Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 387: Ông lão Mộc tộc



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi loanh quanh trong nội cốc hơn hai tháng, thu hoạch được không ít linh dược.

Hắn chợt quay qua nhìn cậu hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Diệp Đình Vân đang ngây người ra, nghe giọng nói của hắn, cậu ngơ ngác một lúc mới lắc đầu nói: “Không có gì. Chẳng qua ta có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn ta.”

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra tìm kiếm bốn phía rồi nói: “Ta không phát hiện có gì dị thường.”

“Ngươi không phát hiện gì sao?” Cậu hỏi lại.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có.”

“Có thể là do ta nghĩ nhiều.”

Diệp Đình Vân lắc đầu, cậu cảm giác ở nơi sâu kín nào đó có một đôi mắt đang chăm chú nhìn cậu, đối phương như có mặt khắp mọi nơi, lại không hề để lại dấu vết để tìm kiếm.

Có điều Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Vương, linh hồn lực vượt xa các tu sĩ cùng cấp, không có lý nào hắn không phát hiện được đồ vật lạ.

“Chúng ta đi tìm linh thảo đi.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân gật đầu đáp một tiếng. Không dễ gì vào được nội cốc, không nên vì vài nguyên nhân không rõ mà bỏ lỡ cơ hội. Ở đây thời gian chính là linh dược, mà linh dược chính là nguyên thạch!

Không nhiều tu sĩ vào được nội cốc, nhưng cạnh tranh vẫn vô cùng kịch liệt như cũ. Khu vực bên ngoài thì đông đảo tu sĩ Hư Tiên, còn trong nội khu thì ai cũng là Tiên Vương.

Trong quá trình tìm kiếm linh dược, Giang Thiếu Bạch còn hấp thu được hai luồng tử khí, hắn nghi ngờ tu sĩ Tiên Vương xảy ra tử chiến khi tranh giành linh dược.

“Đình Vân, làm sao vậy?” Giang Thiếu Bạch nhìn cậu, ngờ vực hỏi.

Sau khi tiến vào nội cốc, Giang Thiếu Bạch cảm thấy Diệp Đình Vân có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng còn rơi vào trạng thái mê mang.

Cậu hít sâu một hơi: “Ta cảm thấy nơi này có đồ vật đang triệu hoán ta.”

Hắn cau chặt lông mày: “Triệu hoán ngươi?”

“Ừ.”

“Không có nguy hiểm chứ?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Hẳn là không, ta cảm nhận được đối phương không có ác ý, chỉ là hiếu kỳ về ta.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hiếu kỳ về Đình Vân là cái quỷ gì? Đình Vân lại bị thứ gì để mắt tới rồi sao?

“Ta muốn đi qua đó xem một chút.” Diệp Đình Vân do dự nói.

“Ngươi chắc chứ?”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ, ta nghĩ đối phương không có ác ý.”



Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”

“Ngươi không phản đối sao?”

Hắn hít sâu một hơi: “Không phải ngươi nói luôn có người nhìn chằm chằm ngươi sao? Luôn bị người khác thị gian không phải chuyện hay ho gì, dứt khoát đến xem là chuyện gì đang xảy ra đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, lúc đầu hắn không cảm giác được có gì dị thường, nhưng số lần Diệp Đình Vân ngơ ngác càng lúc càng nhiều, mặc dù hắn không phát hiện được gì cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Cậu cau mày, có vẻ như Giang Thiếu Bạch đã bị người âm thầm nhìn lén kia làm bực mình rồi, mà linh khí thảo mộc xung quanh cũng hỗn loạn một chút.

Hắn khoanh tay, chà chà hai cánh tay: “Kỳ quái, vừa nãy đột nhiên thấy lạnh cả người.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đừng nói lung tung nữa.”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Được rồi được rồi, nghe theo ngươi.”

Hai người đi thẳng về phía đông, tiến vào một khu vực khá đặc biệt. Giang Thiếu Bạch cau mày, hít sâu một hơi.

Cậu quay qua nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Hắn lắc lắc đầu: “Không có gì. Nơi này phải có cấm chế mới đúng chứ.” Nhưng bọn họ đi thẳng một đường đến đây mà không gặp khó khăn gì.

Giang Thiếu Bạch nghĩ có thể là chủ nhân khu vực này đang mở rộng cửa nên họ mới thuận lợi đi thẳng vào đây. Hắn trông thấy không ít loại linh hoa hiếm gặp dọc đường, vài linh hoa có năm sáu vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm tuổi.

Nội cốc rất rộng lớn, nếu cứ mở rộng thoải mái như vậy hẳn đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi. Chắc chắn ngày thường nơi này bị phong bế nên linh hoa mới có thể sinh trưởng tươi tốt như vậy được.

Giang Thiếu Bạch thầm đoán khu vực này có chủ, thế nên dù nhìn linh hoa đến đỏ mắt nhưng hắn không dám ra tay thu thập.

Càng đi đến gần mục tiêu, hắn càng cảm nhận rõ uy áp mạnh mẽ.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, rõ ràng không biết phương hướng nhưng hắn lại biết rõ phải đi thế nào, dường như ở nơi sâu kín có người đang chỉ hướng cho hắn, vậy mà hắn lại không có chút manh mối về đối phương.

Từ khi tiến giai Tiên Vương, sự tự tin của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng khi đối mặt với một đối thủ không biết rõ, hắn chợt sinh ra cảm giác vô lực.

Diệp Đình Vân quay qua Giang Thiếu Bạch, cười nói: “Đừng khẩn trương, có lẽ chúng ta sẽ gặp được tiền bối Mộc tộc.”

Cậu vừa dứt lời, hắn lập tức cảm nhận được một cơn gió mát phả vào mặt, trong làn gió có mộc nguyên khí đậm đặc.

Diệp Đình Vân nhắm mắt lại, đắm chìm trong làn gió mát mơn trớn trên mặt. Cơn gió đi qua, cậu cảm thấy tất cả mệt mỏi trong người được quét sạch, cả người phấn chấn khó diễn tả được.

Cậu cười nói: “Đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, thầm nghĩ tiền bối Mộc tộc trong lời cậu có lẽ chỉ muốn gặp một mình Diệp Đình Vân, hắn chỉ là hàng đính kèm thôi.

Cơn gió mát vừa nãy có thể chính là thuật Linh Khí Quán Thể của Mộc tộc, phần lớn linh khí truyền vào người Diệp Đình Vân, còn hắn chỉ được chia chút dư thừa.

Tuy chỉ là được tiện tay chiếu cố nhưng hắn vẫn nhận được kha khá lợi ích.

Giang Thiếu Bạch đi theo Diệp Đình Vân ba ngày, cuối cùng trông thấy một cây cổ thụ che khuất cả bầu trời, lần đầu tiên hắn thấy một cái cây to lớn như vậy, đâm thẳng lên trời cao, hoàn toàn không nhìn ra nó cao bao nhiêu.

Trên cành cây có bóng một ông lão lơ lửng.

Thoạt nhìn ông lão có phong độ bất phàm, lộ vẻ từng trải rời xa thế sự.

Diệp Đình Vân nhìn ông lão, cung kính nói: “Vãn bối Diệp Đình Vân, xin ra mắt tiền bối.”

Ông ta nặng nề nhìn cậu, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Không ngờ hiện tại thế gian vẫn còn huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ.”

Diệp Đình Vân không hiểu hỏi lại: “Sinh Mệnh Cổ Thụ?”

“Ngươi không biết sao?”

Cậu lắc đầu: “Vãn bối không hiểu rõ lắm.”

Tuy đã tu luyện nhiều năm nhưng đối với thể chất của bản thân, Diệp Đình Vân vẫn không hiểu rõ cho lắm. Tổ tiên Diệp gia chỉ ghi chép lác đác không nhiều, cậu suy đoán có thể tổ tiên là thụ yêu thành tinh.

Ông lão lắc đầu nói: “Trong thiên hạ, Sinh Mệnh Cổ Thụ là huyết mạch cao cấp nhất, đã từng hùng bá một phương, đến mức được ngàn vạn sinh linh thần phục, không ai dám chống đối.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ khí phách bá đạo đến thế sao?

Diệp Đình Vân hơi nghi ngờ: “Huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ lợi hại như vậy, vãn bối thật sự có huyết mạch này sao?”

“Mặc dù huyết mạch của ngươi rất loãng, nhưng dù thế nào vẫn là Sinh Mệnh Cổ Thụ, tất nhiên khác với người ta.”



Diệp Đình Vân nghe vậy cười cười, không quá để tâm lời của ông ta.

Giang Thiếu Bạch là Hoang Cổ Thánh Thể, có một người như vậy ngay bên cạnh, so sánh với hắn, cậu cho rằng huyết mạch của bản thân không quá lợi hại.

Ông lão nhìn phản ứng của Diệp Đình Vân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thế nào, ngươi không tin?”

“Tiền bối nói, đương nhiên ta tin.” Cậu cười cười đổi đề tài: “Tiền bối, sao ngài lại ở đây? Dược viên này là của ngài sao?”

Ông lão bất mãn nhìn Diệp Đình Vân, dường như đang trách móc cậu không biết quý trọng huyết mạch của bản thân mà lại để tâm đến linh dược trong dược viên, bỏ chính lấy phụ.

Cậu thấy nét mặt ông ta không tốt, lúng túng nói: “Là vãn bối vượt quá.”

Ông lão nhìn cậu, lắc lắc đầu nói: “Tu vi của ngươi thấp quá, huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ cao quý như vậy mà vẫn là Hư Tiên.”

“Khiến tiền bối chê cười.”

Giang Thiếu Bạch nhìn ông lão mà nhíu mày, đối phương hẳn là thụ yêu, chẳng qua hắn hoàn toàn không nhìn ra đẳng cấp của ông ta. Theo lý mà nói, hắn đã là Tiên Vương, nếu ông ta cũng là Tiên Vương thì hắn phải nhìn ra mới đúng. Nhưng khí tức trên người ông ta mênh mông dào dạt, có thể là một vị Tiên Tôn, thậm chí cao hơn, sẽ không phải là Tiên Hoàng đó chứ?

Ông lão nói tiếp với Diệp Đình Vân: “Sinh Mệnh Cổ Thụ đa phần là người có thiên tư cực cao, tốc độ tu luyện của ngươi hẳn là rất nhanh đúng không?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Thật xấu hổ, không nhanh lắm.” Thực tế thì tốc độ tu luyện của cậu không tính là chậm, nhưng so với Giang Thiếu Bạch thì cậu cho rằng bản thân tu luyện không nhanh.

Ông lão suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là do thiên phú huyết mạch chưa được mở ra.”

Cậu khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy.”

“Đi theo ta.”

Diệp Đình Vân ngờ vực: “Đi đâu cơ?”

Ông lão không nói gì mà dẫn cậu đến một linh dược trì gần đó.

“Đây là?”

“Đây là Vạn Dược Trì, dưới hồ dung hợp hơn vạn chủng loại linh hoa linh thảo, có thể đề cao huyết mạch thiên phú của ngươi.”

Diệp Đình Vân nhìn ông ta nói: “Tiền bối muốn vãn bối xuống hồ ngâm mình sao? không có công không nhận lộc.”

Ông lão gật đầu: “Ngươi là đồng tộc Mộc tộc đầu tiên mà ta gặp hơn vạn năm nay, thay mặt Mộc tộc chiếu cố ngươi là việc nên làm.”

Cậu nghe thế vô cùng ngạc nhiên: “Tiền bối cũng là tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ?”

Ông ta lắc đầu: “Ta là tộc Đạo Nguyên Cổ Thụ, có cùng nguồn gốc với Sinh Mệnh Cổ Thụ.”

Diệp Đình Vân hiểu ra, gật đầu “À” một tiếng.

“Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ từng xưng bá toàn bộ tinh vực, lấy ngàn vạn sinh linh làm chất dinh dưỡng. Thiên phú của ngươi xuất chúng, tuyệt đối không được phụ huyết mạch của ngươi.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ xưng bá toàn bộ tinh vực, có phải hơi khoa trương rồi không? Không phải cư dân Mộc tộc toàn là người ôn hòa sao? Lão tiền bối này thoạt nhìn cũng rất ôn hòa, vậy mà khi nói chuyện lại toàn chuyện đẫm máu.

Diệp Đình Vân nghi ngờ hỏi: “Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ thật sự lợi hại như vậy sao?”

Ông lão gật đầu: “Đương nhiên rồi. Vào thời kỳ đại thịnh, có một tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ từng lấy rồng, phượng, bạch hổ, huyền quy làm thức ăn. Hấp thu huyết mạch càng cao hơn thì càng sinh trưởng tốt.”

Cậu ngờ vực hỏi: “Vậy vị tiền bối xưng bá thiên hạ đâu rồi?”

Ông lão không nói gì, lát sau thở dài lên tiếng: “Nhanh xuống linh dược trì đi.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, có lẽ Mộc tộc từng xuất hiện nhân vật làm mưa làm gió như vậy, nhưng thế sự xoay vần, thời thế thay đổi, e là vị tiền bối kia đã ngã xuống từ lâu.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn Giang Thiếu Bạch: “Tiền bối có thể…”

“Không thể.” Ông lão như biết cậu đang nghĩ gì mà dứt khoát từ chối.

“Linh dược trong Vạn Dược Trì vừa đủ để ngươi tiến giai Tiên Vương, hắn đã là Tiên Vương rồi, nếu hắn xuống hồ với ngươi thì ngươi sẽ hấp thu linh dược ít đi. Huống chi hắn không phải người Mộc tộc chúng ta.”

Giang Thiếu Bạch khẽ đẩy Diệp Đình Vân: “Mau đi đi, đừng để ý đến ta.”

Hắn vốn đang nghĩ cách hỗ trợ cậu tiến giai Tiên Vương, bây giờ gặp được cơ duyên này, hắn không phải nhọc lòng nữa.

Diệp Đình Vân gật đầu.

Ông lão nhìn Giang Thiếu Bạch, lại nhìn Diệp Đình Vân nói: “Sao ngươi lại tìm một đạo lữ như vậy? Sinh Mệnh Cổ Thụ có huyết mạch cao quý, dù ngươi không tìm được người có huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ giống ngươi thì phải tìm một người thuộc Mộc tộc chứ.”



Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Tiền bối có điều không biết, hoàn cảnh hiện tại của Mộc tộc không tốt. Ở bên ngoài không có nhiều Mộc tộc khai linh trí.”

Ông lão thở dài, oán giận nói: “Nếu không phải Mộc tộc chúng ta không dễ khai linh trí thì nào đến lượt những chủng tộc thượng vàng hạ cám kia càn rỡ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ông lão thật mạnh miệng! Đáng tiếc ở bên ngoài, phần lớn Mộc tộc bị xem là linh dược cho vào nồi, rất ít ai ngang ngược càn rỡ, đa số đều che che giấu giấu.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn không dám nói ra, sợ sơ ý một chút sẽ khiến ông lão thụ yêu này nổi cáu rồi bị tai bay vạ gió.

Diệp Đình Vân xuống hồ, linh dược trong hồ có dược lực cực mạnh. Cậu vừa xuống nước, lập tức có linh lực từ thảo mộc truyền vào người, khiến cậu có cảm giác như đang ở trên mây.

Dược lực bắt đầu di chuyển khắp người cậu, Diệp Đình Vân cảm nhận được nguyên khí đang tăng lên nhanh chóng, đồng thời thể chất cũng tăng cao. Cậu thầm đoán trong dược trì có linh dược giúp đề cao thể chất.

Cơ thể được dược lực cọ rửa từng lớp từng lớp, tạp chất lắng đọng trong người được tẩy trừ, nguyên khí di chuyển dễ dàng hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân nhắm chặt hai mắt, đắm chìm trong tu luyện, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm giác có một hạt giống đang nhanh chóng mọc rễ rồi nảy mầm trong cơ thể.

Ông lão nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Khu vực trong Vạn Phương Cốc sẽ mở ra trong vòng năm năm. Diệp Đình Vân cứ ở lại đây tu luyện trong năm năm, ta sẽ trông chừng, ngươi cứ tự nhiên đi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cứ tự nhiên đi là cái quỷ gì?

Hắn hít sâu một hơi, ông lão này thật bất công. Có điều chuyện này không kỳ quái, ông lão không phải là đồng tộc của hắn, không cần thiết phải quan tâm chăm sóc hắn.

“Từ trước đến giờ tiền bối luôn ở trong Vạn Phương Cốc sao?”

Ông hờ hững đáp: “Đúng vậy, luôn ở trong này.”

“Tiền bối đã ở đây bao lâu rồi?”

“Không nhớ rõ mấy năm, lâu quá rồi, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ.”

“Tiền bối không muốn ra ngoài sao?” Hắn hỏi tiếp.

Ông lão hơi tức giận đáp: “Nơi này không phải muốn ra là có thể đi ra.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Vì sao?”

Ông lắc lắc đầu: “Bản thể của ta và toàn bộ Vạn Phương Cốc dây dưa cực sâu, mà trong Vạn Phương Cốc tồn tại cấm chế, ta đành canh giữ ở đây.”

“Một mình tiền bối canh giữ ở đây chắc là nhàm chán lắm.”

“Tàm tạm, phần lớn thời gian ta ngủ say.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nhất định là chán muốn chết, thế nên dù chướng mắt hắn, ông lão vẫn tán gẫu với hắn, phỏng chừng vì ngày thường quá nhàm chán đây mà.

Hắn nghe đối phương nói không có cách nào ra ngoài mà thầm tiếc nuối. Tuy ông ta không vừa mắt hắn nhưng lại rất quan tâm chăm sóc Diệp Đình Vân, nếu ông ta có thể ra ngoài thì bọn họ sẽ có thêm một chỗ dựa rồi.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, dựa dẫm quá nhiều vào người ngoài không phải chuyện gì hay.

Hết chương 388