Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 37



Lần đầu tiên Thời Độ được hưởng thụ đãi ngộ như Lục Hữu Sơn tại R. H. Sau khi nghe thấy cậu lên tiếng, đồng đội cho cậu một ánh mắt khá là qua loa “Em thấy bọn anh để ý đến em à”, sau đó bọn họ liền nghe thấy Ngu Chiếu Hàn nói: “Đúng là như vậy.”

Cái này cũng coi như là một cách, vứt nồi cho Thời Độ, anh vẫn là một đội trưởng thuần khiết.

Mọi người: “…” Xin lỗi em trai, vừa nãy là do bọn anh sơ ý, bây giờ bọn anh sẽ để ý đến em.

“Nhưng mà, tại sao lại thế?” Phô Mai mặt đầy dấu hỏi, đầu óc đã có chút hỗn loạn: “Tại sao em trai lại ép được đội trưởng? Tại sao đội trưởng lại đồng ý?”

Splendid buồn bực đến mức không còn tâm trí đánh xếp hạng, nhìn thẳng Thời Độ, chờ câu trả lời của cậu.

Thời Độ cười đến muốn ăn đòn: “Mọi người đoán xem.”

Phô Mai đã tò mò đến chết rồi, nhanh chóng chuyển hướng Ngu Chiếu Hàn: “Đội trưởng, em trai cho cậu tiền sao? Em ấy cho cậu bao nhiêu, tui cho gấp đôi, cậu mặc lo lita đánh đôi với tui được không?”

Ngu Chiếu Hàn đeo tai nghe lên, lạnh nhạt nói: “Tôi đang đánh xếp hạng, im lặng.”

Từ khi Phô Mai được một cái ôm từ phía anh, lá gan càng ngày càng lớn. Nếu là trước đây, Phô Mai tình nguyện nghe Lục Hữu Sơn giảng chiến thuật một ngày cũng không muốn nói với anh những câu thế này.

Thời Độ tỏ vẻ kiêu ngạo: “Đội trưởng có nguyện ý hay không là chuyện của anh ấy, em có thể khiến cho đội trưởng đồng ý là chuyện của em.”

Tề Hiến vỗ vỗ vai Thời Độ, cười nói: “Tiểu thiếu gia đúng là có nhiều thủ đoạn.”

Thời Độ cũng đeo tai nghe lên bắt đầu huấn luyện: “Quá khen.”

Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh tỉnh táo điều khiển thiếu nữ mặc quần áo thủy thủ vòng ra phía sau phe địch, đúng là có thủ đoạn thật, nếu không vì sao chỉ mới vào đội mấy tháng mà đã có thể ngồi lên bảo tọa Hoàng quý phi chứ.

Thi đấu huấn luyện hôm nay kết thúc sớm, hôm trước Ngu Chiếu Hàn thức quá khuya nên hiếm khi không luyện thêm, vừa kết thúc thi đấu đã trở về phòng. Anh tắm xong, không muốn sấy tóc nên trực tiếp mở máy tính ra, nghĩ đợi đánh xong hai ván là tóc cũng đã có thể tự khô luôn rồi.

Ở phòng mình, Ngu Chiếu Hàn đều sẽ chơi tài khaonr nhỏ để giải phóng bản thân. Tài khoản nhỏ của anh có tên là 【 Cá hề không xấu 】, là người chơi toàn năng chuyên bổ sung vào những vị trí còn thiếu, một tuần chơi năm,sáu tiếng vẫn có thể vào được top 4000 ở mùa giải trước. Đấu xếp hạng được vào top 4000 đã là thứ hạng rất cao rồi, lúc xếp hàng thường có thể tông xe phải tuyển thủ chuyên nghiệp hoặc stremer có kỹ thuật.

Các trò chơi thi đấu bình thường đều dựa vào bán thời trang để kiếm tiền, (Địa điểm mục tiêu) cũng không ngoại lệ. Phía nhà phát hành vì để móc sạch ví tiền của người chơi, nhiều khi một tháng có thể cho ra mấy bộ thời trang liền. Chỉ cần người chơi muốn là có thể đem (Địa điểm mục tiêu) thành một trò chơi thay đổi quần áo cho nhân vật.

Sau khi Ngu Chiếu Hàn đăng nhập cũng không vội tìm trận mà đi dạo một vòng trong cửa hàng, đem thời trang【 Mực hành tây 】, 【 Kem ốc quế ngọt ngào 】của Virus, thời trang bản giới hạn 【 Cô dâu ma 】của Thiên nga đen bỏ vào giỏ hàng.

Thiên nga đen trong 【 Cô dâu ma 】mang một mạng che mặt rách rưới, sắc mặt xanh xám, trang điểm theo kiểu khói, thậm chí ngay cả đôi môi cũng được tô thành màu nâu sẫm, không phù hợp với thẩm mỹ của Ngu Chiếu Hàn chút nào.

Mấy người bên kế hoạch có làm việc đàng hoàng không, cho bản mệnh của anh một bộ 【 Kem ốc quế ngọt ngào 】 cũng sẽ không rụng một sợi tóc nào mà.

Ngu Chiếu Hàn vừa nói xầu người của tổ kế hoạch vừa nạp thêm 648 đồng vào tài khoản. Anh muốn thử thời trang mới nên bắt đầu xếp hạng đánh một trận. Anh vừa mới định chọn Thiên nga đen liền thấy đồng đội nói: “Đừng dùng cái này, đối diện có một Ninja xếp top trong nước, chơi thiên nga đen chẳng phải chắc chắn bại sao.”

【 Cá hề không xấu: Các anh trai cứ yên tâm đi, hôm nay thần súng nhập vào người Cá Cá rồi, ai tới gọt em em đều có thể giết ngược lại ~ 】

【 Rưng rưng ủng hộ Quảng Châu-ZC: Tôi vốn đã sắp tin rồi, nhìn thấy cuộn sóng ở cuối câu kia lại cảm thấy không thể tin được】

Đồng đội mở mic kia nói: “Cá hề xấu đổi Virus nhằm vào Ninja, các anh em lên điểm cũng không dễ dàng. Súng ngắn đối diện là Splendid, cậu ta đang phát trực tiếp, đêm nay chơi Ninja vẫn chưa từng thua đâu.”

Sau khi Splendid gia nhập R. H cũng không lơ là sự nghiệp làm streamer của mình, mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện đều sẽ phát trực tiếp ba, bốn tiếng. Ngu Chiếu Hàn từng dùng tài khoản phụ đi xem phát trực tiếp của cậu ta, mỗi lần đều tiện tay khen thưởng 1 vạn 8.

Trong thời gian quy định Splendid đều luyện Virus, bây giờ lại luyện thêm Ninja —— cậu ta đã nghe lọt những lời của đội trưởng.

Ngu Chiếu Hàn vui mừng chọn lại Virus, khóa anh hùng.

Đồng đội: “Cảm ơn người anh em, tôi vẫn luôn ở trong phòng trực tiếp của Splendid, sau này tôi sẽ báo điểm, mọi người nghe tôi chỉ huy.”

Ngu Chiếu Hàn nhăn mày.

【 Cá hề không xấu: Đóng phòng phát sóng của cậu ta lại đi, không cần cậu báo điểm, như vậy sẽ bị nghi ngờ gian lận 】

Đồng đội mắng: “Con mẹ nó cậu có bệnh không vậy! Splendid phát trực tiếp là cho mọi người xem, liên quan gì đến tôi!”

【 Rưng rưng ủng hộ Quảng Châu-ZC: Mở góc nhìn đánh xếp hạng dù thắng cũng không có nghĩa gì, người anh em nên thôi đi, dù cậu báo điểm bọn tôi cũng không nghe đâu 】

Đồng đội cười lạnh nói: “Thật mẹ nó không xứng thắng, tôi còn muốn báo —— đối diện chọn chính là Tiểu Môn, Linh Thước cùng Nhẫn…...”

Ngu Chiếu Hàn lập tức chọn ẩn tin nhắn của đồng đội này. Trong cả trận đấu, anh đều triệt để hoàn thành sứ mệnh của Virus, chuyên môn nhìn chằm chằm vào Splendid. Splendid bị anh nhằm vào đến năm phút đồng hồ mới tích góp ra một chiêu lớn, khó khăn lắm mới có thể khai triển nhưng lại một lần nữa bị Virus làm cho câm lặng, không có cách nào sử dụng kỹ năng di chuyển vị trí, ngồi tù ngay tại chỗ.

Đáng tiếc là đồng đội của Ngu Chiếu Hàn quá kéo, không theo kịp sát thương, mà bản thân anh lại là công cụ hình thường sát thương không cao. Sau khi hiệu quả của câm lặng biến mất, Splendid vẫn thành công thu hoạch hai đầu người, cuối cùng cũng thắng được trận đấu này.

【[ Toàn bộ ]Splendid: Virus đánh không tồi 】

【[ Toàn bộ ] Cá hề không xấu: Cảm ơn ~ 】

Sau khi kết thúc trận đấu, Ngu Chiếu Hàn nhận được lời mời solo của Splendid. Anh đã có chút buồn ngủ, nhưng vẫn ấn vào “Chấp nhận”.

Sau mấy trận, Splendid càng nhận ra được khả năng chơi Virus của mình.

【Splendid: Gần đây tôi đang luyện Ninja, cậu có hứng thú làm bồi luyện không? Tôi trả tiền, giá cả có thể thương lượng 】

【 Cá hề không xấu: Trả tiền thì không cần đâu nha, streamer thêm bạn tốt đi, tôi rảnh liền solo với cậu~) 】

【Splendid: OK)

Ngu Chiếu Hàn cùng Splendid luyện đến tận ba giờ sáng, tóc tai đã khô đến không thể khô hơn mới mệt mỏi đi ngủ. Ngày mai nhất định anh phải ngủ sớm.

Tối hôm nghỉ, mấy người ăn xong bữa tối liền ngã trái ngã phải mà co quắp ở phòng khách tiêu cơm. Phô Mai đang chơi điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Em trai, rốt cuộc em làm thế sao để đội trưởng mặc quần áo thủy thủ đánh solo với em vậy?”

Trong việc này Phô Mai có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, quyết tâm theo đuổi sự thật của cậu ta có thể so sánh với quyết tâm làm thám tử của một học sinh tiểu học. Hai ngày nay thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ bất ngờ hỏi những câu hỏi tương tự với Thời Độ, muốn cho Thời Độ một đòn trí mạng vào thời điểm em trai không phòng bị nhất, để cho em trai bất ngờ rồi vô thức mà nói ra sự thật.

Thủ đoạn như vậy, cũng chỉ có bản thân ngốc bạch ngọt mới cảm thấy có tác dụng.

Thời Độ xem video về những món ăn gon, Tiểu Quỳ ở xổm trên đùi cậu, “Em cầu anh ấy.”

“Cầu?” Phô Mai như đã hiểu ra. Lần trước đội trưởng đồng ý nuôi thỏ ở căn cứ cũng là do Thời Độ quỳ xuống để van cầu, “Vậy em cầu thế nào, có thể dạy anh được không?”

Thời Độ lướt đến một video về một món ăn thời xưa, xì khẽ một tiếng, “Vì sao em phải dạy anh diệu kế tranh sủng?” Hai người đang nói thì nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn cầm một cốc cà phê đi ra từ trong phòng bếp, Thời Độ sửa lại lời nói: “Nhưng mà nể tình chúng ta là anh em, dạy anh một chút cũng không phải là không thể. Em chỉ dạy một lần, anh nhìn đi.”

Phô Mai dùng hai tay vạch to mắt lên nhìn: “Anh nhìn đây!”

Thời Độ đứng lên đi về phía Ngu Chiếu Hàn, lúc đi qua người họ Giang nào đó còn thuận tay đem Tiểu Quỳ nhét vào lồ ng ngực thanh niên cơ bắp này.

Hai ngày nay Ngu Chiếu Hàn ngủ muộn, sau khi ăn cơm xong có chút mệt rã rời, lúc này chỉ muốn ngáp một cái. Nhưng mà lúc anh ngáp thì miệng sẽ mở lớn, trước mặt những đồng đội của mình, nhất định phải nhịn. Anh bước nhanh hơn, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi đồng đội không nhìn thấy để ngáp một cái, bỗng nhiên một cánh tay chạm vào vai anh.

“Đội trưởng.”

Xong đời, anh sắp không nhịn được rồi. Anh hiện đang đối mặt với Phô Mai cùng Tiểu Giang, phía sau là Thời Độ, vậy anh có phải là có thể… Ngu Chiếu Hàn ưu nhã xoay người, mặt không thay đổi ngáp một cái lớn, miệng cũng mở thành quả trứng gà.

Thời Độ lập tức nở một nụ cười nhẹ, sau đó nhanh chóng làm bộ không nhìn thấy bất cứ cái gì, vẻ mặt vô tội nói: “Đội trưởng, em muốn ăn đồ ăn vặt.”

Cá Cá cũng muốn, nhưng em nói với đội trưởng thì có ích lợi gì chứ. Trở về phòng, chúng ta nói chuyện sau.

Ngu Chiếu Hàn: “Cho nên.”

Hai mắt thanh niên như phát sáng, nụ cười đơn thuần: “Em tìm được một cửa hàng có rất nhiều đồ ăn vặt, em muốn đội trưởng dẫn em đi ăn.”

Phô Mai ở một bên nghiêm túc nghe giảng, thậm chí còn lấy di động ra để ghi lại: (Làm sao công lược đội trưởng lạnh lùng).

Bước thứ nhất, phải có bộ dạng dễ nhìn, lúc cười rộ lên phải tràn đầy sức sống, ít nhất phải có cấp bậc hotboy học đường.

Ngu Chiếu Hàn cho Thời Độ một ánh mắt “Em làm gì có người đang nhìn”, lạnh lùng từ chối: “Tôi rất bận, muốn ăn thì tự mình đi.”

“Nhưng mà em vẫn không có bằng lái xe, nơi này lại không dễ bắt taxi.” Thời Độ ôm lấy vai Ngu Chiếu Hàn, nửa nằm trên lưng Ngu Chiếu Hàn, giống như một con chó cỡ lớn đang làm nũng chủ nhân của nó, “Đội trưởng mang em đi đi.”

Phô Mai nhanh tay đánh chữ, khẽ run: Bước thứ hai, không biết xấu hổ, không sợ chết.

Ngu Chiếu Hàn thiếu chút nữa đã không cầm vững cốc cà phê trong tay, “Cậu bảo lão Đàm đưa cậu đi.”

“Nhưng mà đội trưởng là người quan trọng với em, em muốn cùng đội trưởng chia sẻ đồ vật mình thích —— van cầu, đội trưởng.”

Biết rõ em trai thối đang diễn trò, Ngu Chiếu Hàn vẫn bị đầu độc, miệng không khống chế được mà nói: “Được rồi, buông tay. Tôi đi lấy chìa khóa xe.”

Mặt thanh niên dán vào phía sau lưng Ngu Chiếu Hàn, nhìn về phía Phô Mai, cười đến vô cùng chói mắt, “Cảm ơn đội trưởng.”

Phô Mai trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn tranh sủng này.

Cái này căn bản không phải là cầu người, đây là đang làm nũng ra vẻ dễ thương mà! Đội trưởng lạnh lùng của bọn họ lại ăn chiêu này sao? Cậu hiểu rồi!

Ngu Chiếu Hàn trở về phòng thay quần áo khác, cầm lấy chìa khóa xe gặp Thời Độ ở gara. Trong gara không có người khác, Ngu Chiếu Hàn rốt cục có thể hỏi: “Ngày hôm nay em sao vậy?”

Thời Độ nở nụ cười: “Không làm sao, chính là thèm ăn.”

Ngu Chiếu Hàn do dự nói: “Nhưng đêm nay anh đã có kế hoạch rồi, anh định cho tài khoản phụ lên 4500 điểm.”

“Ăn xong trở về em đánh cùng anh.” Thời Độ nói, trực tiếp bế anh lên, chính là cái ôm gấu túi giống lần trước, “Mở cửa xe, Cá Cá.”

Ngu Chiếu Hàn ở trong lồ ng ngực Thời Độ ấn khóa xe: “Em trai thật kém, khóa xe cũng không mở lại còn làm phiền anh.”

“Đúng đúng đúng, em quá kém.” Thời Độ đặt anh vào chỗ lái xe, cúi người thắt chặt dây an toàn cho anh, “Cho nên mới phải làm phiền anh lái xe cho em.”

Chờ Thời Độ ngồi xuống ghế phó lái xong, Ngu Chiếu Hàn khởi động xe. Anh cũng không muốn ra ngoài, nhưng mà em trai đã ôm anh lên xe rồi.

Chiếc SUV màu đen cổ điển chạy khỏi gara, Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy Phô Mai đứng ở cửa biệt thự vẫy vẫy tay với bọn họ, dừng xe lại, mở kính xe xuống hỏi: “Chuyện gì?”

Phô Mai nháy mắt, nói: “Tiểu Phô Mai cũng muốn ăn đồ ăn vặt, đội trưởng dẫn Tiểu Phô Mai đi cùng có được hay không?”

Thời Độ đúng lúc đem tiếng cười chuyển thành một tiếng ho nhẹ.

Phô Mai áp dụng luôn những điều đã học vào thực tế: “Đến tận bây giờ Tiểu Phô Mai vẫn chưa từng đi dạo phố ăn đồ ăn vặt với đội trưởng đâu, không biết đội trưởng có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé của người đồng đội đáng yêu này hay không?”

“Có phải cậu cảm thấy cậu rất đáng yêu không?” Ngu Chiếu Hàn mặc dù có chút ghét bỏ nhưng vẫn mở khóa cửa sau.

Phô Mai thẹn thùng nói: “Không phải tui cảm thấy mà là tất cả mọi người đều cảm thấy Tiểu Phô Mai là bé đáng yêu đệ nhất liên minh.”

Lời Phô Mai nói là thật. Ngoại hình cậu ta khá nhỏ, tính cách lại mềm, chính là tuyển thủ có nhiều fan mẹ nhất liên minh. Trong mắt của fan mẹ, cậu ta chắc chắn là bé dễ thương nhất liên minh rồi.

Ngu Chiếu Hàn im lặng trong chốc lát, bỗng cười lạnh một tiếng: “Từ Lan Chi.”

Nụ cười của Phô Mai: “Hả?” Chỉ khi nào đội trưởng thật sự sắp tức giận mới gọi tên đầy đủ của cậu.

“Cậu lấy đâu ra tự tin.” Ngu Chiếu Hàn nói xong, không chút lưu tình kéo kính xe lên, đạp ga rời đi.