Thâm Viện Nguyệt

Chương 62



Chiến tranh không phải ở tiềntuyến vẩy nhiệt huyết là xong, chuyện sau đó mới là phần khó khăn thật sự. Chonên các nam nhân vài ngày không thấy bóng dáng, Chỉ Hạnh thực có thể thôngcảm... Tam Lang mỗi ngày đều sai người truyền tin, mặc dù thường chỉ có quaquýt vài từ, với Chỉ Hạnh mà nói, đã quá đủ rồi... Thậm chí nhịn xuống khôngcùng Tam Lang oán giận cái đãi ngộ kỳ quái này.

Nếu có thể, nàng cũng muốndứt khoát ở lì trong phủ tri châu không ra cửa... Nhưng mà các quan đội lươngvội vàng, loạn vài ngày cũng không thấy yên, thương binh doanh (nơi chữa thương cho binh sĩ) cũng hỏng bét... Hoàng đếcùng văn võ đại quan liên can không rảnh quản đến việc nhỏ, chủ sự lại là mộtđám cẩu thả tùy tiện, cuối cùng đều cáo trạng đến chỗ nàng.

... Liên quan gì đến ta a?!Ta chỉ là quan gia mệnh phụ cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến!

Trách thì trách nàng quá mềmlòng, đầu tiên là chữa chân cho Tạ Ngạo Phong... vốn bị tuyên bố không cứuđược. Bên cạnh có một thương binh sắp đứt hơi, nàng cũng thuận tay cấp cứu rađơn thuốc... Bởi vì "Yến Tử quan âm" kì quái gì đó, thương binh doanhthường không dám kinh động nàng, trừ phi thực sự nguy cấp, mới sẽ đến cửa thậtcẩn thận xin giúp đỡ.

Đây cũng là lý do vì sao,nàng ngượng ngùng tức tối có thừa, vẫn phải banh mặt ra cửa. Tử Hệ thật lâukhông về, nàng chỉ có thể mang tiểu hoàng trữ theo bên người.

Kết quả chính là, chỉnh đốnthương binh doanh thành chuyện của nàng... Rõ ràng nàng chỉ là đến khám bệnh.Nhưng mà cái địa phương quỷ quái quân y như ruồi nhặng mất đầu, hoàn cảnh ô uếhuyết khí trùng thiên, chẳng khác nào quăng người chờ chết này, thật đã kíchđộng đến giới hạn của nàng. Nàng hiểu rất rõ "bất tại kỳ vị bất mưu kỳchính" (chưatừng ở vào hoàn cảnh này thì sẽ không tính toán cho những người ở hoàn cảnhnày)Nhưngngười đều có lòng thương xót, làm một người học y đối với tình cảnh "coi ydoanh như nghĩa trang (nơi đặt thi thể thời cổ đại)" thật sự là không thểnhịn a!

Quan trông coi thương binhdoanh vốn định mặc kệ nàng, khiến nàng âm thầm nắm chặt tay trong tay áo, chuẩnbị sẵn sàng đá qua...

Tiểu hoàng trữ lại lên tiếng,"Dì Hạnh không có quyền quản, vậy nếu là bản vương, ngươi nghe hay không?Dì Hạnh nói cái gì chính là cái đó, hiểu chưa?"

Quan trông coi á khẩu. Hắnđầu bị sốt hỏng mới dám không nghe hoàng trữ... Đó là con trai duy nhất củahoàng đế a! Cho dù tiểu hoàng trữ chưa đến năm tuổi... Ở trước mặt hoàng đế làmnũng, hắn còn có đường sống sao?!

Thế là trong sự a dua nịnhhót của quan trông coi thương binh doanh, chỉnh đốn thương binh doanh, liềnthuộc về Chỉ Hạnh.

Nhưng mà lương đội không chỉmang theo lương thực, còn có rất nhiều thuốc men và dược liệu. Loạn từ khi vàothành đến khi Chỉ Hạnh chỉnh đốn thương binh doanh, còn chưa xong. Y dược lươngthực của thương binh doanh đều sắp không đủ dùng, lương quan (quan quản lý lương thực) còn giữ chặt không phát.

Lần này Chỉ Hạnh không nhịnnữa, một chưởng bào xuyên cột doanh, khiến binh trướng sụp một nửa. Nàng lạnhlùng nhìn lương quan, nhìn đến hắn đáy lòng phát lạnh, thiếu chút tiểu ra quần.Tiểu hoàng trữ lại mở miệng hỗ trợ, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Chỉ Hạnh,lương đội dùng tốc độ nhanh nhất ổn định lại, hơn nữa cung ứng các bộ quân độihợp lý, đặc biệt là tinh doanh, một khắc cũng không dám kéo dài, ra lệnh liềngiao, một hạt gạo cũng không dám xén bớt.

Kỳ thật ở các đời Đại Yến,thương binh doanh thường là nơi bị xem nhẹ nhất. Cho dù cứu sống, rất có thểthương tàn đến không thể trở lại chiến trường... Ít nhất không thể lập tức lênchiến trường. Quân đội cần chính là chiến lực tức thời, vào thời này, không cóquá nhiều tinh thần nhân đạo. Có thể được ưu tiên trị liệu, thường là vếtthương nhẹ, trọng thương thường phải xem tạo hóa của bản thân.

Chỉ Hạnh có thể hiểu lựa chọntàn khốc này, nhưng không thể chấp nhận. Nàng dù sao cũng là nữ nhân, phụ nhânvô cùng để ý khí tiết.

Hơn nữa, cho dù thương tàn,lão binh từng lên chiến trường chính là nguồn lực quan trọng. Có rất nhiềuthương binh, chỉ cần cố hết sức, lôi bọn họ từ quỷ môn quan ra, tương lai liềnsẽ biến thành binh sĩ càng có giá trị càng thuần thục.

Mà không phải... không ngừngđưa tân binh khỏe mạnh giống như giấy trắng lên chiến trường, để vận may quyếtđịnh sống chết, dùng tổn thất lớn lao để đào tuyển cái gọi là "tinhbinh".

Nàng làm việc này rất nhẹnhàng nhuần nhuyễn, không khác gì xử lý việc nhà. Tiểu hoàng trữ đi theo bêncạnh nàng thường thường hỏi, nàng cũng không chút giấu diếm trả lời. Với nàngmà nói, việc này thực sự không có gì.

Trị nước lớn như nấu cá tươi.Gia sự quốc sự, chỉ là quy mô khác nhau, sự thật đều là trình tự không khác gìlắm.

Nhưng với tiểu hoàng trữ mànói, đoạn thời gian đi cùng Chỉ Hạnh này, ảnh hưởng tương đối sâu sắc. Lúc hắntại vị, là thời Đại Yến triều văn võ bình đẳng hiếm có, quét sạch trầm tích mụcnát hơn hai trăm năm, không khí đổi mới hoàn toàn. Mà ở trong quân, Diệp đế uyvọng cực nặng, tuyệt đối không phải cái bóng mờ mịt.

Dù sao hắn chưa đến năm tuổi,đã ở thành Trần châu lệnh Phùng phu nhân Hứa thị chỉnh đốn thương binh doanhcùng lương đội, triển hiện phong phạm "từ quân". Sau khi trở thànhthái tử, nhiều lần tự mình tuần thị biên quan, coi binh sĩ như huynh đệ, phithường coi trọng tính mạng bọn họ.

Nhưng chính là ảnh hưởng quásâu, sâu đến hắn lớn lên tuyển hoàng hậu cũng chọn một tướng môn hổ nữ (con gái nhà tướng) võ nghệ cao cường, đế hậutình cảm sâu đậm... Cho dù tính cách lơ đễnh, không đặc biệt thích hợp làmhoàng hậu, còn ở trong cung thả ngựa, thường khiến thái hậu(hoàng hậu của Chính Đức đế) giận chết khiếp... Diệp đếvẫn chuyên sủng hoàng hậu, coi như trân bảo.

Ảnh hưởng này là tốt haykhông tốt... Thẳng thắn mà nói, thật khó mà nhận định.

Đây là chuyện sau này.

Chờ trong quân bàn bạc nghịluận cùng điều độ hành quân xong một phần, đã hơn tháng. Lúc này đã đuổi tướngBắc Man ra khỏi Trần Châu, chờ thám tử các nơi hồi báo, liền tiến quân

Lúc này, Chỉ Hạnh mới nhìnthấy Tam Lang cùng Tử Hệ về, vẻ mặt xanh xao.

Với Tam Lang là không đànhlòng, đánh không được. Nhưng Tử Hệ chỉ là bệnh nhân của nàng, nàng thực sự muốnlập tức đập hắn một trận.

Năm ấy cung biến nội thươngphi thường trầm trọng, phí bao nhiêu tâm tư của nàng mới điều trị ổn định...Hiện tại đứa nhỏ chết tiệt này lại khiến vết thương cũ càng thêm trầm trọng.

"Ngươi..." Nàngtrừng Tử Hệ, "Ngươi bảo vị đó ban cho cái quan tài tốt chút, tìm chỗ phongthủy mà tự chôn đi! Đỡ phải lãng phí sức lực của ta, còn lãng phí dược liệu! Cócái gì để liều? Đã đến mức phải liều mạng ngươi sao?! Liều thành dạng này hắnngoại trừ quan tài có thể cho ngươi cái gì ngươi nói a!"

Tử Hệ chỉ cúi đầu cười, ngoanngoãn. "Xin lỗi."

"Nếu nói xin lỗi có tácdụng, còn cần bộ khoái sao?" Chỉ Hạnh càng giận.

Tam Lang nhẹ khụ một tiếng,mắt đầy u oán nhìn nàng.

"... Ta là không nỡ. Nếukhông chàng sẽ bị ta mắng càng khó nghe." Chỉ Hạnh nói thầm.

Mặc dùõ hoàng đế bên kia cóngự y đi cùng... Nhưng phong cách của những ngự y này, luôn hy vọng bình an làtrên hết, ra phương thuốc tuyệt đối uống không chết người, ôn hòa đến thái quá,còn ra vẻ tiên phong đạo cốt nói cái gì "bệnh đi như kéo tơ".

Kéo sợi gân "bo bo giữmình" của các ngươi còn nhanh hơn, bày đặt kéo cái gì tơ.

Nàng không chút khách khídùng đốt ngải (dùnglá ngải khô quấn thành mồi, châm lửa cháy rồi đốt vào chỗ huyệt đạo bệnh nhân) đau đớn nhất, dùng thuốc báđạo nhất, kéo Tử Hệ trở về.

Tam Lang bên cạnh nhìn đến cóchút phát lạnh... Mặc dù biết rõ Chỉ Hạnh sẽ không dùng cách này trên ngườihắn. Nhưng nhìn dược ngải đốt huyệt đạo sau lưng Tử Hệ, Tử Hệ thống khổ đổ đầymồ hôi to như hạt đậu, hàm răng cắn chặt đến kêu khanh khách... Thật rất khókhông sởn gai ốc.

"Hạnh nhi, ta biết nàngrất tức giận..." Tam Lang thật cẩn thận nói, "Nhưng Tử Hệ... sẽ khôngsao chứ?"

"Tối đa phun ra vài ngụmmáu tụ." Chỉ Hạnh lạnh lùng trả lời, "Uống ba thang thuốc, phun máuxong là tốt hơn phân nửa. Điều dưỡng mười ngày nửa tháng, có thể lên chiếntrường bảo hộ cái... vị đó, khỏe mạnh cường tráng muốn chết thế nào liền chếtthế đó." nàng mắt đẹp trợn tròn, "Tam Lang chàng..."

Phùng tổng tri huyện diễm mỹbăng lãnh, sát khí tận trời, trên chiến trường giết địch vô số, vẫn như cũ mặtkhông cảm xúc, bị nương tử hắn trừng, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, thậm chí cóchút đáng thương hề hề, "X

Chỉ Hạnh nghiêm mặt một hồi,cuối cùng vẫn thả lỏng thở dài, ôn nhu coi mạch, ra đơn thuốc bảo người đi hốt.Kiểm tra vết thương trên người hắn, nhìn vết đao kéo dài từ vai đến ngực, cònrỉ máu, một lần nữa đổi thuốc băng lại, đau lòng rơi lệ.

Tam Lang đáy lòng khó chịucực. Thật không bằng giống Tử Hệ để nàng mắng một trận. Luôn giỏi biện luậnnhất thời không biết nói gì, Tựa hồ nói cái gì cũng không đúng. Cuối cùng chỉcó thể lúng túng nói, "Vì tự do... ta đã bán mạng cho hắn."

"Ta biết rõ." ChỉHạnh thờ ơ trả lời, "Cho nên mới mắng không nên lời. Ngọn nguồn mọi việc,đều là vì ta... Ta học nhiều võ công hơn thì tốt rồi. Nhưng ta chỉ có nội côngcòn có chút thiên phú, nhưng nội công... mười năm hai mươi năm cũng không cóbao nhiêu thành tựu. Không thể giúp chàng cái gì, ta rất khó chịu."

Hắn á khẩu, có chút dở khócdở cười. Thành Trần Châu đại thắng, ngoại trừ hoàng đế ngự giá thân chinh cổ vũsĩ khí trở nên cuồng loạn, quan trọng nhất chính là "Yến Tử quan âm"hạ phàm.

Mười mũi tên gần như khôngthể nào kia, cùng thương hoặc mâu bay uy mãnh ác liệt đếm không hết.

Sau đó nàng nói, "khônggiúp được gì." Hơn nữa thật lòng khổ sở.

Thành thân nhiều năm như thế,hắn đã không phải Phùng tri huyện lang bị cô lập bị ghét, sống không có gì lưuluyến, một lòng muốn chết. Triều thần kính trọng, quyền thế nắm chắc, h các thếgia cũng phải thừa nhận Thuận Đức Phùng gia, hắn là gia chủ mở ra. Nhưng tìnhcảm hắn đối với Chỉ Hạnh, lại càng ngày sâu đậm, sâu đến khó có thể lên tiếng,tựa hồ bày tỏ đều là lăng mạ giả dối.

Hắn cũng từng nghĩ vì cái gì.

Có lẽ là, nàng dần dần thànhthục xinh đẹp, ôn lệ uyển chuyển, càng lúc càng giống quan gia mệnh phụ nhànthục. Nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi... Lòng của nàng vẫn là thiếu nữ tân phụđối với mọi chuyện khôn khéo thành thạo, chỉ riêng đối với hắn có chút mơ hồkhông giúp được gì, có chút khổ sở lại ôn nhu.

Rõ ràng là Phó thị đíchtruyền kinh thế tuyệt diễm, lại vẫn cảm thấy không có gì, không được tốt.

Có lẽ có chút sợ hãi đi? Phóthị giúp đỡ Uy hoàng đế giành chính quyền, từng được dân chúng ủng hộ xưng là"Hoàng Vương" (PhượngHoàng con đực được gọi là Phượng, con cái là Hoàng) cùng nhũ danh "PhượngHoàng" của Uy hoàng đế vừa vặn là một đôi.

Ở trong lòng hắn chính là đờisau của Hoàng Vương, Hoàng Vương non đích truyền.

"Coi chừng vết thươngcủa chàng!" Chỉ Hạnh la nhỏ, muốn dịch ra để không đè lên vết thương củahắn.

Tam Lang lại ôm nàng càngchặt. "Mặc kệ... Hạnh nhi, ta rất nhớ nàng." Hắn ôn nhu thậm chí cóchút tôn thờ hôn

Làm gì mà đỏ mặt a thực sựlà... Thành thân nhiều năm như thế. Chỉ Hạnh âm thầm mắng chính mình, hốc mắtlại đỏ lên. Người khác thấy nàng rất trấn tĩnh, kỳ thật nàng sợ cực.

Nàng rất sợ mất đi Tam Lang.Bất tri bất giác, nàng đã lật ngược tất cả gia huấn của Phó thị, Tam Lang chínhlà tất cả của nàng.

Nhưng mà sợ một chút tác dụngcũng không có, nàng chỉ có thể tĩnh táo lại làm việc có thể làm.

"... Ta càng nhớ chàng.Chàng biết không? Nếu chàng chết trên chiến trường, ta liền tự vận theochàng... Cho nên chàng nhất định phải bảo trọng chính mình, mạng của ta đã ởtrên người chàng."

Tam Lang hôn nàng, không muốnđể nàng bày tỏ những câu ‘nếu’ đáng sợ kia.