Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 430: Diện thánh



Nhưng mới ăn được một nửa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gào khóc của phụ nữ.

Người bên ngoài không kịp ngăn lại nên đối phương đã lảo đảo chạy vào trong.

Thẩm Nguyệt vừa nhìn là đã nhận ra là ai.

Có thể gào khóc thảm thương ở trong phủ tướng quân như vậy thì ngoài Liễu Mi Vũ ra, Thẩm Nguyệt không đoán ra được ai khác.

Sau một thời gian từ biệt, cuối cùng lại gặp nhau.

Thẩm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, dù sao hai bên cũng phải đụng mặt nhau thôi.

Liễu Mi Vũ rất gầy trơ xương như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Nàng ta vừa bước vào, nhìn thấy Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đang dùng cơm tối với nhau, Tần Như Lương còn gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt, gương mặt vốn đang đẫm lệ vì vui mừng chợt thoáng lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lại lộ ra nét thất vọng và buồn bã, mặt nàng ta hơi méo mó, cảm xúc phức tạp.

Liễu Mi Vũ nức nở than khóc: “Tướng quân, cuối cùng chàng cũng về rồi… Mi Vũ đợi chàng vất vả lắm…”

Mặc dù vẻ ngoài của Liễu Mi Vũ không quá ngăn nắp nhưng vẫn không thể che giấu được nét thanh tú và quyến rũ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, cộng thêm vẻ đẫm lệ hiện tại thì quả thật vô cùng đáng thương.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Như Lương.

Hắn ta ngồi yên không động đậy, chỉ đặt đũa xuống, tay đang đặt trên bàn hơi siết chặt.

Sắc mặt còn phức tạp hơn Liễu Mi Vũ.

Trước đây, đây là cô gái mà hắn ta yêu thương nhất, nhưng bây giờ gặp lại, Tần Như Lương cảm thấy vô cùng xa lạ.

Liễu Mi Vũ thấy Tần Như Lương không tỏ thái độ gì thì càng lo lắng nói: “Tướng quân không muốn gặp Mi Vũ sao? Lẽ nào đã lâu thế rồi mà tướng quân vẫn không chịu tha thứ cho Mi Vũ? Mi Vũ sai rồi, mỗi ngày đều trải qua trong ăn năn hối hận, đời này chỉ muốn gặp lại tướng quân một lần nữa rồi dù có chết cũng đáng…”

Nếu Tần Như Lương đã không muốn nói thì Thẩm Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng: “Đến cũng đã đến rồi, ngồi xuống cùng ăn cơm đi”.

Liễu Mi Vũ nãy giờ chỉ muốn nhào vào người Tần Như Lương, hiện tại nàng ta mới nhìn sang Thẩm Nguyệt.

Đã rất lâu rồi không gặp nhưng hận ý của Liễu Mi Vũ đối với Thẩm Nguyệt chẳng những không giảm theo thời gian mà ngược lại còn tăng lên.

Nàng ta nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, kích động nói: “Ngươi quay về làm gì? Tại sao ngươi ngồi bên cạnh tướng quân? Ta trở thành như ngày hôm nay đều là do tiện nhân nhà ngươi hại”.

Tần Như Lương cau mày nói: “Người đâu, dẫn nàng ta ra ngoài”.

Liễu Mi Vũ cho rằng rốt cuộc nàng ta và Tần Như Lương cũng có thể đoàn tụ nhưng không ngờ mới đến chưa bao lâu, nói chưa được mấy câu, Tần Như Lương đã bảo người dẫn nàng ta đi.

Khó khăn lắm nàng ta mới chạy được ra khỏi Phù Dung Uyển, bây giờ lại sắp bị đưa về.

Trước đây Tần Như Lương luôn ân cần hỏi han, không nỡ để nàng ta chịu một chút tủi thân nhưng bây giờ hắn ta lại nhẫn tâm mặc cho nàng ta vào trong viện lạnh lẽo, không quan tâm không hỏi han.

Chắc chắn là vì tiện nhân đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì tướng quân rồi.

Tần Như Lương không biết mình nên đối mặt với Liễu Mi Vũ thế nào, bây giờ Liễu Mi Vũ lại làm loạn như vậy, hắn ta càng không muốn đến Phù Dung Uyển nữa.

Hôm sau, thánh chỉ được ban tới phủ tướng quân.

Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương chuẩn bị vào cung.

Hai người đều ăn mặc rất chỉnh tề, đi chung một chiếc xe ngựa như trước đây, đến trước cửa cung, cùng nhau bước vào cung.

Nhưng bây giờ đã khác.

Cả đường đi Thẩm Nguyệt không nói một câu nào.

Tần Như Lương nói: “Đừng lo, sau khi gặp Hoàng thượng, ta sẽ xin Hoàng thượng để cô gặp Bắp Chân. Có ta đi cùng, Hoàng thượng sẽ không làm khó cô đâu”.

“Nhưng như thế không phải là chuyện tốt đối với ngươi”.

“Dù sao ta cũng đã như vậy rồi, cũng không để tâm lắm”.

Sau khi gặp Hoàng đế, Thẩm Nguyệt quỳ trên đại điện, đè nén nhẫn nhịn đầy khiêm tốn, run run quỳ trên đại điện gào khóc, trông có vẻ vừa yếu ớt vừa bất lực.

Thẩm Nguyệt run giọng khóc kể lại những chuyện mình gặp trên đường, kể cả vụ ám sát kinh thiên động địa, tình cảnh khó khăn ở Dạ Lương và việc khi gặp lũ lụt trên đường, nàng đã cố gắng bảo vệ bản thân thế nào.

Thẩm Nguyệt diễn vai người phụ nữ số phận chông chênh cực kỳ đạt.

Ánh mắt vô tội, dùng đôi mắt rưng rưng lệ để giải thích như đang thể hiện sự vô tội của mình.

Thẩm Nguyệt nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, khi Tĩnh Nguyệt đi ngang qua thành Vân, trời đổ mưa to suốt mấy ngày, mùa màng không có thu hoạch được gì, cũng không có lương thực, Tĩnh Nguyệt chỉ đành đi hái rau dại với mọi người để chống đói… Chẳng ai ngờ những việc nhỏ như vậy lại bị người khác lan truyền rộng rãi, nói đến mức khoa trương như thế…”

Hoàng đế uy nghiêm nói: “Không chỉ một chuyện lũ lụt, trẫm còn nghe nói công chúa giúp người dân diệt trừ dịch bệnh, giúp nạn dân vào thành, thậm chí còn dám giải quyết cả thủ thành, dân gian nói công chúa còn linh hơn cả Bồ Tát sống”.

Thẩm Nguyệt lau nước mắt: “Lúc đó Thẩm Nguyệt cũng có triệu chứng bị nhiễm bệnh, Tĩnh Nguyệt sợ chết, chỉ có đi khắp nơi tìm thuốc… Còn đại nhân thủ thành thì ban đầu không chịu cho Tĩnh Nguyệt vào thành, sau đó lại muốn nhân lúc người khác gặp nạn để lợi dụng. Vừa hay có đại nhân khác tố cáo hắn tham ô hối lộ, Tĩnh Nguyệt không rõ nội tình bên trong là đã bị đẩy lên ngồi công đường. Tĩnh Nguyệt không biết luật lệ của Đại Sở thì sao có thể kết án, xin Hoàng thượng minh giám…”

Nói đến những gì mình trải qua trên đường, Thẩm Nguyệt vẫn cực kỳ sợ hãi.

Mặc dù có chút không đúng trường hợp nhưng Tần Như Lương nghe xong mà kiềm được, khóe môi giật giật.

Hắn ta không ngờ Thẩm Nguyệt lại có thể khóc lóc kể lể đứt gan đứt ruột tới thế, nếu không phải hắn ta đồng hành với nàng suốt chặng đường, e là cũng tin là thật rồi.

Thời khắc cấp bách, nàng vẫn diễn xuất thần quá!