Thám Tử Xuyên Thời Không

Chương 22: DẠ THÁM (7)



Sau khi nghe lời kể lại của Ân Gia Mính, Diệp Hoài Duệ đã hiểu.

Nhóm cướp đó định trốn đến cảng Phục Long tại phía Đông Nam Kim Thành, trong khi căn nhà cho thuê nơi Đái Tuấn Phong sống là ở Đường Vĩ tại phía Đông thành phố.

Tuy cảng Phục Long cách Đường Vĩ không quá xa, nhưng lại nằm ở một nơi hẻo lánh, Đái Tuấn Phong không cần thiết phải chạy đến đó.

Nếu đất cát tại cảng Phục Long xuất hiện trong nhà của Đái Tuấn Phong, ý nghĩa của nó sẽ rất đáng giá để nghiên cứu kĩ.

"Có 2 loại khả năng."

Diệp Hoài Duệ suy nghĩ một chút rồi nói ra suy đoán của mình:

"Một, Đái Tuấn Phong và bọn cướp đó là một nhóm, ông ta biết được rằng bọn cướp định chạy thoát từ cảng Phục Long, vì vậy trước đó đã đến chỗ đó để 'nghiên cứu địa hình', đất cát trong khe hở ở ngưỡng cửa là do ông ta mang về sau khi đi nghiên cứu địa hình xong..."

【 Chờ chút đã! 】

Ân Gia Mính ngắt lời anh:

【 Có thể, ông ta có thể chính là một trong 4 tên cướp kia sao? 】

"Đúng thật là có khả năng này."

Diệp Hoài Duệ cười:

"Vậy cậu đã kiểm tra tất cả các đế giày của Đái Tuấn Phong hay chưa?"

【 Hả? 】

Ân Gia Mính suy nghĩ một chút, rồi bỗng la lên một tiếng:

【 ĐM, tôi quên mất! 】

Đúng thật, nếu như đám đất cát vụn đó là do Đái Tuấn Phong tự mình mang về, vậy thì đế giày của ông ta chắc chắn phải có dính những hạt cát và than tương tự.

Nhưng mà khi đó trời tối người yên, Ân Gia Mính không dám bật đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng nhỏ nhoi từ đèn pin cầm tay để kiểm tra cái đống di vật kia của Đái Tuấn Phong.

Cậu không có kiến ​​thức chuyên môn gì về việc điều tra dấu vết, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể vội vàng dạy cho cậu một chút mẹo vặt, đương nhiên là không thể điều tra sâu vào chi tiết.

Bây giờ nghĩ lại, dù cho Ân Gia Mính có lật xem từng đôi giày ở hiện trường, nhưng rốt cuộc, mấy đôi giày của ông ta cũng đã vừa bẩn vừa thối, ánh sáng cũng không đủ, cậu thừa nhận rằng mình chắc chắn sẽ không nghiêm túc kiểm tra từng cái đế giày để xem có cái nào bị dính đất cát từ cảng Phục Long hay không.

Trong lòng Diệp Hoài Duệ có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà để Ân Gia Mính quay lại kiểm tra hiện trường một lần nữa, nên cũng không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này.

"Vậy thì, còn có khả năng thứ 2."

Diệp Hoài Duệ nói tiếp:

"Đó là, Đái Tuấn Phong không tự mình tham gia vào vụ cướp, nhưng ông ta biết về chuyện này, còn có khả năng ông ta cũng cung cấp một số thuận tiện cho bọn cướp..."

【 Không sai, chuyện này đúng thật là rất có khả năng. 】

Ân Gia Mính nói rằng:

【 Đái Tuấn Phong là giám đốc bộ phận an ninh của chi nhánh Phúc Thọ, bàn về những chi tiết nhỏ của an ninh ngân hàng, không ai hiểu rõ hơn ông ta. Nếu ông ta có thông đồng với bọn cướp... 】

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, một số tiền cực lớn đang ở trước mắt, khó có thể đảm bảo rằng không ai sẽ bị cám dỗ bởi những suy nghĩ sai lầm.

Huống chi những năm trước vì đầu tư thất bại mà Đái Tuấn Phong ghi nợ một món tiền lớn, rồi là bán nhà, rồi là li hôn cùng vợ trước, cuộc sống thay đổi đột ngột, ông ta trở nên rối tinh rối mù, sau đó bị tiền tài dụ dỗ mà nảy sinh ý đồ xấu, thật sự một chút cũng không kì quái.

Bằng cách này, cũng có thể giải thích tại sao Ân Gia Mính tìm được ngày '21 tháng 7' trong đống tro vụn được tìm thấy trong lọ bánh quy.

Bởi vì giám đốc Đái từ lâu đã biết trước thời điểm bọn cướp thực hiện vụ cướp, cũng biết rất rõ loại vật chứng này không thể lưu giữ được nên đã mồi lửa đốt giấy.

"Ừm, là như vậy đấy."

Diệp Hoài Duệ nói rằng:

"Nếu theo dựa theo khả năng này, Đái Tuấn Phong cũng không cần phải đến chỗ bến cảng..."

【 Cho nên rạng sáng ngày 21 có người đã đến nhà Đái Tuấn Phong! 】

Ân Gia Mính kích động cướp lời:

【 Hơn nữa người đó rất có khả năng chính là một trong những tên cướp ngân hàng! 】

"Đúng vậy."

Diệp Hoài Duệ cảm thấy rằng nói chuyện với người thông minh tốn ít sức lực hơn, "Bởi vậy, việc Đái Tuấn Phong rốt cuộc đã chết như thế nào, rất đáng để bàn luận thêm."

Mặc dù Ân Gia Mính không phải là người có học thức cao hay tốt nghiệp trường danh giáo gì nhưng cậu rất lanh lợi, hơn nữa còn rất sành sỏi và tinh tế, sóng não cũng rất biết cách bắt nhịp với Diệp Hoài Duệ, dăm ba câu là có thể hiểu ý nhau rồi.

Bởi vì Ân thiếu gia thực sự quá thông minh, cho dù nói cái gì cậu cũng có thể nhanh chóng hiểu được, cho nên Diệp Hoài Duệ thường hay quên mất rằng giữa mình và cậu có khoảng cách thời gian tận 39 năm.

【 Đúng! Tôi cũng nghĩ vậy! 】

Ân Gia Mính quả nhiên lại có cùng suy nghĩ với Diệp Hoài Duệ.

Âm điệu của cậu vì quá hưng phấn mà vô tình nâng lên nửa quãng 8:

【 Tôi có một suy đoán, anh có muốn nghe thử không? 】

Diệp Hoài Duệ thầm cảm thấy buồn cười, nhưng trong giọng nói không thấy lộ ra chút ý cười nào:

"Mời nói."

Sau khi nhận được câu trả lời, Ân Gia Mính lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt.

【 Tôi nghĩ rằng có lẽ Đái Tuấn Phong đã biết về kế hoạch của vụ cướp ngày 21 từ sớm rồi, dù ông ta không phải là đồng phạm, nhưng chắc chắn đã trợ giúp cái gì đó cho bọn cướp, anh nói xem đúng không? 】

Diệp Hoài Duệ tốt tính đáp lại:

"Đúng, có khả năng này."

【 Vốn dĩ bọn cướp định lấy đồ trang sức rồi cao chạy xa bay, nhưng không ngờ ở bến cảng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa nói đến giết cảnh sát, chính bọn chúng còn chạy không được. 】

Ân Gia Mính tự giễu nói:

【 Cho nên bọn chúng cần một người đội nồi thay —— cũng chính là tôi —— chính Ân mỗ [1] xui xẻo tôi đây. 】

[1] Mỗ: Từ dùng để thay cho tên người, tên chỗ không biết rõ hay không muốn nói ra. Hoặc từ dùng để tự xưng nói trống.

Diệp Hoài Duệ cười nhẹ: "Không sai, vậy nên nửa đêm 'hắn' mới gọi điện thoại cho cậu, nói cậu mau chạy đi."

【 Sau đó, bọn cướp mới phải giết chết Đái Tuấn Phong, bởi vì Đái Tuấn Phong biết đến thân phận thật của 'hắn'! 】

Ân Gia Mính tiếp tục nói:

【 'Hắn' chỉ sợ rằng một khi cảnh sát bắt đầu điều tra từ chỗ Đái Tuấn Phong, Đái Tuấn Phong lại không chịu nổi việc hỏi cung rồi khai ra thân phận thật của 'hắn'! 】

"Không sai, hiện tại khả năng này quả thực rất cao."

Diệp Hoài Duệ tiếp tục nói thêm theo suy đoán của Ân Gia Mính:

"Cho nên đất cát cậu tìm được trong nhà của Đái Tuấn Phong là do hung thủ mang vào trong lúc giết người diệt khẩu."

【 Đúng đúng! 】

Yin Jiaming kích động bật dậy khỏi ghế,【 Câu hỏi bây giờ là, làm thế nào mà hung thủ lại có thể giết ông ta rồi ngụy trang thành hiện trường tự sát! 】

Diệp Hoài Duệ muốn nghe ý kiến của Ân Gia Mính ​​trước: "Cậu nghĩ nó là như thế nào?"

【 Thư tuyệt mệnh thì tôi còn đoán được. 】

Ân Gia Mính trả lời:

【 Suy cho cùng, rất ít người có thể mạnh mẽ không chịu khuất phục khi bị súng chĩa vào đầu. Mà ngay cả khi không dùng súng để đe dọa ông ta, 'hắn' luôn có thể bắt ông ta viết một cái gì đó giống như một bức thư tuyệt mệnh. 】

Cậu nhập vai thành một trong những tên cướp rồi lập ra một số giả thiết, sau đó cảm thấy thư tuyệt mệnh cũng không thể giải thích được bất cứ điều gì,【 Vấn đề là, cảnh sát kết luận rằng Đái Tuấn Phong tự sát... Chẳng lẽ đám cảnh sát đó ngu đến mức không phân biệt được giữa bị giết và tự sát sao? 】

"Tôi đã xem tấm ảnh chụp hiện trường."

Diệp Hoài Duệ nói:

"Vết siết trên cổ Đái Tuấn Phong đúng thật là phù hợp với cái kết luận 'tự sát' của cảnh sát."

Lúc đầu, Diệp Hoài Duệ cũng nghi ngờ rằng cái chết của Đái Tuấn Phong là giết người ngụy trang thành tự sát, nhưng anh và Chương Minh Minh đã nghiên cứu về vết siết trên cổ trong ảnh chụp của giám đốc Đái, không tìm thấy chứng cứ nào chứng minh rằng ông ta bị giết cả.

【 Được rồi, anh là người khám nghiệm thi thể, so với tôi thì anh chuyên nghiệp hơn, anh nói thì mới tính. 】

Nghe được kết luận này, Ân Gia Mính không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Dù sao thì, bức thư tuyệt mệnh còn nói được chứ muốn bắt một người phải thắt cổ tự tử thì lại khó hơn rất nhiều.

Tuy rằng Đái Tuấn Phong chỉ cao đến 1m6, nhưng dù gì vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ, có người buộc ông ta phải thắt cổ, chắc chắn ông ta phải cựa quậy giãy dụa ít nhất 2 lần để tạo ra tiếng động nhằm thu hút người khác chứ?

Hôm qua Ân Gia Mính mới tự mình tới phòng thuê của Đái Tuấn Phong, biết được tình hình của nơi đó.

Một khu chung cư đổ nát như vậy, cách âm lại lộn xộn, náo động một tí là sẽ làm ồn đến hàng xóm, cậu cảm thấy kẻ sát nhân sẽ rất khó bắt giám đốc Đái thắt cổ tự tử mà không gây ra tiếng động nào.

【 Đúng rồi! 】

Ân Gia Mính lại có thêm một suy đoán:

【 Lỡ như hung thủ đánh ngất Đái Tuấn Phong trước rồi mới treo cổ ông ta lên thì sao? 】

"Về mặt lý thuyết, đúng là có khả năng này."

Diệp Hoài Duệ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh 'cộc, cộc, cộc' nhịp nhàng.

Treo cổ chết phần lớn là tự sát, rất hiếm khi xảy ra vì bị giết, mà bất ngờ thay là điều này xảy ra nhiều ở trẻ em.

Nếu là bị giết, thì khả năng cao là siết cổ đến chết rồi ngụy trang thành tự sát. Có rất ít trường hợp, như Ân Gia Mính nói, hung thủ sẽ làm người đó mất đi ý thức rồi mới treo cổ lên.

Nếu như là vào giờ này ngày này, cho dù có làm như vậy, cũng rất khó giấu được qua phần khám nghiệm tử thi.

Bởi vì nếu một người bị siết cổ hoặc bị đánh đến bất tỉnh một cách bạo lực, rất khó để không để lại vết cào, vết bầm tím hoặc các thương tích khác trên cơ thể; còn nếu người đó bị chuốc thuốc đến bất tỉnh, bất kể là thuốc ngủ hay các loại thuốc khác, bất kể là uống vào hay tiêm vào, thì vẫn sẽ luôn có nhiều cách để pháp y tìm ra sơ hở.

Nhưng xét cho cùng, đó đã là 39 năm trước, Diệp Hoài Duệ cũng không thể biết rõ liệu cảnh sát có cẩn thận kiểm tra thi thể của Đái Tuấn Phong vào thời điểm đó hay không, hoặc liệu họ có làm kiểm nghiệm thuốc và chất độc tương ứng hay không.

Cho nên anh chỉ có thể trả lời "Có thể".

—— Nếu như mình có thể tự mình kiểm tra thi thể một lần nữa thì tốt rồi.

Diệp Hoài Duệ tiếc nuối nghĩ.

Nhưng đây lại là điều không thể.

Dù sao trùng điệp thời không như thế này đã là điều vô cùng phi khoa học, xuyên về quá khứ lại càng là điều không thể.

Coi như là Ân Gia Mính đang sống ở năm 1982, nhưng cậu cũng không thể khám nghiệm tử thi thay cho anh, huống chi cũng đã qua 10 ngày, thi thể của Đái Tuấn Phong có lẽ đã được hỏa táng hoặc chôn cất từ ​​lâu rồi, với kĩ thuật của năm đó, rất khó để điều tra lại về vụ án này.

"À, còn một chuyện nữa."

So với việc tiếp tục xoắn xuýt về nguyên nhân cái chết của Đái Tuấn Phong, Diệp Hoài Duệ nhớ đến một vấn đề quan trọng khác:

"Muốn xác định xem đất cát có phải mang về từ cảng Phục Long hay không, thì cậu phải đưa cho tôi vật mẫu để so sánh thử."

【 Vật mẫu? 】

Ân Gia Mính suy nghĩ một chút:

【 Nói cách khác, chỉ cần nhặt một ít đất cát từ Phục Long cảng rồi đem về là xong đúng không? 】

Diệp Hoài Duệ cảm thấy câu hỏi của Ân Gia Mính có chút đáng yêu, khóe môi cong lên, cười thầm: "Có thể nói là như vậy."

【 Dễ thôi. 】

Ân Gia Mính cười nói:

【 Ngày mai tôi nhờ Nhạc Nhạc giúp tôi lấy một chút đem về là được rồi. 】

"Ừm, tốt."

Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu nhìn mặt kính cửa sổ, những hạt mưa rơi trên cửa sổ rõ ràng đã trở nên thưa thớt.

Mưa chẳng mấy chốc sẽ tạnh.

"Vậy thì, mấy ngày tiếp theo tôi sẽ giúp cậu kiểm tra đống tro giấy đó. Tôi..."

Anh vốn phản xạ có điều kiện muốn nói là sẽ mau chóng cho cậu biết kết quả, nhưng khi anh nghĩ đến có một bộ hài cốt đang chờ đợi mình, anh chỉ có thể miễn cưỡng nuốt nửa câu sau xuống.

"Nói chung là, mấy ngày này cậu đừng đi đâu hết, thành thật ở trong mật thất đi. Còn nữa, mỗi lần để Nhạc Nhạc ra vào chỗ cậu cũng phải cẩn thận một chút."

Ân Gia Mính thành thật đồng ý.

Mưa rơi càng ngày càng nhỏ.

【 Đúng rồi, A Duệ. 】

Lúc này, Diệp Hoài Duệ đột nhiên nghe thấy Ân Gia Mính gọi tên mình.

"Chuyện gì?"

Diệp Hoài Duệ cho là Ân Gia Mính muốn nói thêm thông tin gì đó quan trọng mà lúc nãy quên nói.

【 Không có gì đâu. 】

Âm thanh của Ân Gia Mính có hơi mơ hồ, nghe như một cuốn băng cassette cũ, mờ ảo mà xa xôi.

【 Tôi chỉ muốn nói là, cảm ơn anh. 】

Diệp Hoài Duệ: "!!"

Anh hoàn toàn không ngờ rằng Ân Gia Mính sẽ muốn nói về việc này.

【 Thật sự, rất cảm ơn anh... 】

Giọng nói khàn khàn của người bên kia vẫn đang tiếp tục, nhưng càng ngày càng khó nghe rõ.

【 Cảm ơn anh đã sẵn lòng tin tưởng tôi... Cảm ơn anh... Đã sẵn lòng lòng giúp đỡ tôi... 】

Mưa đã tạnh, 2 người hoàn toàn mất liên lạc với nhau.

Diệp Hoài Duệ ngồi một mình trong mật thất, nhìn chằm chằm vào cái bàn trống không, bất động, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ là tai của anh không hiểu sao lại hơi đỏ lên.