Thần Chủ Ở Rể

Chương 251



Thân nhân của người anh em lại bị đối xử như vậy!

Nếu không phải năm đó Phương Bính chắn viên đạn kia cho anh thì người chết chính là anh! Mà nay, mẹ của Phương Bính lại bị người ta bức ép tới chết, ba cũng bị đánh cho không thể tự gánh vác cuộc sống.

Thật đúng là ngông cuồng quá mức!

Thù này không báo anh cũng không xứng làm Thần chủ, không xứng làm người anh em của Phương Bính nữa!

Anh nhớ rõ trước trận chiến ấy, Phương Bính từng nói với mình rằng sau khi kết thúc, cậu ấy muốn nghỉ ngơi, về nhà cưới vợ. Nói muốn chăm sóc ba mẹ tử tế. Khi đó vẻ hạnh phúc trên mặt cậu ấy khiến Vương Bác Thần cho đến nay vẫn khó lòng quên được.

Trận chiến ấy, Phương Bính chết trong vòng tay anh.

Vương Bác Thần nhớ rõ, trước khi chết, Phương Bính đã cầm tay anh, gắng hết sức nói: “Đại đội trưởng, dẫn dắt các anh em sống sót.”

“Bọn họ ở đâu?”

Vương Bác Thần rơi nước mắt, đáy lòng nặng nề không chịu nổi.

Cậu thanh niên luôn thích cười ngờ nghệch kia, cậu thanh niên muốn chờ đến hòa bình về mở một quán cơm nhỏ kia đã vĩnh viễn lưu lại trên chiến trường vì tín ngưỡng của mình, vì bảo vệ quốc gia này.

Mà người nhà của cậu ấy lại bị người đối xử như vậy!

Súc sinh!

Đám súc vật này!

“Không sao đâu, mọi chuyện cũng qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Giờ tôi chỉ muốn chăm sóc ba cho tốt, làm một cô giáo tốt là được rồi.”

Phương Viên cười xoa nước mắt, nhìn ba nằm trên giường, chua xót nói tiếp: “Thực ra nhiều lúc tôi cũng mệt lắm, có khi còn nghĩ nếu ba có thể chết đi cũng là một loại hạnh phúc, ít nhất không cần chịu tội nữa.”

“Nhưng là con gái ba, tôi lại muốn ba sống lâu trăm tuổi, dù ba vẫn phải nằm trên giường, không thể sống một cuộc sống bình thường đi chăng nữa, ít nhất tôi về đến nhà có thể gọi một tiếng ‘ba’ đúng không? Nhưng nếu ba đi rồi, trên đời này cũng chỉ còn mình tôi, tôi không còn người thân nào cả.”

Vương Bác Thần khản cả giọng: “Phương Viên, cô còn có chúng tôi. Đều tại tôi không chăm sóc tốt cho mọi người. Cô yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho ba cô. Cô chẳng những có ba, còn có các chiến hữu của anh trai là chúng tôi, chúng tôi đều là người nhà của cô.”

“Cảm ơn… Sau này em gọi anh là anh Bác Thần được không? Anh trai hy sinh thân mình vì quốc gia, là một anh hùng. Em là em gái anh ấy, không thể bôi nhọ anh ấy được. Anh đừng lo, em có thể tự chăm sóc mình, cũng có thể chăm sóc tốt cho ba.”

Khi cơn đau đứt ruột xé tim đã thành thói quen rồi, nước mắt sẽ trở thành thứ cực kỳ xa xỉ.

Lúc nói lời này, tuy rằng hốc mắt Phương Viên đỏ bừng nhưng vẫn tươi cười, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.

Thời gian cũng không thể mang đi đau đớn, nhưng có thể rèn luyện cho người ta thêm kiên cường.

“Anh Bác Thần yên tâm. Như bây giờ đã tốt lắm rồi. Nhờ anh giúp đỡ mà em đã lên làm hiệu trưởng nhà trẻ, lương cao lắm, không túng quẫn như trước kia nữa. Em tin chắc mẹ và anh trai trên trời có linh, thấy em sống kiên cường như bây giờ sẽ rất vui vẻ. Ngày xưa đều là ba mẹ và anh trai che mưa chắn gió cho em, giờ em lớn rồi, đến lượt em bảo vệ cái nhà này.”

Phương Viên xoa nhẹ đầu Dao Dao.