Thần Khúc

Chương 170



Khúc Duyệt và Tạ Vô Tình rời khỏi nhà trúc của Di Ân, đi về hướng trung tâm đảo.

Tạ Vô Tình vừa đi vừa nói: "Di tiền bối thu gom nước mắt bằng diễn xuất, nếu đến Hoa Hạ chúng ta quay phim truyền hình hoặc điện ảnh sẽ rất tốt. Đóng một bộ phim được lời cả đời, chẳng cần đi khắp các thế giới dựng sân khấu làm chi."

Với ngoại hình và kỹ năng diễn xuất đó của Di Ân, không biết sẽ nổi tiếng đến mức nào.

Khúc Duyệt lắc đầu: "Khi mười hai thanh thần kiếm thu thập sức mạnh, yêu cầu phải mặt đối mặt, cách màn hình không ăn thua."

Giống như Thiên Nộ của Tân Lộ vậy, có giới hạn khoảng cách, bằng không chọc giận xong liền chạy, hắn tội gì ở lại chờ bị đánh.

Lại nói, giới thiệu Tân Lộ tham gia gánh hát của Di Ân cũng rất được. Hắn đóng vai nữ phụ độc ác hoặc đại phản diện ắt sẽ thu được phẫn nộ rất dễ dàng.

Nhưng chưa chắc Tân Lộ sẽ đồng ý bởi vì người đến xem loại kịch tình yêu này hơn phân nửa là nữ tu tu vi không cao. Một hai ngàn nữ tu cấp ba cấp bốn tức giận có lẽ không sánh bằng giá trị phẫn nộ lần trước Tân Lộ thu được khi chọc giận Cửu Hoang.

Chiêu xoay vòng của Tân Lộ hiện giờ ba năm không làm nhưng làm một lần ăn được ba năm. Nếu đi theo Di Ân diễn kịch liền phải trở thành "công nhân viên chức" sáng đi chiều về.

Khúc Duyệt đang thầm tính toán thì nghe Tạ Vô Tình cảm thán: "Vị lão tổ Nhập Ngã Kiến Môn thật sự là kỳ nhân."

"Là dị nhân thì có." Thân là một nửa nạn nhân, Khúc Duyệt hậm hực nói, "Người bình thường nào chế ra được mấy thanh kiếm như vậy chứ."

"Sư muội không cảm thấy những thanh kiếm này có linh hồn độc nhất sao?" Sau khi nhìn thấy Thiên Đỗng, Tạ Vô Tình thoắt cái trở nên hào hứng, "Kiếm tu cả đời theo đuổi chữ "cường", mong muốn lòng không chướng ngại, lĩnh ngộ kiếm đạo. Nhưng bản chất của những thanh kiếm này khi được tạo ra đã chính là đạo, sáng tạo độc đáo đến cỡ nào chứ!"

Hắn chỉ mới thưởng thức một thanh kiếm nhưng đã đoán được những thanh khác trong môn.

Khúc Duyệt nhìn dáng vẻ như bị mê hoặc của hắn, thầm nghĩ không ổn: "Sư huynh, những pháp bảo huynh làm ra đã cực kỳ không giống người thường rồi."

Làm ơn đừng mù quáng thêm nữa.

Tạ Vô tình tự biết xấu hổ: "Trước giờ ta rất tự đắc, hôm nay được thấy Thiên Đỗng mới biết ta còn kém xa. Thảo nào cha ta thường nói ta chỉ biết đóng cửa làm việc, không thấy trời cao đất rộng."

Khúc Duyệt vội nói: "Sư huynh, huynh..."

Tạ Vô Tình ngắt lời, đôi mắt đen tỏa sáng: "Sư muội mời ta đi cùng, vừa khéo gặp được Thiên Đỗng. Ta tin đây là vận mệnh chỉ đường dẫn lối cho ta sáng tạo thần vật, sư muội, muội thật đúng là cha mẹ tái sinh ta!"

Xong đời.

Khúc Duyệt bây giờ hối hận muốn chết, không biết sau khi có được linh cảm Tạ Vô Tình sẽ làm ra pháp bảo có linh hồn không bình thường gì.

- -- ---

Hai người đi xuyên qua rừng cây, vượt qua một ngọn núi thấp, mất hai ngày một đêm từ vòng thứ năm tiến vào vòng thứ ba.

Trong thung lũng đột nhiên nổi gió, tốc độ gió càng ngày càng mạnh, lồng bảo vệ không ngừng xuất hiện vết nứt.

Hai người không tiếp tục đi nữa tìm một sơn động để tạm lánh.

"Lưỡi gió của vòng thứ ba đã mạnh mẽ như vậy, không dễ dàng đi đến núi lửa trung tâm." Tạ Vô Tình đứng ở cửa động quan sát lưỡi gió bên ngoài qua kết giới.

"Tránh ở đây một chút rồi từ từ thử xem." Khúc Duyệt nói.

Trên mặt đất trải nệm mềm, Khúc Duyệt ngồi xếp bằng trên nệm. Nàng thích ấm áp, vừa tiến vào hang động ẩm ướt đã muốn đốt ngay một đống lửa. Nhưng lưỡi gió cuồn cuộn bên ngoài vô cùng sắc bén không thể nào đi ra chặt cây hay kiếm củi, bên trong động lại trống rỗng chẳng có một gốc cây ngọn cỏ.

Tức cảnh sinh tình Khúc Duyệt không tránh khỏi nhớ tới Cửu Hoang.

Nếu cùng hắn đến đây, chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là trải đệm làm giường rồi đi ra ngoài chặt cây. Dù không ra ngoài được, trong nhẫn trữ vật của hắn vẫn có rất nhiều cây, có thể nhịn đau lấy một ít ra nhóm lửa. Hắn rất rành cần phải thêm bao nhiêu củi, ngọn lửa cách xa bao nhiêu thì nàng sẽ thấy thoải mái nhất. Đương nhiên ban đầu Cửu Hoang cũng không biết, nhưng lần nọ Khúc Duyệt than lửa quá nóng rát mặt, thế là từ đó về sau đống lửa luôn "gãi đúng chỗ ngứa".

Khúc Duyệt vốn cũng không chú ý những tiểu tiết này. Nhưng sau khi bắt Cửu Hoang nhốt vào Thiên La Tháp, nàng lăn lộn bên ngoài phá án, những lúc phải đốt lửa trong hang động hoặc khi người khác nhóm lửa, nàng đều cảm thấy lửa này không thoải mái, không bằng với Cửu Hoang.

Ban đầu nàng cho rằng đó chỉ là vấn đề thói quen, giống như hắn vẫn hay giúp nàng nhặt xương cá và hạt dưa hấu vậy. Mãi sau mới nhận ra là hắn đã đem "thước đo sự thoải mái" đẩy đến cực hạn. Ắt hẳn mỗi lần nhóm củi và thêm lửa đều tỉ mỉ chú ý biểu cảm nàng.

Cho nên trong mười năm xa cách, Khúc Duyệt vẫn thường hay nhớ tới hắn, phần vì áy náy, phần vì những vụn vặt trong sinh hoạt ngày thường đều nhắc nàng nhớ đến sự săn sóc chu đáo của hắn.

Rầm, rầm, rầm.

Một loạt tiếng động lớn truyền từ trên cao, tựa như có vật gì nặng nề lăn xuống từ đỉnh núi.

Rầm ---!

Vật nặng đó nện mạnh xuống khoảnh đất ngay phía trước hang động Khúc Duyệt đang ẩn náu, kêu răng rắc rồi vỡ ra tung tóe.

"Thứ gì rơi xuống à?" Khúc Duyệt ngồi sâu bên trong, dò hỏi Tạ Vô Tình đang đứng gần cửa động.

"Cây trên đỉnh núi bị lưỡi gió chém đứt, lăn xuống đây, cái cây lớn ghê!" Tạ Vô Tình trả lời.

Hai mắt Khúc Duyệt sáng lên, thật là nghĩ gì có nấy: "Sư huynh, huynh thả mấy con robot nhỏ đi ngoài khiêng một mớ nhánh cây vào nhóm lửa đi."

Tạ Vô Tình hơi giật mình: "Sư muội sợ lạnh sao? Ta có mang lò sưởi mà."

Khúc Duyệt: "Sẵn có củi thì nhóm lửa đi, sưởi bằng khí ấm tự nhiên thoải mái hơn nhiều."

Tạ Vô Tình: "Được."

Mấy con robot bị gió quật ngã trái ngã phải, nhưng chúng mang hình dáng của con lật đật nên dù nghiêng ngã vẫn có thể tiến về phía trước, đi vài chuyến như vậy nhặt nhánh cây trở về.

Khúc Duyệt nhóm lửa lên, trước mắt sáng sủa, thân thể cũng thoải mái hơn nhiều, tâm trạng rất tốt.

- -- ---

Trên đỉnh núi.

Diệp Thừa Tích cầm hộp không gian, quanh người chắn một tầng kết giới cách âm,đề phòng thính lực của Khúc Duyệt và một lồng kiếm khí ngăn cản lưỡi gió, nói: "Cây trên núi này đâu ít, nhóm lửa mà thôi, sao con lại chặt cây Ngọc Hàn quý hiếm vậy?"

Giọng Cửu Hoang truyền ra từ hộp không gian: "Mấy cây kia không sợ lưỡi gió, quá cứng nên không dễ bén lửa. Hơn nữa, xem mộc chất của chúng, lúc cháy sẽ bốc mùi nặng lắm."

Làm sặc Lục Nương thì làm sao.

"Chướng khí trên đảo cũng nặng, cây Ngọc Hàn có thể giúp bài độc."

Diệp Thừa Tích kéo thấp vành nón áo choàng, thầm hụt hẫng: "Chỉ cần con rút một phần tâm tư dành cho nàng ra cho cha, đời này của cha xem như viên mãn rồi."

Cửu Hoang nói: "Vậy cha phải nỗ lực hơn."

Diệp Thừa Tích khó hiểu: "Ta nỗ lực gì?"

Cửu Hoang: "Muốn được người khác đối đãi chân tình đương nhiên phải nỗ lực."

Diệp Thừa Tích muốn nói mình là cha ruột nào phải người khác, nhưng chợt nghĩ bản thân mình chưa từng nuôi dạy hắn ngày nào bèn không có mặt mũi nói ra, "Thế Khúc cô nương kia từng nỗ lực làm sao mà được con đào tim móc phổi?"

Cửu Hoang: "Năm đó lúc ta nhặt Lục Nương về núi, chỉ đối đãi như mấy con thú con bị thương, ta ném nàng vào trong động trữ đồ, lạnh lùng với nàng hơn bây giờ nhiều lắm. Để không bị ta đuổi đi, cha không biết nàng phải nỗ lực nhiều thế nào đâu, vết thương trên đùi vừa có dấu hiệu lành, nàng liền cầm đao lén đâm thêm một nhát, qua hôm sau lại khóc sướt mướt với ta."

"Đây mà gọi là nỗ lực gì?" Diệp Thừa Tích vô ngữ, "Nàng có toan tính..."

"Dù là toan tính gì, ta cũng thấy kinh ngạc, một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi đã có quyết đoán như vậy." Cửu Hoang ngắt lời, "Hơn nữa lần đầu tiên có người sợ ta muốn chết mà vẫn trăm phương nghìn kế muốn ở lại bên người ta, nỗ lực hành hạ ta."

Diệp Thừa Tích:...



Con trai ông có sở thích biến thái bực này? Cuồng bị ngược đãi?

- -- ---

BÙM---!

Lưỡi gió chưa từng dừng lại, Khúc Duyệt trú trong hang động suốt đêm. Lúc trời gần sáng, một tiếng nổ lớn vang lên đánh thức nàng và Tạ Vô Tình.

Tiếng nổ vừa dứt được vài nhịp thở, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Tạ Vô Tình: "Động đất?"

Khúc Duyệt nhìn về phía trung tâm đảo: "Có lẽ núi lửa lại xuất hiện dị tượng."

Di Ân nói rằng chuyện này đã từng xảy ra trước đây, tối nay lại tiếp tục, nếu thật do Hình Ngạn làm, chứng tỏ hắn vẫn ở trong đó chưa đi ra ngoài.

Đang nghĩ ngợi thì lại có thêm một tiếng nổ lớn nữa, mặt đất lập tức rung chuyển, mạnh mẽ hơn trước nhiều lần, đất rung núi liền lở, đá tảng ầm ầm rơi xuống.

Lắc lư dữ dội khiến Khúc Duyệt phải vịn vách hang, tự hỏi Hình Ngạn rốt cuộc làm gì bên trong núi lửa? Lẽ nào đang bị vây khốn nên vùng vẫy muốn thoát ra ngoài?

"Sư huynh, hang động này sắp sụp, chúng ta..." Khúc Duyệt vừa định nói có lẽ bọn họ buộc phải bất chấp lưỡi gió mà vọt ra ngoài, thì rung chuyển đột nhiên dừng lại.

Khúc Duyệt ngẩng đầu hơi cau mày.

Chấn động dừng lại một cách đột ngột như thể ai đó dùng pháp lực mạnh mẽ giữ chặt ngọn núi.

Nàng nhìn đống lửa, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

Lúc này mặt trời đã lên cao, lưỡi gió vẫn không nghỉ, trời bắt đầu đổ mưa, sương mù dần dần nổi lên. Ngày trước Khúc Duyệt đã lưu lại nơi này khoảng nửa năm, chưa bao giờ chứng kiến ba hiện tượng này xảy ra đồng thời.

Hai người ở lại hang động tiếp tục chờ đợi đến chạng vạng hôm sau. Trong khoảng thời gian đó núi lửa nổ hai lần, hai người định chạy nhưng nghe tiếng nức nở ma quái trong màn sương mù và chứng kiến xác yêu thú bị lưỡi gió cuốn xuống, họ đành dừng bước.

Đột nhiên một đạo kiếm quang từ đỉnh núi rơi xuống, một người áo đen xuất hiện chặn ngay cửa động kiến hai người Khúc Duyệt giật mình. Người đó kéo xuống mũ áo choàng, nhìn kỹ hóa ra là Diệp Thừa Tích.

Khúc Duyệt vô cùng kinh ngạc, lập tức đứng dậy đi tới: "Diệp tiền..." Cảm thấy cách gọi "tiền bối" không thích hợp nữa, nàng sửa lại, "Diệp bá phụ!"

Tạ Vô Tình ở phía sau đã đoán được là ai, cũng vội chào: "Diệp tiền bối!"

Diệp Thừa Tích gật đầu, đứng trong màn sương mù bên ngoài động, để mặc lưỡi gió quét qua mà không hề nhúc nhích.

"Sao ngài lại ở đây?" Không biết vì sao Khúc Duyệt cảm thấy Diệp Thừa Tích dường như hơi bất mãn với nàng, "Mời tiền bối vào."

Diệp Thừa Tích không đi vào, chỉ đưa hộp gỗ đang cầm trong tay qua. Khúc Duyệt lập tức nhận lấy, nhìn cách chạm khắc trên hộp liền nhận ra đó là tác phẩm của Cửu Hoang.

Hộp vừa mở, Cửu Hoang nhảy từ bên trong ra, hơi quẫn bách: "Lục Nương, quấy rầy nàng làm việc rồi."

Khúc Duyệt lập tức đoán được vì sao hắn tới đây, không khỏi bật cười.

"Bất luận ngươi muốn đi làm gì, đừng tiến lên phía trước là được." Diệp Thừa Tích chỉ về ngọn núi lửa, nói với Khúc Duyệt, "Bên trong nó trấn áp vật hung tà nào đó, những lưỡi gió và sương mù này đều là trận pháp trấn áp gây ra. Nhưng bây giờ vật hung tà kia đang sắp phá trận thoát ra."

"Là sát thần bị cầm tù tại đây chăng?" Khúc Duyệt nghĩ tới truyền thuyết Thiên Sát Tinh.

"Sát thần cái gì, chuyện vô căn cứ." Diệp Thừa Tích nói, "Trận pháp này kém xa trận do Thần lập, xem dấu vết trên đảo, vật bên trong núi nhiều nhất bị trấn áp chừng sáu bảy ngàn năm thôi."

Kéo thấp vành mũ áo choàng, thân ảnh Diệp Thừa Tích biến mất nhưng tiếng nói vẫn vang lên: "Toàn bộ ngọn núi này đã được ta hạ kết giới, đừng có đi loạn, phía trước có rất nhiều cao thủ đang tới."

"Bá phụ..." Khúc Duyệt muốn nói mình cần phải đến chỗ núi lửa nhưng Diệp Thừa Tích đã cách cả ngàn trượng.

Cửu Hoang nói: "Cha ta nói núi lửa lộ ra kiếm khí, vật hung tà bị trấn áp kia có thể là một thanh kiếm tuyệt thế, ông ấy phải đi qua nhìn một cái."

Giống Cửu Hoang thích sưu tập gỗ, Diệp Thừa Tích thích sưu tập danh kiếm.

Khúc Duyệt nhíu mày, tự hỏi có phải Hình Ngạn vì nhìn trúng thanh kiếm này mới không tiếc phá hư trận pháp, hay là hắn lại muốn làm việc tốt, diệt trừ tà vật bị trấn áp bên trong núi.

Nàng hỏi: "Rất nhiều đại lão đang tới ư?"

Cửu Hoang gật đầu: "Đúng vậy, trên núi lửa không ngừng xuất hiện dị tượng, có ít nhất mười vị cao thủ Độ Kiếp, chính đạo có lẽ muốn đoạt danh kiếm, còn yêu ma có lẽ muốn xem tà vật gì đang bị trấn áp."

Khúc Duyệt thoáng cân nhắc: "Nhưng ta cần phải đi tới đó."

Nàng do dự không biết có nên dùng cánh thiên nhân hay không.

Cửu Hoang nói: "Sau khi trận pháp bị phá vỡ hoàn toàn, lưỡi gió và sương mù sẽ biến mất. Nhưng hiện tại nó đang ở đỉnh điểm quyết chiến và đạt đến trạng thái mạnh nhất, chỉ có cha ta và tu vi tương đương ông ấy mới có thể chống cự, chúng ta không được."

Vốn Cửu Hoang cũng có thể nhưng hiện giờ hắn đang ngưng kết nội đan tính kim, hôm nay cảm giác rõ ràng độc trong cơ thể đang từng chút một giảm đi: "Đợi một chút đi, ngày mai ắt sẽ yếu bớt thôi, chúng ta đi cũng không muộn."

Cũng đúng, Khúc Duyệt không gấp, nàng cho rằng nếu Hình Ngạn thật sự ở trên đảo, nàng cũng tới nơi này, đường vận mệnh tất chệch đi một nửa.

"Đúng rồi, đây là sư huynh Tạ Vô Tình ta đã từng nhắc với chàng." Khúc Duyệt giới thiệu.

"Xin chào." Tạ Vô Tình ôm quyền.

Cửu Hoang không muốn trả lời Tạ Vô Tình vì không ít người ngày xưa đến Cửu Hoang Sơn bắt hắn đều là người Phù Khí Tông, cho nên hắn chỉ "ừm" một tiếng.

Tạ Vô Tình cũng không quan tâm, quay về chỗ của mình trong một góc nằm ngủ.

Cửu Hoang và Khúc Duyệt ngồi cạnh nhau ở một góc khác, Khúc Duyệt thò tay sưởi ấm. Hắn thì lấy một phiến ngọc ra tiếp tục làm linh kiện cho pháp bảo, nhưng mắt lại trộm liếc nhìn nàng. Thấy hàng mày nàng hơi chau, hắn cố gắng đoán suy nghĩ của nàng.

Do dự một hồi, truyền âm hỏi: "Lục Nương, vì sao nàng không quở trách ta?"

Khúc Duyệt xoay mặt nhìn hắn, khó hiểu: "Ta trách chàng làm chi?"

Cửu Hoang thẹn thùng: "Đã nói chắc chắn không tới vậy mà ta lại lén lút chạy theo. Tình trạng của ta hiện giờ không thể giúp nàng được gì, ta nghĩ nàng sẽ không vui, quở trách ta không hiểu chuyện." Hắn liếc mắt nhìn Tạ Vô Tình, "Ta không lòng dạ hẹp hòi đâu..."

"Chàng không cần quá để ý như vậy. Theo ta nhớ, ngoại trừ lần chàng hành hạ đối thủ đến chết rồi xé xác, ta cũng chẳng hung dữ với chàng mấy lần." Khúc Duyệt dịch mông đến gần, chống má nheo mắt nhìn hắn, "Chàng xem, cách chàng biểu hiện cứ như thể ta suốt ngày ức hiếp chàng vậy, khiến cha chàng chẳng thích ta nổi."

Ánh mắt Diệp Thừa Tích nhìn nàng lúc mới nhận thân vô cùng hòa ái, bây giờ sắc mặt rất xấu.

"Ta biết chàng quan tâm ta, nhưng cha chàng sẽ nghĩ rằng ta chà đạp chàng, ông ấy lo lắng chàng hèn mọn như vậy ta sẽ không biết quý trọng."

Cửu Hoang vội vàng nói: "Nàng vui là được, không cần để ý ông ấy."

Không nhìn thấy khí độc của Cửu Hoang, Khúc Duyệt lại nhích gần thêm một chút, nắm lấy tay hắn cười nói: "Chàng muốn lấy lòng cha ta, ta đương nhiên cũng muốn làm giống vậy."

Vành tai Cửu Hoang đỏ bừng, lí nhí ừ một tiếng.

Khúc Duyệt mỉm cười chăm chú nhìn hắn.

Toàn bộ hai lỗ tai hắn đều đỏ.

"Chàng không có cảm giác?" Khúc Duyệt không nhận ra một tia độc khí nào.

"Có!" Cửu Hoang hiểu ý nàng muốn nói gì, "Nhưng vòng xoáy tính kim hình như đang áp chế độc phát ra."

Xem ra phương pháp của Ôn Tử Ngọ có hiệu quả thật. Ngồi tránh mưa gió trong hang động này nhàn rỗi quá đi, thấy Tạ Vô Tình đã ngủ say, Khúc Duyệt cười nói: "Chàng hôn ta đi, nếu phát độc thì nhanh chóng nhảy ra xa, đừng độc ta đấy."



Nói xong chu môi lên.

Dưới ánh lửa, Cửu Hoang nhìn hàng mi dày cong vút của nàng, đôi mắt long lanh xinh đẹp, hắn chợt hoảng hốt, vội quay mặt tránh ánh mắt nàng.

"Sao vậy?" Khúc Duyệt không biết hắn ngại gì, "Đây đâu phải lần đầu tiên."

Nụ hôn sau khi nàng uống say năm đó chẳng phải chỉ lướt qua rồi thôi như bây giờ.

"Ta..." Cửu Hoang vẫn cúi đầu.

"Chàng không muốn hôn ta à?" Giọng Khúc Duyệt hơi bất mãn.

"Muốn, ta không chỉ muốn hôn nàng, ta còn muốn..." Nói ra câu này Cửu Hoang càng xấu hổ hơn, cảm thấy mình có thể bị đánh.

Khúc Duyệt cười rộ lên: "Vậy mới đúng chứ!"

Năm đó câu dẫn không thành, nàng hoài nghi sức hấp dẫn của mình thật lâu.

"Được." Cửu Hoang được khích lệ, lấy hết dũng khí tiến đến môi nàng.

Nhưng lại hôn trúng mu bàn tay Khúc Duyệt.

Nàng đang dùng tay che miệng mình, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Cửu Hoang lập tức nhụt chí, lúng túng nói: "Lục Nương, ta biết ngay nàng đang trêu chọc ta."

"Ta không chọc chàng." Khúc Duyệt nhướng mày, "Ta chỉ muốn nói cho chàng biết, sau này bất cứ lúc nào chàng muốn hôn ta hoặc là ta muốn hôn chàng, chàng không cần nghĩ nhiều, cứ mạnh dạn làm tới, không được bỏ qua cơ hội quý báu biết chưa?"

Nàng thật không hiểu một nam nhân hung hãn như vậy sao lại sợ nàng thế chứ. Nghe lời thì được, nhưng sợ thì không được, có giống tình nhân đâu chứ.

Đang định xoay người tiếp tục sưởi ấm, eo thon đột nhiên bị ôm lấy. Cánh tay nhẹ dùng lực, Cửu Hoang kéo nàng đến sát người mình.

Ngực nàng áp sát ngực hắn, Khúc Duyệt chưa kịp lấy lại tinh thần, đôi môi đã bị hắn ngậm lấy.

Sau một nụ hôn ngây ngô vụng về, Cửu Hoang buông nàng ra, mắt không dám nhìn thẳng, giọng hơi run: "Lúc nãy Lục Nương muốn hôn ta, bây giờ ta muốn hôn Lục Nương, nàng nói ta phải mạnh dạn làm..."

Khúc Duyệt mấp máy môi vài lần, nhưng không nói lời nào, cúi đầu, nét thẹn thùng dần ửng lên gương mặt xinh đẹp.

Lúc này, Tạ Vô Tình im lặng trở mình, thầm nghĩ ung nhọt của Học Viện Dị Nhân quả nhiên chỉ còn một mình hắn.

- -- ---

Sáng sớm hôm sau mưa gió và sương mù giảm bớt rất nhiều. Khúc Duyệt lên đường đi về hướng núi lửa.

Sau lần thử ngày hôm qua, độc khí của Cửu Hoàng ổn định rất nhiều nhưng vòng xoáy tính kim trong đan điền lại ngày càng mạnh, khiến bụng dưới của hắn đau đến toát mồ hôi lạnh, nên đành phải ẩn vào trong hộp để Khúc Duyệt cầm trên tay mang đi.

Từ vòng thứ ba tiến vào vòng thứ hai, Khúc Duyệt có thể nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, xem ra đúng là có rất nhiều người cũng đi đến núi lửa.

"Ai?"

Lúc thu lại nhĩ thức Khúc Duyệt nghe được xung quanh có phải tiếng động nhỏ tựa như ai đó đang theo dõi bọn họ.

"Ta." Di Ân khoác áo choàng đen đi ra.

"Di tiền bối?" Tạ Vô Tình kinh ngạc.

Khúc Duyệt lại chẳng có phản ứng gì. Di Ân từng nói hắn cũng muốn đến núi lửa nhưng không cách gì tiếp cận được nên mới khuyên ngăn nàng. Có thể thấy hắn đến đảo này biểu diễn cũng không vì tránh né ai mà thật ra là muốn đến núi lửa.

Hiện giờ uy lực của pháp trận đã yếu đi đương nhiên hắn sẽ tới.

Khúc Duyệt cười nói: "Di tiền bối, có phải ngài đến vì thanh kiếm bị trấn áp bên dưới núi kia không?"

Di Ân gật đầu: "Đúng vậy, ba năm trước ta đi ngang qua hòn đảo này đã biết bên dưới núi lửa có một thanh kiếm."

"Vì Thiên Đỗng của ngài cảm ứng được sao?"

Ngày hôm qua nghe Cửu Hoang nói núi lửa tỏa ra kiếm khí, lại nhớ đến chuyện ấn đường của người đến gần núi lửa sẽ biến thành màu đen và người đó gặp vận rủi, Khúc Duyệt đã đoán được đó là kiếm nào, "Thiên Kiếp phải không ạ?"

Di Ân vô cùng tò mò nhìn Khúc Duyệt, lần nữa gật đầu: "Hẳn là Thiên Kiếp."

Nghe nhắc đến thần kiếm, Tạ Vô Tình lại hưng phấn: "Thiên Kiếp?"

Di Ân chỉ vào linh đài: "Thiên Đỗng của ta là kiếm nước mắt còn Thiên Kiếp là kiếm xui xẻo."

Khúc Duyệt cảm thấy nghi hoặc: "Nhưng Ẩm tiền bối đã nói Thiên Kiếp làm cho kiếm chủ xui xẻo chứ không phải mang vận rủi đến cho người khác."

Nếu thanh kiếm bên trong núi lửa hút hết vận may của người khác, vậy không phù hợp với bản chất của Thiên Kiếp.

Di Ân nói: "Nó hiện giờ là thanh kiếm vô chủ đương nhiên ai chạm vào cũng đều xui xẻo."

Khúc Duyệt nhớ đến những người muốn đoạt kiếm, giả sử đoạt được rồi bị thanh kiếm quấn lấy, chẳng biết họ sẽ khóc hay cười đây.

Nàng nói: "Tiền bối tới đây..."

Di Ân tiếp lời: "Đương nhiên là muốn đoạt kiếm."

Khúc Duyệt cười nói: "Mười hai thần kiếm cảm ứng lẫn nhau, ngài dùng Thiên Đỗng thu hút Thiên Kiếp, càng dễ dàng cướp được. Nó vốn là thần kiếm trong môn phái của tiền bối, ngài đến đoạt cũng hợp tình hợp lý."

Di Ân lắc đầu: "Chưa chắc dễ dàng, ta cảm ứng được một vị đồng môn khác cũng đang đợi Thiên Kiếp xuất thế."

Một kiếm chủ thần kiếm khác ư?

Hẳn không phải là Ẩm Triều Tịch, không biết có phải Tân Lộ hay không. Dù sao cũng không có khả năng là Tam Ca nàng hay Trục Đông Lưu, hai người họ đang ở trong ma chủng không thể ra ngoài.

Khúc Duyệt không hiểu: "Tiền bối muốn tranh với vị đồng môn này?"

Di Ân nhẹ gật đầu: "Đương nhiên."

Khúc Duyệt hỏi: "Đoạt nó để làm gì ạ?"

Di Ân nhả từng chữ rõ ràng: "Báo thù."

Khúc Duyệt:?

Di Ân thẳng thắn không né tránh: "Kiếm chủ Thiên Kiếp khắc vợ khắc con khắc cha mẹ, chết khí chết vận chết tình duyên, ta muốn đoạt nó đưa cho con trai của kẻ thù. Ta tin mục đích của bị đồng môn này hẳn cũng như thế."

Khúc Duyệt:...

Vị tổ sư Nhập Ngã Kiếm Môn này, ngài làm ơn đừng xuất hiện nữa nhé!

- -- ---

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay rốt cuộc xuất viện, lại tiếp tục có chương mới đều đặn nha.

Mặt khác Tân lộ muốn cảm tạ bạn "Người qua đường khác" đã giúp hắn tìm một đường mưu sinh, ta đã chuyển lời cho hắn.