốt những hàn khí kia, Đỉnh Tức trong Càn Đỉnh giống như là gặp được vị ngon của thức ăn, thoáng cái đã trở nên sinh động.

Theo từng luồng từng luồng khí của Diệp Lăng Nguyệt kèm theo Đỉnh Tức truyền vào trong miệng của Phượng Tân, trên người Phượng Tân lúc này cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.

Môi hắn bắt đầu dãn ra, ấn đường vốn đang là màu đen lúc này cũng dần khôi phục lại thành màu đỏ.

Nhịp tim đã dừng lại lúc này cũng chầm chầm bắt động hoạt động, không biết là qua bao lâu, lông mi Phượng Tân mới chớp chớp, mơ hồ nhìn thấy trước mặt có bóng người.

Hắn cảm thấy trên môi mềm nhũn, kèm theo chút xúc cảm, mang theo hương thơm đặc biệt của thiếu nữ đang thổi vào trong miệng hắn.

Bên tai là những tiếng kêu vội vàng.

“Phượng Tân, mau tỉnh lại đi.”

Đó là giọng của Lăng Nguyệt, ý thức được người đang hôn mình chính là người con gái lúc nào cũng ở trong lòng mình, tim của Phượng Tân đập nhanh vài nhịp, thời khắc này hắn đột nhiên có một suy nghĩ, vĩnh viễn cũng không muốn mở mắt.