Thân Phận Số 019

Chương 142



Tác giả: Tây Tây Đặc

Edit: Quả Xanh

Nước sông bao phủ người phụ nữ điên và bức tượng đá, bọn họ trôi nổi dưới mặt nước, bị dòng nước đẩy từ từ xuống hạ lưu.

Khung cảnh này có loại cảm giác yên bình đến kỳ lạ.

Trần Ngưỡng muốn đi xuống sông, nhưng Triều Giản đã ngăn anh lại rồi nói: "Đã chết rồi."

"Nhưng bọn họ không chìm xuống." Trần Ngưỡng lẩm bẩm.

Triều Giản không nói gì.

Tầm mắt Trần Ngưỡng đuổi theo thi thể cùng bức tượng đá, anh chớp chớp đôi mắt khô khốc, trong nháy mắt đó hình như anh nhìn thấy dưới đáy nước có thứ gì thì phải.

Tầng tầng lớp lớp.

Ngay lúc Trần Ngưỡng muốn hòa mình vào dòng sông, thì hai mắt đột nhiên trở nên tối mịt, không thể mở được phải nhắm mắt lại.

Triều Giản hất cái tay dụi mắt của anh ra: "Ngẩng đầu lên."
"Chắc là tro." Trần Ngưỡng ngẩng mặt lên, để Triều Giản sờ mi mắt mình.

Một luồng gió mát lạnh đập vào mắt anh, theo sao là mùi khói, mùi sữa và mùi thuốc thoang thoảng, tất cả đều quá quen thuộc.

Đầu óc Trần Ngưỡng trống rỗng, bình thường có thứ gì bay vào mắt anh đều tự dùng tay dụi dụi vài cái là xong, làm gì có ai thổi cho anh chứ.

Cảm giác này thật khó tả, anh cứ như đã biến thành một bạn nhỏ vậy.

Trần Ngưỡng có chút ù tai, không đúng, anh đã 25 rồi, tuổi này không thích hợp làm bạn nhỏ nữa, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy ê răng rồi.

Trần Ngưỡng còn chưa kịp lúng túng nói gì đó, thì Triều Giản đã lùi ra sao, cau mày khó chịu nói: "Đừng tùy tiện dụi mắt, rất dễ bị viêm nhiễm sẽ ảnh hưởng đến giác mạc, đây là chuyện ai cũng biết, anh không hiểu sao?"

"...... Tôi sống khá tùy tiện." Trần Ngưỡng nhìn vào trong sông, không có gì khác thường, những bóng đen tầng tầng lớp lớp vừa rồi xuất hiện trong tầm mắt của anh đều là ảo giác.
Cảm giác khó chịu trong mắt lại quay về, Trần Ngưỡng theo bản năng muốn dùng tay dụi mắt, nhưng sau đầu lại bị ai đó ghìm chặt, dưới lực độ đó anh buộc phải ngửa đầu ra sau.

Triều Giản lấy nước từ trong ba lô của Trần Ngưỡng ra, vặn nắp, hướng miệng chai vào bên mắt trái đang đỏ hoe của anh, tay còn lại thì ấn mi mắt không cho anh nhắm lại.

Một dòng nước mát lạnh tràn vào con ngươi, mi mắt Trần Ngưỡng co rút, anh nắm lấy cánh tay của Triều Giản nói: "Được rồi."

Triều Giản dùng nước giúp anh rửa luôn mắt phải.

Góc bên ngoài khóe mắt của Trần Ngưỡng độn tròn, tỉ lệ tròng đen chiếm khá nhiều, nếp gấp mí mắt to, là một đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, lúc niên thiếu thì hoạt bát sáng sủa, sau khi xảy ra chuyện trong mắt chỉ còn lại một tầng u ám, cho đến khi anh tiến vào thế giới nhiệm vụ......
Hiện tại trong mắt anh lại có tia sáng, tuy đã không chói mắt rực rỡ như xưa, luôn cố nén, thỉnh thoảng lại buông ra, nhiều lúc vô ý thức mà chính bản thân anh còn không hề hay biết.

"Được rồi mà." Trần Ngưỡng lau sạch vết nước trên đầu và mặt: "Ở đâu ra nhiều tro bụi vậy......"

Còn chưa nói xong thì cổ họng đã bị thứ gì đó nghẹn lại, là tro bụi chui vào trong miệng anh.

Trần Ngưỡng không phàn nàn nữa, anh kéo Triều Giản, ngược gió dọc theo bờ sông đi đến tận đáy thác nước, nơi đó có một đống tro tàn.

Có người ở chỗ này cúng bái.

Trong đống tro tàn có tiền giấy chưa cháy hết.

Đôi mắt ướt nước của Trần Ngưỡng híp lại, cá triều xuất hiện vào buổi chiều ngày hôm trước, nơi này không có tro tàn.

Sau đó mới tới đốt ư.

Sẽ là ai đây? Hình ảnh người phụ nữ điên hiện ra trong đầu Trần Ngưỡng.
Người phụ nữ điên ôm bức tượng đá của con mình nằm vào trong sông, cử chỉ an tường, có khả năng năm đó chị ta cũng đem tro cốt của người nhà mình thả xuống sông, vừa rồi chính là đang đoàn tụ với gia đình.

Trước khi tự sát tới cúng bái người nhà là có thể thành lập.

Có điều......

Trần Ngưỡng nhìn diện tích của đống tro, nhìn không giống là đốt cho một ít người, giống đốt cho một đám người khá đông hơn, diện tích đống tro phải đốt cỡ mấy bao tiền giấy lận, đột nhiên anh giật mình bởi những suy nghĩ trong đầu, rồi lập tức bình tĩnh lại.

Theo một nghĩa nào đó, con sông này không khác gì bãi hành quyết.

Triều Giản chống nạng bước đến chỗ đống tro, rồi dùng đầu nạng chọc vào trong khảy khảy vài cái, sau đó hắn đưa đầu nạng đến trước mặt Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng đột nhiên nhanh trí duỗi tay ra sờ.

Nóng!

Người đốt giấy tiền vàng mới rời đi không lâu.

Hô hấp của Trần Ngưỡng nhanh hơn vài phần: "Không phải người đàn bà điên... Không phải chị ta đốt... Tôi cảm thấy không phải là chị ta."

Triều Giản đặt nạng xuống: "Vậy anh nghĩ là ai?"

Hai tay Trần Ngưỡng dùng sức ấn vào da đầu mình cào lung tung, đột nhiên anh ngồi xổm xuống đối mặt với đống tro, nhiều khuôn mặt liên tục hiện lên trước mắt.

"Là Cao Đức Quý!"

Trần Ngưỡng lập tức đứng lên: "Ông ấy là thị trưởng... Đốt nhiều tiền giấy như vậy cho những dân làng đã chết trong đợt cá triều là hợp tình hợp lý."

Anh nắm lấy một nắm tro, nhiệt độ ở đầu ngón tay khiến anh cảm thấy da đầu căng ra, anh nhìn quanh bốn phía, sóng nước lóng lánh ánh nước của con sông khiến anh hoa mắt, Cao Đức Quý rốt cuộc trốn ở đâu?
.

Lúc Trần Ngưỡng cùng Triều Giản trở về, vẫn không thấy một người dân thị trấn nào, hai người bọn họ đi qua con phố nơi tiền giấy bay khắp nơi, đi trở về nhà trọ trong bầu không khí khá rùng rợn.

Trạng thái tinh thần của mọi người càng ngày càng tệ, ngoại trừ Họa gia, trạng thái tinh thần của anh ta ngược lại tốt lên trông thấy.

Đột nhiên Họa gia mỉm cười với Trần Ngưỡng, anh ta như vậy khiến Trần Ngưỡng khá hoảng sợ.

"Tên đó tối hôm qua ôm quần áo của mày ngủ." Hướng Đông đưa điếu thuốc cho Trần Ngưỡng, "Nếu tao mà không biết tên đó có bệnh, ông đây thật sự sẽ coi hắn là một tên biếи ŧɦái, đem trứng trứng của hắn đập nát."

Trần Ngưỡng xua tay: "Tao không hút."

Hướng Đông ghim điếu thuốc vào tai Trần Ngưỡng: "Kẹp đi, cộng sự nhỏ của mày là quỷ nghiện thuốc đấy... Tối hôm qua nó lộ đuôi rồi, về sau mùi thuốc lá trong miệng nó có thể sặc chết mày."
Trần Ngưỡng không để bụng, khả năng kiềm chế của Triều Giản rất tốt, trước tối hôm qua anh không hề biết đối phương biết hút thuốc.

"Mày có dùng nước xịt thơm miệng không?" Trần Ngưỡng đột nhiên hỏi.

Hướng Đông liếc anh: "Cái gì cơ?"

"Xịt thơm miệng," Trần Ngưỡng nói, "Hút thuốc xong thì xịt vào miệng cho thơm ấy."

"Xịt cái thứ đó làm gì?" Hướng Đông nói xong liền nhích lại gần Trần Ngưỡng, liếʍ môi cười nói, "Nếu mày cùng tao hôn kiểu Pháp, chê tao mùi thuốc quá nồng, tao khuyên mày không nên mua."

"......" Trần Ngưỡng vốn muốn hỏi Hướng Đông có dùng hay không, nếu có dùng thì đề cử một loại cho anh, kết quả chỉ lãng phí thời gian, đầu ngón tay xoa màn hình điện thoại, suy nghĩ của anh lại bay đi.

Lúc trước ở nhà ga tàu hỏa, Trần Ngưỡng nói với Triều Giản mình không phải là người nghiện thuốc lá, có thuốc thì sẽ hút không có thì thôi, lúc đó từng lời anh nói đều là sự thật.
Cũng không biết bị làm sao, từ lúc đó về sau mỗi khi muốn hút thuốc, cảm giác khát khô ở môi và lưỡi lại tăng lên.

Luôn cảm thấy trong miệng vẫn thiếu mất một mùi vị gì đó.

Trần Ngưỡng cảm thấy mùi vị đó có thể là mùi khói thuốc, anh thầm nghĩ có lẽ mình nên mang theo một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá.

Để ngăn Triều Giản phát hiện tần suất anh hút thuốc, anh cần mua một chai xịt thơm miệng.

"Nếu lần này chúng ta có thể sống sót trở về, tao sẽ mua cho mày một lốc xịt thơm miệng và một thùng thuốc lá." Hướng Đông liếc vào trong phòng, thiếu niên nằm trên chiếc giường đơn, hai chân thả lỏng, một đầu tóc nâu nghiêng ở mép giường, hai mắt nhắm nghiền, đã chìm vào giấc ngủ.

Thoạt nhìn thật sự rất giống một chú cừu con ngoan ngoãn chết tiệt.

Hướng Đông hoài nghi Trần Ngưỡng bị lừa cũng bởi vẻ ngoài ngoan ngoãn giả trân của nó, hắn ta đang muốn kéo Trần Ngưỡng tới gần để giáo dục tư tưởng một phen, thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sáng lạnh xuyên qua căn phòng nhìn hắn.
Thiếu niên dùng đôi mắt tỉnh táo đầy u ám và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Trên mặt Hướng Đông thì ra vẻ khinh thường, nhưng trong bụng đầy lời thô tục chỉ hội tụ thành một tiếng "Má".

Cái thằng họ Triều này chẳng những giả bộ ngủ đến không chút sơ hở, mà còn có thể từ ánh mắt của hắn nhìn thấu tâm tư của hắn nữa chứ, không chút tiếng động mà cảnh cáo.

Mẹ mày còn là người sao?

Đéo phải.

Hướng Đông híp mắt vuốt ve cái bật lửa, thằng ranh này chỉ giống con người mỗi khi Trần Ngưỡng gặp nạn, trong những trường hợp khác cũng không thấy nó hoang mang, luôn như đang tản bộ trong hoa viên của nhà nó ấy, nhìn qua không hề lo lắng cho an toàn của bản thân chút nào, chỉ một lòng tập trung huấn luyện Trần Ngưỡng.

Thằng ranh này rốt cuộc có bao nhiêu kinh nghiệm thông quan nhiệm vụ, thẻ thân phận của nó là mấy vị số, chẳng lẽ số của nó còn nhỏ hơn cả Họa gia?
Hướng Đông nghĩ tới một chuyện, hắn nghiến răng nghĩ, Trần Ngưỡng hình như chưa nói số thẻ thân phận của nó là bao nhiêu thì phải? Mẹ nó chứ, nó chưa nói.

Đệch, quan hệ của mình và nó trước đây từng rất thân, vậy mà giờ đã kém tới mức như cách ngàn cây số là sao.

Hiện tại cùng nhau trải qua một nửa nhiệm vụ, nhiều lắm cũng chỉ trừ đi một con số lẻ.

Trừ khi Triều Giản biến mất, hắn và Trần Ngưỡng cùng nhau tới một lần sống chết có nhau, nếu không ngàn cây số sẽ không thể nào rút ngắn được.

Răng hàm sau sắp bị Hướng Đông nghiến tới tóe lửa.

Trần Ngưỡng phát hiện Hướng Đông đang nghiến răng thở hỗn hển y như một con lợn bị nhốt trong chuồng, anh đang muốn hỏi hắn bị gì thì lại thấy Hương Tử Mộ bước ra khỏi phòng.

Hai tay Hương Tử Mộ đều quấn băng gạc trắng.
Trần Ngưỡng đi tới hỏi: "Tay cô bị sao vậy?"

"Tối hôm qua sửa tượng đá bị trầy da." Hương Tử Mộ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Trần Ngưỡng nói: "Cũng may cô biết sửa chữa bức tượng đá, bằng không chúng ta căn bản không có cách nào trấn an người phụ nữ điên."

Hương Tử Mộ ngữ khí vẫn như cũ, nhẹ nhàng giống như nước sôi để nguội: "Không phải chuyện to tát gì."

"Lúc chị ta nổi điên rất khó đối phó." Trần Ngưỡng âm thầm nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, cô mặc bộ quần áo khi tới đây, màu lam sọc là sắc thái duy nhất trên người cô.

Tay phải của Hương Tử Mộ luôn đè lên cổ tay trái.

Tầm mắt Trần Ngưỡng gần như không thể phát hiện lướt qua hai bàn tay nắm chặt của cô, nghĩ thầm, chẳng lẽ trên cổ tay trái có cái gì không thể cho người khác thấy sao?

"Trần tiên sinh, anh có thể cho tôi một viên sữa không?"
Trần Ngưỡng bị giọng nói bên tay làm cho giật mình, anh vô thức sờ túi quần, lấy ra một viên sữa đưa cho cô.