Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 344: Tiến giai Bách Kiếp



Edit: OnlyU

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã hơn một năm trôi qua.

Giang Thiếu Bạch từ từ mở mắt ra, lấy thông tin thạch ra liên hệ với Đa Đa.

Hắn bế quan ở Hoang Thánh Trì, Đa Đa sợ uy áp của Tiên Linh Trì nên ở bên ngoài, hắn đã dặn dò chuột ngố cẩn thận thăm dò tình hình bên ngoài Tiên Linh Trì.

“Rốt cuộc ngươi đã ngâm mình xong. Ngươi tắm lâu quá đó.” Giọng nói của Đa Đa thông qua ngọc thạch truyền tới.

Giang Thiếu Bạch nhìn hình ảnh Đa Đa trong ngọc thạch, có vẻ như cục lông này đã mập lên không ít, xem ra chuột ngố đã trải qua một năm không tồi. Hắn lên tiếng hỏi: “Có tin tức của đại ca không?”

“Tạm thời không có.”

Giang Thiếu Bạch bực bội: “Tên khốn kiếp Ngao Dạ.”

Đa Đa nhìn hắn nói: “Đây là chuyện của vợ chồng trẻ người ta, ngươi quản nhiều như vậy làm gì. Tục ngữ nói hay lắm, bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột ngu ngốc này đang nói cái quái gì vậy? May là chuột ú không ở bên cạnh hắn, bằng không hắn sẽ đập một phát cho nó dẹp lép như cái bánh chuột luôn. Có điều hắn thật sự quản nhiều lắm sao?

Sau khi liên lạc với Đa Đa xong, Giang Thiếu Bạch liên hệ với Diệp Đình Vân, cậu tu luyện trong linh trì gần xong, hai người quyết định gặp nhau bên ngoài Tiên Linh Trì.

Đại khái vì bên ngoài Tiên Linh Trì có khá nhiều cấm chế nên rất ít tu sĩ biết đến nơi này, tạm thời coi như thái bình.

“Có phải tu vi của ngươi sắp đột phá rồi không?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ.”

Đa Đa nhảy lên nói: “Đúng là nên tiến giai rồi. Trong vòng một năm nay đã có mấy tu sĩ tiến giai trong bí cảnh. Nữ tu Phượng tộc mà chúng ta gặp trước đó cũng vừa tiến giai. Nếu ngươi không nhanh chóng tiến giai thì không dễ hành tẩu trong Ân Khư đâu.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, trong bí cảnh không thiếu nhân tài kiệt xuất từ các tộc, những tu sĩ này đều là người nổi bật trong số các tu sĩ cùng cấp, sau khi họ tiến giai Bách Kiếp sẽ lợi hại hơn các tu sĩ Bách Kiếp bình thường rất nhiều.

Trong bí cảnh đã có thêm nhiều tu sĩ Bách Kiếp thì hắn không thể chậm lại phía sau được.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Chúng ta tìm một nơi nào đó chuẩn bị tiến giai đi, ta canh chừng cho ngươi.”



Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Được.”

Hắn truyền tin cho Lạc Kỳ rồi rời khỏi Tiên Linh Trì.

Lạc Kỳ đang ngồi cạnh Hóa Long Trì, sức thừa nhận của anh đối với Hóa Long Trì có hạn, xuống nước một thời gian là phải lên bờ hòa hoãn một chút rồi mới có thể xuống hồ tiếp.

Hóa Long Trì chợt sôi lên bọt nước, Ngao Dạ từ dưới hồ ló đầu lên.

Y nhìn ngọc phù truyền tin trong tay Lạc Kỳ, nhíu mày nói: “Có tin tức của đệ đệ ngươi hả? Hắn nói gì?”

“Thiếu Bạch nói muốn rời khỏi đây một thời gian, không lâu sau sẽ quay lại, bảo chúng ta chờ hắn.”

Ngao Dạ buồn bực lườm một cái: “Đệ đệ của ngươi thật phiền phức, già đầu rồi mà còn làm nũng, còn muốn ca ca ôm, không hiểu nổi.” Khi y lên một tuổi đã không cần ca ca ôm, các huynh đệ bọn họ gặp mặt nhau chính là… đánh nhau.

Lạc Kỳ: “…” Lúc vừa mới trùng phùng Giang Thiếu Bạch, đúng là anh muốn ôm em trai một cái, nhưng không phải bị cắt ngang rồi sao?

Anh cất ngọc phù truyền tin đi, không nói cho Ngao Dạ biết Thiếu Bạch phải rời khỏi đây một thời gian vì chuẩn bị tiến giai Bách Kiếp.

Trên bầu trời ở Hóa Tiên Trì có cấm chế tự nhiên, lôi kiếp không giáng xuống được, muốn tiến giai phải đến một nơi khác.

Lạc Kỳ nhìn Ngao Dạ đang bơi trong Hóa Long Trì mà cau mày, dường như Hóa Long Trì đã không còn tác dụng đối với y, chẳng lẽ y lưu lại là vì anh sao?

***

Giang Thiếu Bạch tìm đến một nơi gần Tiên Linh Trì, chuẩn bị tiến giai, Diệp Đình Vân gọi Ma Huyết Đằng ra bày trận pháp phòng hộ.

Chuẩn bị xong xuôi tất cả, Giang Thiếu Bạch lấy ra một đống nguyên thạch. Linh lực bên trong vừa bị dẫn ra, mây sấm sét trên bầu trời nhanh chóng tụ lại.

Giang Thiếu Bạch tiến giai rất có khí thế, mây đen kéo đến dày đặc chồng lên nhau, thoạt nhìn khá đáng sợ.

Ma Huyết Đằng ngồi trên người Diệp Đình Vân, nhìn Giang Thiếu Bạch bị sét đánh: “Lôi kiếp của Giang ác bá khủng khiếp quá!”

Diệp Đình Vân gật đầu.

Hắn nhắm mắt lại, mặc cho lôi kiếp giáng xuống người hắn. Nếu như chưa vào Hoang Thánh Trì thì có lẽ hắn sẽ kiêng kị lôi kiếp thế này, nhưng sau khi ngâm mình trong Hoang Thánh Trì, Hoang Cổ Thánh Thể của hắn đã có cải biến, lực sát thương của lôi kiếp được giảm bớt rất nhiều.

Hắn vận chuyển lôi võ hồn, hấp thu lôi lực trong lôi kiếp.

Giang Thiếu Bạch đã ngưng tụ được không ít tinh huyết khi đang ngâm mình trong Hoang Thánh Trì, hiện tại lôi kiếp đánh xuống giúp tinh huyết và huyết nhục dung hợp với nhau, nhờ đó thể chất của hắn cải thiện vượt bậc.

Ma Huyết Đằng nhìn Diệp Đình Vân, hoang mang nói: “Lôi kiếp này rất mạnh, mà hắn lại không dùng pháp khí ngăn cản, không sao chứ?”

Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là không cần đâu.”

“Sợ hỏng pháp khí hả, đồ bo bo giữ của, vì tiếc kiệm tiền mà ngay cả mạng cũng không cần.” Yêu Yêu lắc lắc đầu nói.

Diệp Đình Vân nghĩ không phải Giang Thiếu Bạch tiếc kiệm tiền mà là hắn không muốn lãng phí nguồn lôi lực này. Lôi lực trong lôi kiếp là tinh khiết nhất, có thể hấp thu càng nhiều lôi lực thì càng có lợi cho việc tu luyện sau này.

Yêu Yêu nắm lấy tóc Diệp Đình Vân hỏi: “Diệp lão đại cũng sắp tiến giai phải không?”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.”

Diệp Đình Vân vốn còn thiếu một chút mới tiến giai, nhưng ngâm mình trong linh trì một năm, cậu có cảm giác sắp tiến giai Bách Kiếp rồi. Hóa Tiên Trì thật sự thần kỳ, mà hồ nước thần kỳ như vậy lại có đến mười mấy cái.

Yêu Yêu nhìn Diệp Đình Vân, hiếu kỳ hỏi: “Diệp lão đại, lúc ngươi độ kiếp cũng phải trải qua lôi kiếp như vậy hay sao?”



“Không đến mức như vậy.”

Yêu Yêu gật đầu, hơi e dè nói: “Ta cũng thấy không đến mức. Nếu ngươi phải trải qua lôi kiếp như vậy thì thà không cần tiến giai còn hơn, bằng không chết chắc luôn.”

Diệp Đình Vân: “…”

Lôi kiếp liên tục giáng xuống, giống như thiên tai, Giang Thiếu Bạch đứng giữa lôi kiếp, không ngừng hấp thu lôi lực, khí tức trong người hắn từ từ tăng lên, cuối cùng lên đến cảnh giới Bách Kiếp.

Yêu Yêu nhìn quần áo đã rách tả tơi của Giang Thiếu Bạch nói: “Cuối cùng cũng kết thúc! Ta còn tưởng hắn sẽ bị sét đánh chết.”

Diệp Đình Vân thản nhiên nói: “Thiếu Bạch không yếu như vậy đâu.”

Yêu Yêu vẫn tiếc nuối nói: “Ôi chao, pháp bào bị sét đánh rách hết rồi, lãng phí, phí quá đi. Giang Thiếu Bạch lợi hại như vậy, hoàn toàn có thể không mặc quần áo tiến giai, vậy là tiết kiệm được một bộ.”

Diệp Đình Vân: “…” Té ra Yêu Yêu là yêu quái tiết kiệm như vậy sao?

***

Bên ngoài bí cảnh, các tu sĩ chứng kiến Giang Thiếu Bạch tiến giai thành công, mọi người hít một hơi lạnh.

Trước đó vì hắn đi vào khu vực kỳ lạ, bọn họ đọc tên rất lâu vẫn không thấy bóng dáng hắn, hôm nay một tu sĩ Bách Kiếp ngẫu nhiên thử một lần, ai ngờ lại chứng kiến màn tiến giai của Giang Thiếu Bạch.

“Thể phách mạnh quá. Chịu lôi kiếp mạnh như vậy mà vẫn sống sót.”

“Nhất định Giang Thiếu Bạch có thể chất đặc thù.”

“Ân Khư đúng là một nơi tốt, tu luyện trong bí cảnh một năm bằng mười mấy năm bên ngoài, nhanh vậy đã tiến giai.”

“Giang Thiếu Bạch thật khí phách, gặp lôi kiếp như vậy cũng không dùng pháp khí ngăn cản.”

Các tu sĩ tán dương hắn một phen, có điều ngoài miệng thì bọn họ khen ngợi nhưng nét mặt lại không được tốt lắm.

Rất có thể Tiên Vân Chi Cư đã lọt vào tay Giang Thiếu Bạch, nhiều người đang có ý định ra tay ăn cướp khi hắn vừa ra khỏi Ân Khư, nhưng giờ hắn đã tiến giai Bách Kiếp, thực lực tăng vọt, mà hắn còn từng dựa vào tu vi Toàn Đan giết người vượt cấp, bây giờ muốn cướp của hắn thì độ khó tăng gấp bội.

Tả Trầm nhìn cảnh tượng tiến giai của Giang Thiếu Bạch mà cảm thán không thôi: “Giang thiếu không hổ là kỳ tài tu luyện.”

Tâm trạng ông hơi ảm đạm, ông đã dừng ở đỉnh Toàn Đan mấy trăm năm, luôn thiếu một chút cơ duyên để tiến giai, còn Giang Thiếu Bạch thì sao? Mấy năm trước khi ông vừa gặp đối phương, hắn chỉ là tu sĩ vừa tiến giai Toàn Đan, bây giờ lại thành tiền bối của ông.

Mặc dù ở Tu Chân giới, tu sĩ thiên tài trẻ tuổi người sau vượt hơn người trước là không hiếm, nhưng bản thân lĩnh ngộ cảm giác này vẫn khiến Tả Trầm khó chịu.

***

Giang Thiếu Bạch thay bộ đồ khác, hắn thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm giác tiến giai Bách Kiếp thật sự là không giống nhau.”

Diệp Đình Vân có thể cảm nhận được linh khí trong người hắn cuồn cuộn đến cỡ nào, Toàn Đan căn bản không thể so sánh nổi.

Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển linh lực, lập tức có cảm giác thăng hoa. Chân chính tiến vào Bách Kiếp mới khiến hắn hiểu rõ tu sĩ Bách Kiếp mạnh đến cỡ nào.

Hắn nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đình Vân, ngươi cũng gần tiến giai rồi, thử xem sao.”

Cậu gật đầu: “Ừ.”

Giang Thiếu Bạch lấy một cái bình nhỏ trong nhẫn không gian ra đưa cho cậu. Bình này đựng sữa ong hoàng của ong hoàng kim, trong quá trình tiến giai, khi linh lực không ổn thì có thể dùng một giọt, lập tức khôi phục nguyên khí ít nhiều.



Mặc dù Giang Thiếu Bạch nuôi khá nhiều ong hoàng kim hoàng cấp, nhưng sữa ong hoàng kim hoàng cấp thì lại không có nhiều.

Cậu lên tiếng: “Ta bắt đầu đây.”

“Được.”

Tiếp theo Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân cũng dẫn tới lôi kiếp, nhưng so sánh với hắn thì lôi kiếp của cậu yếu hơn nhiều.

Vì hấp thu lôi lực mà Giang Thiếu Bạch dùng huyết nhục mạnh mẽ chống đỡ lôi kiếp, Diệp Đình Vân thì không giống, để đề phòng nguy cơ, cậu dùng đến mấy món pháp khí làm suy yếu lực của lôi kiếp.

Cậu dùng đến pháp khí tốt nhất, chính là lẵng hoa cướp được từ Phì Điền Đạo Nhân. Lẵng hoa từng bị hỏng nhưng cậu đã tu sửa lại, mặc dù pháp khí bị hỏng rồi tu sửa một lần, nhưng uy lực còn mạnh hơn trước kia một chút.

Pháp khí này vô cùng phù hợp với Diệp Đình Vân, cậu càng dùng càng thuận tay.

Các tu sĩ bên ngoài chứng kiến Giang Thiếu Bạch tiến giai đã khiếp sợ không thôi, vừa mới bình tĩnh thì lại thấy Diệp Đình Vân tiến giai.

“Kia là… Thiên Trúc Lam! Không ngờ nó nằm trong tay Diệp Đình Vân.”

“Thiên Trúc Lam bị Phì Điền Đạo Nhân trộm đi đúng không? Sao lại nằm trong tay Diệp Đình Vân?”

Thiên Trúc Lam vốn là bảo vật cổ mà Bách Hoa Môn tìm được trong một di tích cổ, trưởng lão Bách Hoa Môn tiền nhiệm đi ra ngoài bị người ta hãm hại, Phì Điền Đạo Nhân thừa cơ cướp lấy pháp khí. Sau này Bách Hoa Môn vất vả truy lùng Phì Điền Đạo Nhân nhưng không ngờ người này quá gian xảo, Bách Hoa Môn truy lùng mấy trăm năm mà không thu hoạch được gì.

“E là Phì Điền Đạo Nhân bị giết rồi.”

Các tu sĩ nhìn nhau, trống ngực đập thịch một cái. Tiếng tăm của Phì Điền Đạo Nhân chẳng tốt đẹp gì, người này thích giết người đoạt bảo, còn thích dùng thủ đoạn bẩn thỉu, nhưng dù vậy mọi người phải công nhận thực lực của Phì Điền Đạo Nhân rất mạnh.

Nếu Phì Điền Đạo Nhân bị Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân giết chết, vậy là hai người đã giết ông ta khi còn ở tu vi Toàn Đan.

Diệp Đình Vân đang tiến giai nửa chừng thì chợt cảm thấy khí lực không ổn, cậu vội nuốt sữa ong hoàng, thương thế khôi phục hơn phân nửa, cuối cùng hữu kinh vô hiểm vượt qua lôi kiếp.

Các tu sĩ bên ngoài vốn muốn cướp Tiên Vân Chi Cư, giờ thấy Diệp Đình Vân cũng tiến giai Bách Kiếp thành công, bọn họ lập tức từ bỏ ý nghĩ này.

Khi còn ở tu vi Toàn Đan, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã có thể giết được tu sĩ Bách Kiếp, hiện tại cả hai đều tiến giai thành công, e là tu sĩ Bách Kiếp căn bản không phải là đối thủ của hai người.

Hết chương 345