Thẩm Khê

Chương 64: Dạo phố đêm



" Hừ, ạn đừng tưởng bở!”

Thẩm Khê ngạo kiều đem đầu ngửa lên trời.  Tống Tử Hoành bật cười, “Cúi đầu, trên đỉnh đầu còn có.”

Nghe vậy, Thẩm Khê rầm rì rũ xuống đầu nhỏ, để Tống Tử Hoành thay mình làm sạch.

“được rồi, đi  rửa mặt đi.”. 

Nam nhân đem khăn giấy ném đến thùng rác, lại rút ra mấy cái khác ngồi xổm xuống lau chùi cửa tủ bát.

Thẩm Khê sau khi rửa mặt xong chayh về phía hắn,  bọt nước còn chưa lau khô liền ngồi xổm xuống nhìn hắn lau sạch.

Tống Tử Hoành ngại em vợ  vướng chân vướng tay, tống cổ cô bé đi mở dùm cửa thông gió.

Tuy rằng bắn không nhiều lắm, nhưng Tống Tử Hoành  không dám sơ suất, tỉ mỉ kiểm tra tủ bát,  sàn nhà đều không buông tha góc nhỏ.

Khi Ba Thẩm về đến nhà,  con rể cùng con gái nhỏ đang ngồi xem TV, vui mừng gật gật đầu.
Tiểu khuê nữ trưởng thành a, cũng hiểu chuyện giúp ba tiếp khách.

Con gái út luôn là được thương yêu hơn một chút, ở trong mắt ba Thẩm tuy Thẩm Khê đã mười lăm tuổi nhưng ông vẫn coi là đứa bé.

Thẩm Khê thực nhanh chạy đi lên tiếp nhận đồ ăn trong tay ba, cười hì hì hỏi ông mua thứ gì ngon.

Tống Tử Hoành cũng tiến lên chào hỏi,  Thẩm Khê thấy anh rể lại thì không chút khách khí đem một túi tôm tươi nhét vào trong tay hắn.

Ba Thẩm trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.

“Còn không biết xấu hổ đùn cho anh rể con? "

Tống Tử Hoành  lập tức bao che giải thích.

“Không nặng, mấy thứ này ở nhà cũng đều là con xách.”

“đúng .. Đúng,anh rể sức khỏe tốt, anh ấy cầm là tốt nhất"

Thẩm Khê quay đầu nhìn Tống Tử Hoành, hướng hắn nâng nâng cằm, “có đúng hay không?”

Tống Tử Hoànhh trịnh trọng gật gật đầu. Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, làm ba Thẩm nhìn đến sửng sốt.
Lúc trước nghe Thẩm Hủy nói hai anh em bọn họ cùng nhau ra biển chơi, còn không dám tin nhưng hiện giờ vừa thấy đúng là quan hệ xác thật không tồi.

C

òn có thể nói giỡn trêu đùa!!

Khó trách Khê Khê có thể tìm được trường trung học phụ thuộc danh ngạch, xem ra con rể cũng rất tận tâm. Ba Thẩm như suy tư gì sờ sờ cằm, quyết định tự mình xuống bếp, vì  Tống Tử Hoành làm một bữa cơm thịnh soạn.

Nói về nấu nướng thì ba Thẩm cũng vượt xa hơn người,  chỉ một lúc bàn cơm đầy ắp thức ăn đúng chuẩn bữa tiệc lớn.

Sau khi ăn xong, ba Thẩm để Thẩm Khê mang Tống Tử Hoành đến dưới lầu đi dạo một chút, nhưng Thẩm Khê suy nghĩ đi một chút cũng không phải là đơn thuần đi một chút, cô chính là mơ ước cùng anh rể nắm tay tản bộ.

Tống Tử Hoành cũng không muốn ở dưới lầu tản bộ, hắn muốn sợ là vạn nhất đi khi Khẩm Khê thình lình dắt hắn tay, bị người quen nhìn đến sẽ sinh thêm phiền.
Vì thế hai người ăn ý ấn đến b1 kiện.

Thang máy, bãi đỗ xe đều có theo dõi, Thẩm Khê cùng Tống Tử Hoành trước sau duy trì khoảng cách  an toàn. Đến gần xe con, Thẩm Khê đi theo  phía sau Tống Tử Hoành, kéo ra ghế sau.

Nam nhân theo bản năng quay đầu lại nhìn Thẩm Khê,  nhíu nhíu mày.

“Không ngồi ghế phụ ư? ”

Vừa dứt lời, Thẩm Khê mặt mày hớn hở bò đến sau lưng ghế hắn.

“Thật sự cho em ngồi sao?”

Tống Tử Hoành nhìn em vợ, cô cười đến vui vẻ hắn cũng cười theo. Thẩm Khê thấy thế, vui sướng mở cửa xe, chuyển tới trên ghế phụ ngồi.

“em muốn đi chỗ nào?”

Tống Tử Hoành click mở hướng dẫn hỏi.

Thẩm Khê nghĩ nghĩ, buồn rầu nói,

" Em cũng không biết, anh cảm thấy đi nơi nào tương đối tốt?”

Nam nhân cảm thấy Thẩm Khê không đáng tin cậy, nhếch miệng “Sách” một tiếng.
“Đây chính là nhà em.

“Vậy được rồi, anh sẽ dẫn em đi xem trường học của anh”

“Đệ nhất trung học của Thành phố G ?”

Thẩm Khê hung hăng gật đầu, lộ ra biểu tình khát khao.

“Nghe nói xung quanh trường trung học đều có  nhiều đồ ăn ngon.”

“Nghe nói?”

Tống Tử Hoành lộ ra biểu tình nhìn  ngốc tử.

“Ha ha, nói nhầm.. Nói nhầm.”

Thẩm Khê cười gượng hai tiếng, pha trò lừa gạt cho qua đi. Tống Tử Hoành liếc liếc mắt một cái không nói chuyện, khởi động xe.

Cạnh trường Trung học có một  phố nhỏ thông với cửa sau bệnh viện, hai bên  đường phần lớn là tiệm ăn vặt cùng cửa hàng tinh phẩm.  Đương nhiên, ven đường ngẫu nhiên cũng có xe đẩy, khi  vừa tan học phố nhỏ đó là  thiên đường của học sinh.

Thời gian hẩm Khê bọn họ tới là thời gian nghỉ,  các quán xá đều đóng cửa, quán ven đường cũng không thấy bóng dáng, phố nhỏ thật dài  chỉ còn lại ánh đèn mờ nhạt,  tuy vậy nhưng thật yên tĩnh,  cực thích hợp cho việc tản bộ.
Mấy ngày trước đây tụ hội với đám bạn Thẩm Khê đã đi ngang qua một lần, nhưng đó là lúc ban ngày, còn phố nhỏ về đêm thì cô chính  là lần đầu tiên kiến thức đến.

Tống Tử Hoành đem xe ngừng ở ven đường, hai người chậm rì rì dẫm lên ánh đèn đi.

Trời đêm tháng tám còn có chút oi bức, cuộc hành tẩu của hai người lại tựa hồ không ý thức được, hắn một câu cô một câu nhàn nhạt đối thoại, đọng lại  phái sau bóng dáng thật dài càng dựa càng gần, cuối cùng, bả vai liền kề bên nhau.

Thẩm Khê đột nhiên duỗi dài cánh tay chỉ hướng một gian hàng sáng đèn , đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh rể.

“Chính là chỗ đó! Bọn họ nói chỗ này bán cá vành rất đẹp, em muốn đi mua cá vàng!”

Dứt lời, cô bé một chân nhảy một chân nhảy đi qua, Tống Tử Hoành phía sau đuổi theo hai bước, bắt lấy tay Thẩm Khê.
“Chậm một chút, cửa hàng vẫn mở cửa.  Em gấp cái gì.”

Thẩm Khê dừng lại, cúi đầu nhìn về phía tay hắn đang nắm lấy tay mình,  gương mặt đột nhiên đỏ lên.

chapter content