Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 379: Giết yêu vương



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch dốc toàn lực phát động Tinh Thần Lôi Thương, đánh về phía yêu thú đang bị thương.

Tinh Thần Lôi Thương từng được tế luyện trong lôi hồ, từ đó ít nhiều gì có thêm năng lực nguyền rủa, vết thương từ Tinh Thần Lôi Thương sẽ mang theo nguyền rủa, mà nguyền rủa sẽ theo dòng máu chảy khắp toàn thân.

Lúc con rết trăm chân đuổi tới, Linh Lung tiên tử có cảm giác bị uy áp bao phủ, cả người không thể cử động. Giờ nó đã bị thương, đây là cơ hội tốt để chạy trốn, vậy mà cô lại không nhúc nhích nổi hai chân.

Diệp Đình Vân thả Ma Huyết Đằng ra, vô số dây leo lập tức đâm vào thân mình con rết trăm chân, sau đó từng dây leo sinh trưởng trong huyết nhục của nó.

Linh Lung tiên tử chứng kiến cảnh này mà sợ nổi cả da gà.

Giang Thiếu Bạch liên tục huy động Tinh Thần Lôi Thương, mỗi lần phát động cây thương phải tốn rất nhiều nguyên khí, có điều trong Thiên Quật có quá nhiều người tử vong, lúc nào cũng có tử khí từ bốn phương tám hướng truyền vào người hắn, thế nên nguyên khí mất đi nhanh chóng được bổ sung.

Nguyên khí cả người hắn như vô cùng vô tận.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân liên thủ, cuối cùng thành công làm thịt được con rết trăm chân. Yêu thú vừa chết, tử khí đậm đặc lập tức truyền vào người Giang Thiếu Bạch, nhanh chóng bổ sung khí lực tiêu hao.

Linh Lung tiên tử trợn mắt hốc mồm chứng kiến một màn này.

Giang Thiếu Bạch giết chết con rết xong, hắn không hề do dự thu thi thể của nó vào nhẫn không gian. Tuy hình thể con rết quỷ dị nhưng một yêu thú cấp Tiên Vương hẳn là đổi được không ít nguyên thạch.

Khó khăn vất vả lắm mới giải quyết được một con yêu thú Tiên Vương, nhưng Giang Thiếu Bạch không kịp thả lỏng, hắn lại có cảm giác sợ hãi trống ngực đập thình thịch lần nữa.

“Không ổn, chạy mau!”

Giang Thiếu Bạch nắm lấy Diệp Đình Vân khởi động một lá bùa truyền tống, hai bóng người lóe lên, sau đó không thấy đâu nữa.

Linh Lung tiên tử thấy thế cũng không đuổi theo, chắc chắn con rết trăm chân đã kịp thông báo cho đạo lữ của nó trước khi chết, mà con rết còn lại phát hiện đạo lữ đã bỏ mạng, nó sẽ truy sát Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không chết không thôi. Dưới tình hình này, cô tách khỏi hai người chạy trốn một mình mới là lựa chọn sáng suốt.

Linh Lung tiên tử hít sâu một hơi, sau đó phi độn theo hướng ngược lại với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi.

Hai người liên tục sử dụng các độn thuật chạy trốn, con rết trăm chân phía sau bất chấp tất cả mà truy đuổi gắt gao.

Giang Thiếu Bạch vận dụng thuật tinh thần lưu quang liên tục, rút ngắn khoảng cách hai tiết điểm, dù vậy vẫn không thể kéo dài khoảng cách với con rết trăm chân, cả hai bị đuổi chạy đứt hơi.

***

Linh Lung tiên tử chạy thoát không lâu thì gặp được Linh Vi Tiên Vương.

Linh Vi Tiên Vương vừa thấy đồ đệ, lập tức thở phào một hơi: “Linh Lung, ngươi không sao chứ?”

Cô lắc đầu đáp: “Không sao. Sư phụ bị thương rồi?”

Nét mặt Linh Vi Tiên Vương hơi khó coi: “Không đáng kể, chỉ là vết thương nhỏ. Huyền Minh Tiên Vương tự bạo, miễn cưỡng khiến hai con rết trăm chân bị trọng thương, sau đó không biết vì sao, con rết cái đột nhiên phát điên xông ra ngoài. Một con chạy đi, còn lại một con nên chúng ta ứng phó được, sau đó con đực cũng chạy đi. Thật là tà môn.”

Linh Lung tiên tử thầm nghĩ không hề tà môn chút nào, con cái đuổi giết Giang Thiếu Bạch, ai ngờ bị giết ngược lại, con đực biết đạo lữ đã bị giết chết, đương nhiên ngồi không yên.

“Sư phụ, con rết cái bị Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân liên thủ giết chết rồi.”

Linh Vi Tiên Vương nhìn qua Linh Lung: “Ngươi không lầm chứ?”

Mặc dù con rết bị trọng thương nhưng dù sao nó có tu vi Tiên Vương, muốn giải quyết nó không dễ đâu.

“Đệ tử tận mắt chứng kiến mà.”

Linh Vi Tiên Vương nhíu mày, có vẻ không tin nổi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Xem ra chúng ta đã xem thường họ. Giang Thiếu Bạch từng cứu tiểu trưởng lão Đan Đỉnh Các, có lẽ không phải là ngẫu nhiên.”

Linh Vi Tiên Vương lắc lắc đầu, mặc dù người mời Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cùng đi là cô, nhưng cô không quá để tâm đến họ. Bây giờ nghe đồ đệ nói hai người giết một con rết cấp Tiên Vương, Linh Vi Tiên Vương bỗng nhiên hơi hối hận trước đó đã xem nhẹ hai người quá mức.

Linh Lung tiên tử thấy sư phụ phản ứng như vậy cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì. Cô thầm nghĩ trước đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quá vô danh, rõ ràng thực lực cao như vậy nhưng lại che giấu không lộ chút tiếng gió, nếu không có biến cố thình lình xảy ra thì cô vẫn còn mơ mơ màng màng không biết gì.

Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Con rết đực hẳn là đang truy đuổi Giang Thiếu Bạch, không biết bọn họ có thoát được kiếp này không.”

Linh Vi Tiên Vương nhíu mày nói: “Nếu yêu thú không đuổi kịp thì hai người họ có thể giữ được tính mạng, còn nếu nó đuổi kịp, e là họ lành ít dữ nhiều.”

Linh Lung tiên tử đau đầu nói: “Đây là yêu thú hậu kỳ Tiên Vương.”

Dù Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có lợi hại cỡ nào đi nữa, muốn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của yêu thú Tiên Vương e là không dễ.

Linh Vi Tiên Vương lắc đầu: “Ngươi đi với sư phụ trước đi.”

Nét mặt Linh Vi Tiên Vương khá khó coi, lần này mọi người mạo hiểm tiến vào Thiên Quật, không thu hoạch được bao nhiêu thứ hữu dụng mà lại mất một vị đạo hữu, còn thả một con rết trăm chân hậu kỳ Tiên Vương ra. Chuyện sau này nên xử lý thế nào rất là phiền phức.

“Sư phụ có biết con rết kia có lai lịch gì không?”

Linh Vi Tiên Vương thở dài, cảm thấy hơi đau đầu, lúc mới đầu cô không ngờ trận pháp lại phong ấn yêu thú, nhưng khi vừa nhìn thấy con rết, cô lập tức nhớ ra.

Hơn vạn năm trước, từng có một con rết trăm chân tàn sát bừa bãi bốn phương, tu vi lên đến đỉnh Tiên Vương, sắp tiến giai Tiên Tôn.

Rết trăm chân có bản tính hung tàn, các tu sĩ Tiên Vương lo lắng nếu nó tiến giai Tiên Tôn thành công thì sẽ không kiêng dè gì nữa mà đồ sát tứ phương, thế là bọn họ liên thủ phong ấn nó lại.

Năm đó con rết trăm chân chỉ còn thiếu nửa bước là tiến giai Tiên Tôn, vì phong ấn được nó mà các Tiên Vương trả giá không nhỏ. Hiện tại nó chạy thoát ra ngoài, phải nhanh chóng giải quyết nó, nếu không… hậu hoạn vô tận.

Linh Vi Tiên Vương hít sâu một hơi, trong lòng hối hận không thôi, bọn họ chưa suy nghĩ kỹ càng đã vội giải trừ phong ấn.

***

Sau khi tách khỏi Linh Lung tiên tử, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chạy trối chết, khó khăn lắm mới thoát được sự truy sát của yêu thú Tiên Vương.

Một con yêu thú Tiên Vương chạy ra đã gây ra hỗn loạn khắp nơi, mấy thôn xóm bên ngoài Thiên Quật bị nó đồ sát không còn gì, nhưng tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch rời khỏi Thiên Quật, dùng trận truyền tống rời đi. Mặc dù hắn giết được một con yêu thú sơ kỳ Tiên Vương nhưng hắn không tự đại cho rằng bản thân có thể đối phó được yêu thú hậu kỳ Tiên Vương.

Thế là Giang Thiếu Bạch rời khỏi Thiên Quật, quay về tộc Cổ Hùng.

“Giang tiền bối, Diệp tiền bối, hai người về rồi. Nghe nói lần này các tu sĩ đi vào Thiên Quật bị một tổ rết truy đuổi đến nỗi lên trời không đường xuống đất không cửa, hai người không sao chứ?” Hùng Minh lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chúng ta rút lui sớm, không gặp chuyện gì.”

Hùng Minh thở phào: “Vậy thì may mắn quá.”

“Nghe nói có một con rết trăm chân chạy thoát ra, ăn thịt người khắp nơi, càng ăn thì tu vi càng tăng cao, e là sắp lên đỉnh Tiên Vương. Nếu nó tiến giai Tiên Tôn thì gay go.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, con rết bị phong ấn chắc là rất lâu rồi, có khi nó chính là yêu tôn, chỉ là bị phong ấn thời gian quá lâu nên tu vi bị giảm mạnh. Nếu nó là yêu thú Tiên Vương thì dễ rồi, còn nếu là yêu tôn bị giảm tu vi thì rắc rối to, hiện giờ nó chỉ cần hấp thu đủ huyết thực là có khả năng khôi phục tu vi.

Đương nhiên chuyện này không liên quan gì đến hắn, yêu thú này không phải do hắn thả ra, dù trời có sập thì đã có người cao hơn đỡ lấy.

Nhắc đến chuyện này, các Tiên Vương cũng có trách nhiệm, nếu không phải bọn họ quá khát khao tìm được cơ duyện thì sẽ không thả hung thần như thế ra ngoài, Huyền Minh Tiên Vương còn xui xẻo mất mạng.

Đi Thiên Quật chuyến này giúp thực lực của hắn tăng lên không ít, Giang Thiếu Bạch cho rằng thời gian tiếp theo nên củng cố tu vi vững chắc mới quan trọng, những chuyện khác không cần quản.

Trời sập đã có người cao đỡ, yêu thú cấp Tiên Vương làm loạn không đến lượt tu sĩ Hư Tiên như hắn nhọc lòng. Vả lại yêu thú kia cực kỳ hận hắn, nếu nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ nổi điên.

Với tình hình này, tốt nhất là hắn nên tránh đi.

Sau khi tiễn Hùng Minh ra về, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ngồi trong phòng nói chuyện với nhau.

Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi: “Tiếp theo ngươi có dự định gì? Tiếp tục ở lại tộc Cổ Hùng?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Ta chưa biết nữa.”

Hắn thử vận chuyển nguyên lực, thực lực của hắn đã lên đến hậu kỳ Hư Tiên, sắp tiến giai đỉnh Hư Tiên, mà hoàn cảnh tu luyện ở tộc Cổ Hùng đã không còn thích hợp với hắn.

Giang Thiếu Bạch thầm lắc đầu, năm đó khi hắn vừa đến tộc Cổ Hùng đã kinh ngạc thán phục điều kiện tu luyện ở đây không thôi, thế mà bây giờ hắn bắt đầu chê rồi.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta có thể đến Đan Đỉnh Các tìm tiểu trưởng lão.”

Hoàn cảnh tu luyện ở Đan Đỉnh Các tốt hơn tộc Cổ Hùng rất nhiều. Năm đó bọn họ có thể đi theo tiểu trưởng lão đến tổng bộ Đan Đỉnh Các, chẳng qua khi đó tu vi của Giang Thiếu Bạch còn thấp, không muốn bị cuốn vào đấu đá nội bộ trong Đan Đỉnh Các. Hiện giờ đã qua nhiều năm, tu vi của hắn tiến bộ rất nhiều rồi, đã có thêm năng lực tự vệ.

Lệnh bài của tiểu trưởng lão rất hữu dụng, có điều đã nhận lệnh bài của người ta, đồng nghĩa với việc bị dán nhãn hiệu của người ta.

Lệnh bài này rất quý giá, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chiếm hai cái, nếu không làm chút việc cho đối phương thì đúng là không còn gì để nói.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Biện pháp này khả thi.”

Năm xưa tiểu trưởng lão có đưa cho cậu một ngọc giản đan thuật, trong mấy năm nay cậu đã lĩnh hội gần hết rồi. Nếu có thể đến Đan Đỉnh Các, có thêm ngọc giản đan thuật thì rất tốt.

Diệp Đình Vân thầm nghĩ bọn họ thu hoạch được không ít tiên lôi tinh trong Thiên Quật, tu sĩ bình thường không tiêu hóa nhiều tiên lôi tinh như vậy, nhưng Đan Đỉnh Các thì khác, nếu bọn họ bán tiên lôi tinh cho Đan Đỉnh Các, có thể đối phương sẽ ra giá không tồi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ngươi cũng nghĩ vậy thì chúng ta đi đến Đan Đỉnh Các thôi. Chúng ta có thể lập tức lên đường, muốn đến tổng bộ Đan Đỉnh Các sợ là phải đổi mấy chặng phi thuyền.”

Tộc Cổ Hùng cách Thiên Quật không gần mà cũng không xa, nếu con rết đuổi tới được đây thì phiền phức lắm. So sánh với tộc Cổ Hùng thì tổng bộ Đan Đỉnh Các an toàn hơn nhiều.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mất mấy tháng trời mới đến được tổng bộ Đan Đỉnh Các.

Đan Đỉnh Các hùng cứ một phương, thủ vệ nghiêm ngặt.

Cũng may cả hai người có lệnh bài của tiểu trưởng lão, nếu không sợ là ngay cả cửa Đan Đỉnh Các cũng không vào được.

“Hai vị đạo hữu đến rồi!” Mục Đông rất cao hứng ra gặp Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

“Bái kiến tiểu trưởng lão.”

Mục Đông nhìn Giang Thiếu Bạch vài lần, sau đó cười nói: “Quả nhiên thực lực của Giang đạo hữu tiến bộ rất nhanh, thảo nào ngay cả yêu thú cấp Tiên Vương mà ngươi cũng giết được.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Tiểu trưởng lão nói đùa, chút đạo hạnh của ta sao giết được yêu vương.”

Mục Đông bình thản nói: “Linh Lung tiên tử không đến mức nói láo.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, thầm oán tin tức của Đan Đỉnh Các quá nhanh nhạy, lại thầm hận Linh Lung tiên tử miệng rộng, chuyện gì cũng nói bô bô ra ngoài.

“Yêu vương vốn bị trọng thương, ta chỉ may mắn được lợi thôi.”

Mục Đông lắc đầu: “Tiên yêu vương chính là tiên yêu vương, dù bị trọng thương vẫn là yêu vương, tu sĩ Hư Tiên không thể đối phó được. Quả nhiên hai vị đạo hữu không phải người thương.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Quá khen, quá khen.”

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Một con yêu thú hung tàn trong Thiên Quật chạy ra ngoài, không biết chuyện này xử lý thế nào rồi?”

Mục Đông lắc đầu: “Nghe nói đã có vài Tiên Vương đi xử lý, kết quả thế nào thì chưa biết.”

Y nhìn hai người nói tiếp: “Hoàn cảnh tu luyện ở Đan Đỉnh Các không tồi, hai vị ở lại đây đi.”

Giang Thiếu Bạch chắp tay: “Đa tạ tiểu trưởng lão, e là lần này phải quấy rầy một thời gian dài.”

Mục Đông cười cười: “Đừng khách sáo.”

Kế đó Giang Thiếu Bạch đến cửa hàng linh tài của Đan Đỉnh Các một chuyến, bán một phần tiên lôi tinh, thu được ba trăm vạn tiên nguyên thạch.

Đan Đỉnh Các có không ít phòng tu luyện, tu luyện ở trong phòng sẽ có tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng muốn sử dụng phải thuê, một tháng phải trả mười vạn nguyên thạch, thật đáng sợ.

Sau khi Giang Thiếu Bạch đến đây lập tức thuê phòng tu luyện cho Diệp Đình Vân trong ba năm.

Tuy Diệp Đình Vân cho rằng thời gian ba năm hơi dài nhưng không từ chối ý tốt của Giang Thiếu Bạch.

Hắn có võ hồn đặc biệt, phương thức tu luyện khác người thường, phòng tu luyện không có hiệu quả cao đối với hắn. Nhưng Diệp Đình Vân thì khác, thể chất của cậu hấp thu linh khí rất nhanh, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, thực lực sẽ tiến thêm một bước dài.

“Ta đi vào đây.” Cậu nhìn hắn nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ. Trong thời gian này, ngươi tập trung tu luyện cho tốt, không cần để ý những việc khác.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu rồi đi vào phòng tu luyện.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Đình Vân lão đại đi tu luyện rồi, ngươi không đi sao?”

Hắn lắc đầu: “Ta không đi.”

Giá thuê phòng tu luyện có hơi đắt, mấy năm nay Diệp Đình Vân đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi, trước đó còn đi vào chiến trường tiên yêu thú ác liệt với hắn, nhiều năm rồi, Diệp Đình Vân luôn cố gắng phối hợp với tiến độ tu luyện của hắn, thỉnh thoảng hắn phải nghĩ cho cậu.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Đình Vân đi tu luyện, sau này ngươi sẽ độc thủ phòng khuê, thảm quá.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Một mình trải qua đêm dài đằng đẵng khó tránh khỏi cô đơn, ngươi muốn xem phim không? Ta có thể bán rẻ cho ngươi.” Đa Đa nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hết chương 380