Thần Cố

Chương 22: Sát lục chi thần (Thần Giết Chóc – Hai)



Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Từ sau khi trở lại từ hoa viên, quan hệ của Người Lùn cùng Ningya có biến đổi vi diệu. Người Lùn trước sau như một tận dụng mọi lúc ở bên cạnh Ningya, Ningya cũng thản nhiên tiếp nhận. Ngược lại là quốc vương, ngầm đuổi khéo hắn đi mấy lần, đều bị Người Lùn da mặt dày đánh bại, đến lúc sau, quốc vương lại mở miệng, Ningya kiếm cớ để người ở lại.

Mặt khác, Timothy rốt cuộc mời đến thầy của mình, đệ nhất Ma Pháp sư Langzan danh xưng Hope vương sư. Dưới chỉ đạo của ông, các vị Ma Pháp sư mấy ngày nay Langzan mời đến đều dùng hết khả năng tìm phương pháp giải trừ nguyền rủa.

Lần lượt đều tay trắng ra về khiến quốc vương giận chó đánh mèo lên Dover.

Lúc trước Dover vì củng cố địa vị của mình mà hạ lệnh mỗi ngày chỉ nhận một số lượng nhất định Ma Pháp sư cùng kỵ sĩ, cũng thuyết phục ông tránh để bộ phận Ma Pháp sư tham gia nội đấu của Langzan, dồn dập rời đi, chỉ còn dư lại Ma Pháp sư vì cấu kết với Dover, sợ bị tóm về tính sổ nên sau khi Chamberlain chiếm lại Wipanz, tự dưng biến mất, dẫn đến hậu quả hiện tại kế hoạch mời chào rất lâu của Langza dã tràng xe cát.

Không tìm được Dover, quốc vương liền đem tài sản của hắn một phần sung công, một phần dùng để treo thưởng.

Kể từ đó, người tìm đến so với trước ngược lại nhiều gấp đôi.

Nhưng mà, mặc dù Hope không giải được nguyền rủa, chất lượng giấc ngủ của Ningya ngược lại càng ngày càng tốt lên. Dù vẫn gặp ác mộng, nhưng thân ảnh nam tử tóc đỏ càng ngày càng mơ hồ. Cậu có thể cảm giác được sự phẫn nộ của đối phương, nhưng lại không làm được gì. Nhiều lần khi nam tử tóc đỏ muốn lao đến, cậu đều lập tức từ trong ác mộng tỉnh lại. Kèm theo đó, triệu chứng lúc phát tác của nguyền rủa cũng giảm bớt.

Hope không tìm được nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là trở về.

Giấc ngủ được cải thiện khiến tâm tình cũng tốt lên.

Ningya ở chung với Người Lùn một thời gian dài, từ sáng lại đến tối, khó tránh có lúc vui vẻ.

Vương hậu mới vừa nghỉ dưỡng trở về thấy vậy trong lòng gấp gáp. Rốt cuộc, vào một chiều mưa phùn không dứt, bả lén tìm Ningya, ý muốn thuyết phục cậu từ bỏ dự định cùng một người lùn kết giao một nửa đời sau.

Ningya trầm mặc, không biết nên giải thích như thế nào. Nói cậu không nhìn không thấy tương lai, một lòng muốn chết, cho nên vẽ ra một cái bánh lớn không có thực cho Người Lùn? Mẫu hậu biết được lại càng thêm lo lắng đi. Hơn nữa, gần đây thân thể của cậu có chuyển biến tốt, ý chí muốn chết không còn mãnh liệt như trước.

Vương hậu thấy cậu không nói lời nào, càng thêm sốt ruột: “Con chưa nhìn thấy rừng cây, làm sao có thể xác định bụi cây trước mắt chính là thứ con muốn?”

Ningya nhất thời nói không nên lời.

Vương hậu còn nói: “Tuân thủ cam kết là phẩm chất tốt đẹp, nhưng mà thành thực cũng vậy. Thành thực đối mặt với cảm nhận của mình, mới phải chịu trách nhiệm nhân sinh. Con có thể miễn cưỡng bản thân một ngày, một tháng, nhưng con không thể miễn cưỡng mình cả đời. Một ngày nào đó, con sẽ hối hận, sau đó sinh ra oán hận. Khi đó, con muốn đối mặt thế nào với người tạo nên tất cả những thứ này? Ngươi là có hay không hội xúc động mà hủy bỏ hết thảy đến nguỵ biện mình lúc trước kích động?”

Ningya lẩm bẩm nói: “Con không nghĩ xa như vậy.”

Vương hậu nói: “Nhưng con đã cam kết xa như vậy.”

Vết thương trong tim Ningya tự cho là đã băng bó cẩn thận nhất thời bục ra, mạnh mẽ tróc ra từng mảng, nội tâm mềm mại lộ tra trần trụi, kinh hoàng, sợ hãi nhìn không sót một cái gì. Cậu che mắt, muốn che giấu đến cùng, lại bị một đôi tay ôn nhu kéo xuống dưới.

Đối mặt cậu là con ngươi tràn đầy từ ái cùng bao dung của mẫu thân, Ningya rốt cuộc tháo bỏ lớp ngụy trang cuối cùng. Cậu xấu hổ nói: “Con cho là, con không đi được xa như vậy.”

Vương hậu ngẩn ra, lại mở miệng, thanh âm hơi run rẩy: “Không đi được xa như vậy là có ý gì?”

Ningya yên lặng.

Vương hậu xoa khuôn mặt cậu, ánh mắt không thỏa hiệp nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ningya chạy không thoát, không thể làm gì khác hơn là nói: “Chỉ là ý nghĩ tình cờ thôi ạ.”

Vương hậu nghĩ đến nguyền rủa của cậu. Thời điểm mỗi lần phát tác, cậu đều một mình trốn ở trong phòng, không cho bất luận người nào nhìn thấy. Nhưng cậu là con trai của bà, mẹ con liền tim, bà sao có thể không biết thống khổ cậu phải chịu?

Bà nói: “Yên tâm, vương sư Hope nhất định có thể giải bỏ nguyền rủa.”

Ningya biết câu này an ủi phần nhiều hơn là giá trị thực,vẫn gật gật đầu.

Bà trầm mặc một chút nói: “Người Lùn kia đâu?”

Ningya nói: “Chuyện này rất phức tạp, chúng con có lẽ cả bạn bè cũng không phải. Hắn bắt Ork, nếu như Ork không thể trở về, con vĩnh viễn không tha thứ cho anh ta.”

Vương hậu cau mày: “Cậu ta đưa ra điều kiện như vậy…”

“Nhất định là có mục đích gì đó.” Ningya dù thế nào cũng không tin cùng không giải thích được Người Lùn lại sinh ra tình cảm gì với mình. Vừa bắt đầu anh ta đã muốn lợi dụng mình, không phải sao? Sau khi phát hiện dị thường của cậu, đã không chút do dự mà hiến tặng cho Feta, từ trong trái tim của mình đào ra đồ vật. Rồi sau đó, hắn bảo vệ mình đi Langzan, lại là bởi vì mệnh lệnh của Feta. Vậy thì có thể sinh ra tình cảm gì được?

Chắc chắn là âm mưu.

Nhưng mà cho đến giờ Ningya đoán không ra mục đích của đối phương, không thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn gần như hèn mọn này để ràng buộc đối phương.

Vương hậu không nghĩ đáp án lại như vậy. So sánh với nhau, bà thà rằng Ningya là bởi vì tình cảm đối với Người Lùn mới đưa ra lựa chọn như vậy, ít nhất, lúc này cậu còn hạnh phúc.”Ningya, con trai của mẹ.” Bà ôm cậu vào lòng thật chặt.

Ningya nghẹn ngào một tiếng, vùi đầu vào cần cổ của bà, cao giọng khóc nức nở.

Tà dương dần dần chìm vào đường chân trời, một tia ánh chiều tà cuối cùng xiên vào trong phòng, vừa vặn chiếu lên gương phía sau bọn họ, lại không phát ra nửa điểm ánh sáng.

Gương âm u, từ từ ngưng tụ ra một bóng đen, không tiếng động lặng im chăm chú nhìn mẹ con đang ôm nhau khóc.

Màn đêm buông xuống.

Dù cho tình huống gần đây gần có chuyển biến tốt, Ningya cũng không dám xem thường. Mặc quần áo chỉnh tề, nằm ở trên giường, có chút lo âu nhìn quầng đen dưới mắt của Hope ngồi ở một bên cùng những ma pháp sư khác. Cậu suy nghĩ một chút nói: “Vương sư, ngài cần phải nghỉ ngơi. Đêm nay vậy là được rồi.”

Hope đang chỉ huy những ma pháp sư khác vẽ trận, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Chờ nguyền rủa trên người điện hạ được giải trừ, ta sẽ nghỉ ngơi.”

Ningya ngồi lên: “So với cháu ngài quan trọng hơn.”

Cậu tuy là vương tử, nhưng cũng không phải vương tử duy nhất. Không có cậu, Langzan không có thay đổi gì. Tại Đông Côi Mạc đang không ngừng từng bước xâm lấn Langzan hiện tại, Hope mới thật sự là người không thể thiếu.

Hope nhớ tới hai mắt sưng tấy của vương hậu lúc trước tự nhủ, chân mày hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn cậu thật sâu nói: “Phụ vương cùng mẫu hậu của ngài sẽ không vui khi nghe thấy lời như vậy đâu.”

Ningya nói: “Nhưng đó là sự thật.”

“Ta sẽ không đứng dậy.” Hope nói.

Ningya ngẩn ra: “Vương sư…”

Hope chỉ vào hoa tường vi trong bình hoa đầu giường: “Đây là ta. Chứa hoa tường vi, màu sắc rực rỡ, vừa thấy đã biết. Mà ngài, vẫn còn là nụ hoa ngoài vườn muốn được nở, ai cũng không biết sẽ nở ra đóa hoa như thế nào, chính là bản thân ngài. Chẳng lẽ không cần phải đối với cái này bảo trì mong đợi sao?”

Ningya đôi môi run lên, cúi đầu. Cậu không phản bác Hope nói, nhưung bộ dạng cũng không tán đồng.

Hope lại nói: “Ngài cảm thấy mình cùng với lúc trước có gì khác biệt?”

Ningya xấu hổ nói: “Chán chường, không có ý chí chiến đấu?”

Hope nói: “Đổi lại càng thêm cứng cỏi.”

Ningya choáng váng.

Hope nói: “Đã nếm nhiều khổ cực như vậy, là để cho mình trở nên càng mạnh mẽ hơn, tại sao muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ?”

Ningya cả người chấn động.

Hope không để ý đến cậu nữa, quay đầu cùng Timothy giảng giải ý tưởng của mình đối với ma pháp trận.

Hôm nay cơn buồn ngủ đến sớm hơn so với lúc trước.

Người vừa nằm xuống, Ningya liền cảm thấy được mí mắt nặng không nhấc lên nổi, mơ màng ngủ thiếp đi.

Cát vàng đầy trời ùn ùn kéo tới.

Ningya vừa mở mắt, đã thấy hai tròng mắt tàn nhẫn của nam tử tóc đỏ, theo đó là một vết sẹo xẹt qua hai má… Cậu vậy mà nhìn rõ ràng gương mặt của hắn!

“Ta cho em cơ hội.” Nam tử tóc đỏ âm sâm sâm nói, “Nhưng em lại làm ta thất vọng rồi. Mấy ngày nay em dùng thủ đoạn thật không tồi, nhưng đáng tiếc chỉ có thể chấm dứt ở đây.”

Ningya mờ mịt nói: “Ngươi đang nói gì vậy?”

Nam tử tóc đỏ nói: “Ta cho em một cơ hội cuối cùng, dùng em đổi lấy Langzan!”

Nhưng lời này tách biệt nhau, từng chữ Ningya đều nghe hiểu được, nhưng là đóng lại liền thâm ảo không thể hiểu.

Sự im lặng của cậu bị nam tử tóc đỏ hiểu là chần chờ, nhất thời lửa giận tăng cao: “Em đừng kiên trì giãy giụa vô lực nữa, có tác dụng gì đâu? Không thay đổi được kết cục, sẽ chỉ làm càng nhiều người bị thương tổn.”

Ningya ngơ ngác mà lặp lại: “Tôi khiến cho càng nhiều người bị thương tổn?”

“Tai họa ở Langzan là do em gây nên.”



“Tai họa ở Langzan là do tôi gây nên… Không!”

Ningya đột nhiên bật dậy từ trên giường.

Nguyên tố các hệ bên trong Ma pháp trận bất an xáo động dâng lên, Hope vội vàng rút tinh thần lực về, đóng ma pháp trận, để ngừa ngộ thương đến ông. Ma pháp trận chớp mắt ảm đạm, Ningya vọt tới bên cửa sổ, đụng phải ra ngoài.

Đây là lầu ba!

Hope lập tức bay xuống theo phía sau muốn đỡ cậu, nhưng đã muộn một bước, Ningya nhạy bén như một con báo, sau khi rơi xuống đất bỗng nhiên nhảy một cái, nhấp nhô mấy cái liền biến mất ở trong bóng đêm.

Giải thích, trao đổi còn chưa kịp nói, Hope vội vàng bỏ lại một câu “Ta đuổi theo”, bóng dáng cũng biến mất.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến những người khác ở hiện trường hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao. Trước khi chạy đi Ningya nói một câu bọn họ đều nghe được, “Tai họa ở Langzan là do tôi gây nên” tựa như có ý riêng. Ở đây mời tới phần lớn là Ma Pháp sư, liên tưởng đến thái độ né tránh cùng che giấu sau khi mời bọn họ của Langzan, trong lòng bọn họ sinh ra từng nghi vấn một.

So với bọn họ, Timothy mới là người thật sự quan tâm Ningya với Hope. Ông lấy lại bình tĩnh, một bên nghiêm túc nhắc nhở những người khác không được đem chuyện ngày hôm nay nói ra ngoài, mình thì nhanh chân đến tẩm cung của quốc vương bẩm báo chuyện này.

Thái độ của quốc vương so với tưởng tượng của ông không khác biệt lắm, giống như che giấu chuyện gì, đương nhiên, nội tâm không tránh khỏi sinh ra nghi ngờ, mặc áo ngủ cùng Timothy tìm kiếm nửa ngày.

Thần cấp nguyền rủa trên người Ningya xuất hiện kỳ lạ, mà chuyển động của sa mạc Đông Côi Mạc cũng kỳ lạ giống vậy. Thêm vào thời gian hai bên xảy ra cực kỳ giống, tựa hồ từ mặt bên chứng minh Ningya nói câu nói kia cũng không phải là nói hươu nói vượn.