Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 162: Phường lưu manh thổ phỉ



Có lẽ do nàng đã tới muộn mới để cho tên đại phu đó chạy mất, hoặc là ông ta chưa kịp chạy trốn đã bị giết người diệt khẩu.

Nhìn thấy vết máu ở đây thì nàng đoán phần lớn khả năng là ông ta đã bị giết người diệt khẩu.

Nàng chỉ không biết là ai đã giết ông ta mà thôi.

Ngọc Nghiên hỏi: "Công chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Quay về thôi".

Thẩm Nguyệt mở cửa, nàng chuẩn bị đi ra khỏi sân thì bước chân lại đột nhiên dừng lại.

Ở bức tường đầy dây leo và rêu xanh của con hẻm đổ nát, có một bóng người đang đứng tựa lưng.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một người áo đen tóc đen, một chân đặt trụ trên vách tường, trên những ngón tay thon dài của người đó còn đang gấp mấy chiếc lá xanh, trên miệng cũng đang ngậm một chiếc lá.

Đường nét khuôn mặt của người đó vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt dài với hàng lông mi dày đang rũ xuống tập trung nghịch ngợm thứ trong tay.

Dường như chỉ cần một bóng dáng này thôi cũng đã đủ để thắp sáng cả ngõ nhỏ rồi.

Thẩm Nguyệt gọi hắn: "Tô Vũ, sao ngươi lại ở đây?"

Tô Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nói với nàng: "A, thật trùng hợp".

Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng: "Trùng hợp sao? Ngươi đừng nói với ta hôm nay chỉ là tình cờ gặp gỡ".

Tô Vũ tỏ ra vô tội nói: "Ta thật sự chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Cô có tìm được người mình cần tìm không?"

Thẩm Nguyệt dò xét nhìn hắn rồi nói: "Để kẻ đó chạy mất rồi".

Tô Vũ nói: "Ồ vậy sao? Thật đáng tiếc".

Nàng không thể tìm được chút manh mối nào trên nét mặt của hắn. Làm sao Tô Vũ biết về nơi này?

Những ngón tay của Tô Vũ dừng lại, hắn mở ra lòng bàn tay khoe cho Thẩm Nguyệt thấy một con dế được gấp bằng lá rất tỉ mỉ xinh đẹp.

Tô Vũ nói: "Sắc thu nồng nàn, ta có thể mời cô cùng đi dạo dưới sắc thu này không?"

Ánh nắng chiếu xiên phía trên bức tường, chiếu rọi vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của hắn. Hàng lông mi dày của hắn rũ xuống in bóng ở mi mắt bên dưới khiến cho ánh mắt của hắn trông càng thêm sâu sắc.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn, nở nụ cười tinh quái nói: "Ngươi mời ta đi dạo mùa thu? Ngươi thật sự không tìm được người khác đi dạo cùng hay sao mà còn nhớ đến ta?"

"Đúng vậy, vừa hay hôm nay có thời gian, nghe nói ở vùng ngoại ô cách đây mười dặm có phong cảnh rất đẹp", Tô Vũ nở nụ cười dịu dàng nói: "Đi một mình thì rất nhàm chán, vẫn nên có bạn đồng hành thì tốt hơn".

Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn một cái rồi nói: "Con người ngươi tuấn tú lịch sự, sao có thể không tìm được nữ nhân đồng hành chứ? Chỉ cần ngươi mở miệng nói một tiếng thì e rằng sẽ có rất nhiều nữ nhân chen chúc xông lên".

Tô Vũ nghiêm túc nói: "Không phải, là do ta không giỏi hẹn hò với nữ nhân, gặp nữ nhân thì sẽ căng thẳng lúng túng. Chỉ có khi ở bên cạnh cô thì ta mới có thể thoải mái được một chút".

"Nói cứ như ngươi ngây thơ lắm vậy".

Lông mày của Tô Vũ khẽ giật giật, hắn nói: "Trông ta có chỗ nào không ngây thơ chứ? Không biết đã có chuyện gì khiến cho ấn tượng của cô về ta trở nên lệch lạc, ta sẽ thay đổi nó".

Thẩm Nguyệt trợn mắt nói: "Đủ rồi. Hôm nay ta không rảnh cùng ngươi đi dạo mùa thu, nếu ngươi không tìm được ai khác đi cùng thì đến tìm Liên Thanh Châu đi".

"Liêu Thanh Châu còn đang bận kiếm tiền. Hôm nay cô không rảnh sao? Cũng bề bộn nhiều việc à?"

"Đúng vậy, ta rất bận, ta phải về nhà chơi với con trai ta!"

Nói xong, Thẩm Nguyệt quay sang nắm lấy Ngọc Nghiên còn đang ngẩn ngơ rồi cả hai quay đầu rời đi.

Ba hồn bảy phách của Ngọc Nghiên dường như đã bay đi mất từ lúc nào.

Tô đại nhân... đã thay đổi rất nhiều. Ngọc Nghiên thật sự không thể tin vào mắt mình.

Có lẽ vì công chúa không còn nhớ những chuyện cũ cho nên hai người bọn họ mới có thể nói chuyện thoải mái như vậy.

Tô Vũ ở phía sau đứng thẳng người, làm như không có việc gì mà vuốt lại nếp y phục của mình, sau đó nhàn nhạt nói: "Cô không muốn biết vị đại phu ở đây đã đi đâu rồi sao?"

Thẩm Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn nhếch miệng cười, thản nhiên nói: "Cô chịu đi dạo với ta thì ta sẽ nói cho cô biết".

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, đây rõ ràng là rủ rê không được thì quay sang ép buộc!

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đi phía trước, Tô Vũ chậm rãi đi theo sau.

Chỉ có một con đường dẫn từ ngõ nhỏ ra ngoài phố, mọi người cùng đi chung một con đường cũng không có gì đáng nói.

Chỉ có điều khi ra tới đầu ngõ thì bọn họ đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất lớn đậu giữa đường chặn kín lối ra.

Ngọc Nghiên vốn định bảo người đánh xe dời xe ngựa đi nơi khác để tránh đường cho người ta đi qua, nhưng ngay sau đó đã nghe thấy Tô Vũ thình lình thản nhiên nói: "Ngọc Nghiên, ngươi trở về cùng với Thôi nhị nương chăm sóc tốt cho Bắp Chân đi".

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tô Vũ kéo lên xe.

"Này, chết tiệt, ta chưa nói là muốn đi cùng ngươi!"

Tô Vũ ấn Thẩm Nguyệt vào xe ngựa rồi nói với người đánh xe: "Khởi hành".

Ngọc Nghiên hướng mắt nhìn theo xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành, lúng túng nói: "Công chúa... người phải tự bảo trọng đó".

Mặc dù Thẩm Nguyệt bị ép lên xe ngựa nhưng Ngọc Nghiên tin rằng Tô Vũ sẽ không làm tổn thương nàng.

Kết quả là hai người ra ngoài nhưng chỉ có một mình Ngọc Nghiên trở về.

Ngay khi nàng ta vừa bước vào Trì Xuân Uyển thì Triệu thị đã nhìn thấy và hỏi: "Công chúa đâu?"

Ngọc Nghiên nói: "Công chúa đi dạo chơi với bạn rồi".

Sau khi vào phòng gặp Thôi thị, Ngọc Nghiên mới thành thật nói: "Nhị nương, hôm nay công chúa đã gặp Tô đại nhân".

Thôi thị hỏi: "Ồ? Công chúa đi cùng đại nhân rồi sao?"

Ngọc Nghiên buồn bã gật đầu nói: "Tô đại nhân bảo ta trở về cùng nhị nương chăm sóc tốt cho Bắp Chân".

Thôi thị liền cười nói: "Có đại nhân ở đó, ngươi không cần phải lo lắng cho công chúa. Công chúa sẽ về nhà đúng giờ thôi".

Sau đó Ngọc Nghiên đã suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng cho nên liền âm thầm kinh hãi. Vào đêm Trung thu Tô đại nhân cũng hẹn công chúa đi rước đèn, bây giờ lại hẹn công chúa đi dạo mùa thu, chẳng lẽ Tô đại nhân lại có ý gì với công chúa?

Trước khi công chúa thành hôn thì chuyện này cũng không thể xảy ra chứ đừng nói đến lúc này công chúa đã thành hôn.

Ngọc Nghiên tự tát vào mặt mình một cái rồi lại tự nhủ: "Chắc là ta đã suy nghĩ nhiều rồi. Hắn chắc chỉ đối tốt với công chúa vì cảm thấy mình mắc nợ mà thôi... ta đã nghĩ nhiều rồi".

Trong lúc này, xe ngựa đang lăn bánh trên đường phố.

Tô Vũ đưa con dế đan bằng lá trong tay ra.

Thẩm Nguyệt tức giận nắm lấy nó, vừa nghịch con dế vừa bực mình nói: "Sao ngươi có thể dùng vũ lực bắt cóc người khác chứ? Đúng là phường lưu manh thổ phỉ".

Tô Vũ tỏ ra rất nghiêm túc và chân thành nói: "Ta đã nói ta không giỏi hẹn hò với nữ nhân mà cô còn không tin. Vì lúng túng không biết làm gì, cho nên ta mới làm như vậy, ta cũng cảm thấy rất hối hận".

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: "Ngươi mà cũng biết hối hận sao? Ta thấy ngươi vô cùng thản nhiên, ngươi hối hận chỗ nào chứ?"

Tô Vũ ngồi ngay ngắn trong một tư thế đoan trang tao nhã rồi chậm rãi nói: "Trong lòng".

Thẩm Nguyệt thật sự rất muốn đá hắn xuống xe.