Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 451: Lịch sử tộc Bất tử



Edit: OnlyU

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Ngao Dạ tò mò hỏi.

“Chúng ta đang nói về tộc Bất tử.” Giang Thiếu Bạch thẳng thắn đáp.

Y nhíu mày: “Tộc Bất tử? Nói chuyện này làm gì?”

Hắn nhún vai: “Tùy tiện trò chuyện chơi thôi, chủng tộc này khá thú vị đồng thời khá thần bí, tin tức lưu truyền rất ít.”

“Ta có biết một chút về tộc Bất tử.” Y nghiêng đầu nói.

Lạc Kỳ nhờ Ngao Dạ thu thập tư liệu về động phủ thượng cổ và bí mật của các chủng tộc thượng cổ, tuy y không cố tình tìm tư liệu về tộc Bất tử, nhưng trong quá trình điều tra đã hiểu thêm không ít.

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Ngươi biết được chuyện gì?”

“Tộc Bất tử là một đám điên, thích giết người, thích nhất phát động chiến tranh chủng tộc, đồ sát khắp nơi.”

Sau khi một chủng tộc trở nên cường thịnh thì việc mở rộng khuếch trương là thiên tính, nhưng cách thức mở rộng hung bạo như vậy chỉ có tộc Bất tử. Dường như bọn họ là một chủng tộc tồn tại vì giết chóc.

“Có lẽ vì không còn người cho họ giết nữa nên họ bắt đầu quay sang giết hại lẫn nhau, sau đó bị diệt vong.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Thật may mắn, tộc Bất tử đã bị diệt vong, bằng không Tiên giới đã bị tai họa không biết thành cái dạng gì rồi.” Ngao Dạ lắc lắc đầu, cảm thán nói.

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Nói đến tộc Bất tử, hình như bọn họ khá giống với tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.” Y nói tiếp.

Diệp Đình Vân nhíu mày nhìn Ngao Dạ, y nói tộc Bất tử như một bọn điên, chẳng lẽ tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng điên cuồng như thế sao?

Giang Thiếu Bạch khá bất ngờ: “Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ?” Lẽ nào lão thụ yêu nói thật, tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ từng hung hăng càn quét một thời?

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn hiếu kỳ hỏi tiếp: “Không phải Mộc tộc đều rất yếu ớt sao?”

“Đa số Mộc tộc yếu ớt, nhưng nghe đồn thời thượng cổ Mộc tộc từng có mấy nhân vật lợi hại, bọn họ phân thân ra ngàn vạn, lấy sinh linh thiên hạ làm thức ăn, cực kỳ hung tàn.”

“Sau đó thì sao, tại sao tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ xuống dốc?” Hắn hỏi tiếp.

“Bị Thiên Lôi đánh.”

Giang Thiếu Bạch khó hiểu: “Bị sét đánh hả?”

Ngao Dạ gật đầu: “Hình như là vậy, nghe nói bị sét đánh thành mấy phần.”

Thế nhưng tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ không bị đánh chết, là các đại chủng tộc bồi thêm một mồi lửa, thừa dịp bọn họ trọng thương mà chia cắt. Huyết nhục của người tộc này là vật đại bổ, năm xưa vì tranh giành di thể của bọn họ mà các chủng tộc khác đã đại chiến một trận, tử thương nặng nề.

Giang Thiếu Bạch: “…”

Diệp Đình Vân cúi đầu, trái tim đập liên hồi, trong lòng quay cuồng.

Khi nghe lão thụ yêu nhắc đến quá khứ huy hoàng của tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, cậu luôn cảm thấy chuyện này quá xa xôi nên không có cảm giác gì nhiều, hiện tại nghe Ngao Dạ nhắc đến, trong lòng cậu bỗng có cảm giác thương tiếc. Nếu tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ không xuống dốc thì Mộc tộc bây giờ không cần phải trốn đông trốn tây như vậy.

Ngao Dạ chống cằm, thở dài một hơi: “Kỳ thật vài nhân vật cao cấp của Long tộc có suy đoán, tộc Bất tử và tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ đều chết vì Thiên Đạo.”

Giang Thiếu Bạch ngờ vực hỏi lại: “Thiên Đạo?”

Y khẽ gật đầu: “Không sai. Vì hai tộc này đều đột ngột sụp đổ khi đang trên đỉnh huy hoàng, Thiên Đạo hi vọng các chủng tộc phát triển mạnh mẽ chứ không phải một tộc độc bá.”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, cảm thấy khả năng này khá cao. Tiên giới tựa hồ từng xuất hiện các chủng tộc cường thịnh, nhưng đa số đều như phù dung sớm nở tối tàn, hiển hách một thời rồi lại biến mất không còn tăm tích.

Ngao Dạ quay đầu nói: “Long tộc từng có thời kỳ vô cùng cường thịnh, lúc đó chúng ta có hai tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng, sau đó…”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó một tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng chết dưới thiên kiếp.”

“Sao lại như vậy?” Long tộc nổi tiếng có thể chất mạnh mẽ mà.

Y nói tiếp: “Tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng còn lại thì sau này bỗng nhiên không còn tung tích, không chỉ thế, trong mấy vạn năm đó, tiểu long ra đời càng ngày càng ít. Từ khi hai vị đỉnh Tiên Hoàng biến mất, tỷ lệ ấu long sinh ra lại dần tăng lên.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Có một vị tiền bối suy đoán, hiện tại Tiên giới không cho phép Tiên Đế xuất hiện, thế nên mấy năm qua, chưa từng xuất hiện một vị Tiên Đế nào.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn nghe y nói thế, bỗng nhiên thay đổi cách nhìn về Long tộc. Nhiều người cho rằng Long tộc có thiên phú xuất chúng nhưng đầu óc đơn giản, hiện tại xem ra, Long tộc có tuổi thọ dài đằng đẵng, sống nhiều năm chứng kiến nhiều sự việc, dần dần sẽ trở nên thông minh, dù mỗi ngày chỉ thông minh lên một chút xíu đi nữa thì qua bao năm tháng, trí thông minh của họ đã trở nên rất khó lường.

Ngao Dạ chợt cười xấu xa: “Kỳ thật ta cho rằng mấy lão tiền bối đó tư chất kém, tự biết bản thân không thể tu luyện lên đến Tiên Đế bèn trách Thiên Đạo, chậc chậc…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ngao Dạ dám nói mấy câu này mà không sợ bị đánh.

Y nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi lại có hứng thú với tộc Bất tử?”

“Ta nghe nói trong lãnh thổ của tộc Bất tử có rất nhiều thứ tốt, muốn đến đó xem sao.”

Ngao Dạ khinh thường nói: “Tộc Bất tử đã diệt vong nhiều năm, nếu có đồ tốt thì cũng bị người khác lấy đi từ lâu rồi.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Nói thế cũng không sai, nhưng luôn có cá lọt lưới.” Cung điện tại Hắc Thạch Vực chính là con cá lọt lưới.

Y gật gù: “Cũng đúng, luôn có cá lọt lướt, nhưng không chắc ngươi có thể tìm được.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn đối phương, tên Ngao Dạ này không có chút lòng tin về hắn.

“Tìm không thấy cũng phải tìm.” Hắn hàm hồ đáp.

Tu vi đạt đến trình độ này, muốn dựa vào khổ tu tiến giai sẽ rất gian nan, nhiều tu sĩ lên đến hậu kỳ Tiên Tôn sẽ đi thăm dò các di tích, tìm kiếm cơ duyên. Hắn và tộc Bất tử có nguồn gốc sâu xa nào đó, nếu hắn tìm di tích của tộc Bất tử sẽ có khả năng hơn người khác mấy phần.

Ngao Dạ nói tiếp: “Cũng đúng, cả ngày làm ổ trong phòng tu luyện chán muốn chết, thỉnh thoảng đi ra ngoài cũng tốt.”

Y vẫy vẫy đuôi, mấy năm nay y dùng không ít các loại đan dược và nguyên thạch, thế mà tu vi không tăng lên được. Y đã ăn một quả Huyền Thiên, trực tiếp tăng một cấp bậc khiến y lâng lâng tự mãn, cho rằng tu luyện cảnh giới Tiên Tôn cũng nhanh thôi. Có điều mấy năm qua, tu vi của Ngao Dạ tiến bộ cực kỳ chậm chạp, sự thật này giội một thau nước lạnh vào y, cũng may tình trạng của Giang Thiếu Bạch cũng tương tự, giúp y bình tâm một chút.

Mấy năm này tu vi tiến bộ chậm chạp khiến Ngao Dạ hiểu rõ giá trị thực sự của Huyền Thiên linh quả.

Y nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Ngươi chuẩn bị rời đi sao?”

Hắn gật đầu: “Ta quấy rầy đã một thời gian, nên đi rồi.”

“Các trưởng lão trong tộc rất thích ngươi, phải biết bọn họ rất hiếm khi thích Nhân tộc.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Trưởng lão Long tộc không thích hắn đâu, họ chỉ thích rượu do Đình Vân chưng cất. Mấy năm qua vì ủ rượu mà Đình Vân đã dùng hết bảy tám phần Chân Linh Chi Thủy, hai người có một hồ Chân Linh Chi Thủy, hiện giờ chỉ còn lại mấy thùng, phải để dành đề phòng khi cần thiết, không thể tiếp tục dùng nữa.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Ta ở đây cũng lâu rồi.”

Trước kia hắn lấy được tinh thạch màu đen trong di tích tại Hắc Thạch Vực, mấy năm nay đã dùng hết rồi. Nguyên khí trong người hắn có tăng, có điều Hoang Cổ Thánh Thể tiến giai cần quá nhiều nguyên lực, hiện tại hắn không hề có cảm giác sắp lên đỉnh Tiên Tôn.

Ngao Dạ quay đầu hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Ta muốn đến tinh vực Ly Thiên xem sao.”

“Địa bàn của tộc Bất tử?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi rất chấp nhất với tộc Bất tử. Ngươi muốn đến xem thử thì cứ đi, nhưng nơi đó không thái bình đâu.”

Đối với tộc Bất tử, tinh vực Ly Thiên có địa vị cao tương tự Long vực đối với Long tộc vậy. Thời kỳ tộc Bất tử tung hoành bốn phương, các đại nhân vật của họ đều tập trung tại tinh vực này. Tộc Bất tử xảy ra nội loạn cũng phát sinh ngay tại tinh vực Ly Thiên.

Sau khi tộc Bất tử xuống dốc, các chủng tộc hợp lực đánh vào tinh vực Ly Thiên, cư dân tộc Bất tử sống tại đây bị tu sĩ các chủng tộc khác liên thủ giết sạch.

Ly Thiên vốn là tinh vực cấp tám, có điều sau khi tộc Bất tử chiến bại, linh mạch trong tinh vực bị các tộc khác rút đi, tài nguyên bị cướp đoạt không còn gì, toàn bộ tinh vực dần dần khô kiệt.

Các đại chủng tộc tiến hành càn quét trải thảm toàn bộ tinh vực Ly Thiên, xong xuôi mới rời đi. Nguyên khí tại Ly Thiên đã bị các tộc ép khô, tinh vực cấp tám dần dần giảm xuống chỉ còn cấp sáu.

Mấy chục vạn năm trôi qua, tinh vực Ly Thiên đã biến thành một nơi hoang vu, dù thế thời gian đầu vẫn có tu sĩ tiến vào tìm kiếm tài nguyên.

“Nghe nói tinh vực Ly Thiên cực kỳ hoang vu, lại vô cùng nguy hiểm, có người kể vong linh tộc Bất tử quấy phá ở đó, thế nên những người tiến vào thường không ra được.” Ngao Dạ lắc đầu, cảm thán nói.

“Vong linh?” Giang Thiếu Bạch đảo mắt, chẳng lẽ là âm hồn, nếu đúng là âm hồn thì quá tốt rồi.

Ngao Dạ gật đầu: “”Đúng vậy. Nghe nói nhiều người đi vào tinh vực Ly Thiên liền phát điên, thời gian quá lâu, rất có thể chỉ là lời đồn.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Vậy à.”

Y nghi ngờ nhìn hắn nói: “Thoạt nhìn ngươi rất hào hứng.”

Hắn cười cười: “Có sao?”

Ngao Dạ chống cằm nói tiếp: “Nếu ngươi định đi đến tinh vực Ly Thiên, ta có thể đi cùng ngươi.”

“Ngươi cũng đi?”

Y gật đầu: “Năm xưa tinh vực Ly Thiên bị các tộc thi triển thuật phong cấm không gian. Ngươi không có võ hồn không gian như ta, muốn tìm được tinh vực Ly Thiên trong tinh hà mênh mông không dễ đâu.”

Hắn ngờ vực hỏi: “Ngươi cũng có hứng thú với tinh vực Ly Thiên?”

Ngao Dạ gật đầu: “Ừ, ta nghe nói năm đó tộc Bất tử vơ vét được rất nhiều thứ tốt, có lẽ vài món được giấu kỹ chưa bị phát hiện, ta muốn đến đó xem sao.”

“Vậy được rồi.”

Ngao Dạ có võ hồn thời không thần kỳ, có y đi cùng sẽ hỗ trợ rất nhiều.

“Chừng nào lên đường?”

Ngao Dạ là thiếu chủ Long tộc, hắn kéo con người ta ra ngoài, không biết có bị các trưởng lão Long tộc phản đối hay không.

Y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có thể lên đường bất cứ lúc nào.”

“Trông ngươi có vẻ rất muốn rời khỏi Long tộc.”

Ngao Dạ liếc mắt: “Một con rồng ưu tú phải có chí bốn phương, không nên an phận một chỗ.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Thì ra là thế, ta còn tưởng ngươi bị đánh nhiều nên muốn rời đi.”

Y khó chịu nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, Long tộc là chủng tộc đứng đầu Tiên giới, cao thủ đông đảo, tu vi của Ngao Dạ không tệ nhưng so sánh với các tiền bối thực lực hùng hậu của Long tộc thì vẫn còn kém xa. Tiên Tôn và Tiên Hoàng vẫn chênh lệch rất lớn.

Ngao Dạ trừng mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi có muốn đi đến tinh vực Ly Thiên hay không?”

Hắn gật đầu, không hề suy nghĩ đã đáp: “Muốn!”

“Vậy thì bớt nói lại, chuẩn bị lên đường sớm một chút.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Được rồi.”

Tu sĩ Long tộc biết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân muốn đi, nhiều người bịn rịn không nỡ. Hắn chợt phát hiện “long duyên” của hắn ở Long tộc rất tốt, không khỏi đắc ý một chút.

Còn đối với việc Ngao Dạ muốn đi thì các trưởng lão lại không hề phản đối. Y đã lên hậu kỳ Tiên Tôn, trong mắt các trưởng lão, tu vi này đã đủ để xông pha bên ngoài, nên ra ngoài trải nghiệm.

Mọi người chuẩn bị xong xuôi rồi quyết định lên đường.

“Ngươi biết tọa độ của tinh vực Ly Thiên không?”

Ngao Dạ gật đầu: “Biết.”

Tinh vực Ly Thiên bị phong tỏa nhiều năm, vị trí bị lệch đi, nhiều người đã quên mất tinh vực này. Tuy Giang Thiếu Bạch biết có một tinh vực như vậy nhưng lại không biết rõ vị trí cụ thể.

Ngao Dạ cười nói: “Yên tâm đi, ta đã hỏi rõ rồi, tọa độ ở đây. Tuy vị trí tinh vực bị lệch đi, nhưng cả một tinh vực to lớn như thế, không sai lệch nhiều đâu.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hắn điều khiển Tinh thần luân rời khỏi lãnh thổ Long tộc.

Các tu sĩ nhìn theo bốn người rời đi, bàn tán sôi nổi.

“Đi rồi!”

“Rốt cuộc là thanh niên trẻ, không chịu ngồi yên.”

“Bọn họ định đi đâu vậy?”

“Ngao Dạ luôn điều tra các di tích thượng cổ, chắc là muốn đi tìm di tích thượng cổ.”

“Di tích thượng cổ không dễ thăm dò đâu. Tốt nhất Ngao Dạ đừng xảy ra chuyện gì.”

“Hắn đã là hậu kỳ Tiên Tôn, có năng lực tự vệ.”

“Nên ra ngoài xông xáo, thích an nhàn tại Long sơn sẽ không có tiền đồ.”

Ngao Cấm nhìn theo Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi, tâm trạng hơi phức tạp. Mấy năm nay hai người sống tại Long tộc rất tốt, thậm chí còn vượt mặt ông, khiến ông cảm thấy khó chịu ít nhiều. Bây giờ người đi rồi, Ngao Cấm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hết chương 452