Thẩm Khê

Chương 196: Vị khách không ngờ



"Em không nghe! Em muốn gặp anh."

Thẩm Khê nói xong liền đẩy mở cửa ở cửa hàng tiện lợi.

"Em hiện tại ở bên ngoài đón xe, anh nói cho em địa chỉ..."

Hơn nửa đêm Tống Tử Hoành nào dám cho cô ngồi xe taxi, đau đầu xoa xoa ấn đường, dỗ vài lần nhưng Thẩm Khê vẫn kiên trì muốn đi tìm hắn.

Nam nhân vạn bất đắc dĩ thỏa hiệp nói.

" hiện tại anh đi đón em, ngươi ngoan hiền ngồi trong tiệm, đừng chạy loạn, có biếtkhông?"

" Anh , anh. không gạt em chứ?"

"Không lừa em."

"Vậy anh đi cẩn thận, chú ý nhìn đường, em sẽ không chạy loạn."

Thẩm Khê ngoan ngoãn ngồi trong tiệm phản hồi

"Đói bụng thì mua gì đó ăn, đừng ngủ, anh sẽ đến nhanh"

Tống Tử Hoành treo điện thoại, sauu khi thông báo cho cho bạn tốt liền đi ra ngoài, đương nhiên như cũ vẫn là một đường bão táp.

Xe mới vừa dừng đã nhìn thấy cô gái đang cầm hộp sữa bò đứng trước cửa hàng tiện lợi  nhìn đông ngó tây, sau khi nhìn thấy xe hơi dừng đổ mới đăng đăng chạy tới kéo mở cửa bên ghế nhảy lên ôm lấy nam nhân.
"Em còn tưởng rằng anh không tới..."

"Chờ lâu rồi sao? Đường đi có hơi xa." Tống Tử Hoành để Thẩm Khê ôm eo mình, khởi động xe chạy về.

***

Trong nhà, mẹ Thẩm mẫu mới vừa an ủi xong một hồi nhưng Thẩm Hủy vẫn còn khóc, nên đề nghị nói.

"Tử Hoành nó không phải nói đến nhà người bạn gì đó sao? Con gọi điện thoại qua đó hỏi một tiếng không phải rõ ràng sao, đỡ phải ở nhà miên man suy nghĩ."

Thẩm Hủy tưởng tượng cũng chỉ là lung tung suy đoán không bằng trực tiếp dò hỏi, vì thế gọi điện thoại tìm lão Tề.

Thời điểm lão Tề nhận được điện thoại cũng vừa lúc giúp Tử Hoành mở cửa, một nam một nữ đứng thẳng tắp  đập vào trong mắt. Thẩm Hủy đợi một hồi lâu không thấy lão Tề nói chuyện, lại hỏi..

"Sao? Anh ấy có ở đó không?"

"..."

Ở, không chỉ ở, còn mang theo cả em gái cô.
"Tề... Ohh!"

Thẩm Khê nhìn đến biểu tình phức tạp tề trên mặt lão Tề, vừa định mở miệng quan tâm một chút đã bị hắn che miệng lại. Lão Tề ném cho bọn họ ánh mắt cảnh báo, thủ thế nghiêng người tiện cho cho bọn họ tiến vào.

" Có, để tôi bảo anh ấy nói vài lời "

Lão Tề đem điện thoại đưa tới trước mặt Tống Tử Hoành, đối với hắn nói, "Tùy tiện nói một câu đi."

" Nói gì?"

Tống Tử Hoành không rõ nguyên do nhìn về phía hắn. Lão Tề lập tức thu hồi di động, đi hướng ban công tiếp tục nói.

"Có nghe được không?"

Cúp điện thoại, thật vất vả giải quyết xong vướng mắc, một khắc nhìn qua Thẩm Khê nội tâm vi diệu không thôi.

Hắn biết bạn tốt cùng Thẩm Khê có ẩn tình, đã từng nghe qua trận tính ái trong ghi âm giữa bọn họ.

Dù sao trên mặt vẫn không thể hiển lộ, ánh mắt khắc chế đánh giá, ho nhẹ một tiếng sau nói..
"Cũng không biết Khê Khê còn theo đếnđây, vẫn còn có một gian phòng cho khách nhưng chưa kịp đổi khăn trải giường..."

"Không sao, không sao... Chuyện này là lỗi do Khê Khê."

Thẩm Khê cuống quít xua tay, trên mặt tràn ngập ngượng ngùng.

"Tôi dẫn Khê Khê đi là được, anh về ngủ trước đi." Tống Tử Hoành nói.

Lão Tề gật gật đầu dứt khoát liền trở về phòng đi đương nhiên đây cũng là mặt ngoài "Trở về phòng" thôi, trên thực tế hắn tránh ở sau bức tường nhìn lén tình huống trong phòng khách.

Quả nhiên, không bao lâu Tống Tử Hoành cùng Thẩm Khê vốn dĩ ngồi cách xa lập tức ôm nhau.  Hắn nhìn thấy tay bạn tốt đặt ở phía sau lưng Thẩm Khê từ từ vỗ nhẹ, dần dần biến thành âu yếm, hai người môi, cũng ở trong bất tri bất giác dán ở cùng nhau.

Mặc dù Tống Tử Hoành ngồi bạn tốt so với Thẩm Khê cao hơn rất nhiều, nên cô không thể không ngửa đầu cùng hắn hôn môi, tuy rằng bóng đêm dày đặc thấy không rõ môi lưỡi triền miên như thế nào nhưng chỉ dựa vào  động tác hai người chen chúc liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh có bao nhiêu hương diễm.
Có lẽ là đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên lần này nhìn thấy cũng không giống lần trước cảm thấy  tội lỗi tràn đầy, lão Tề thế nhưng lại sinh ra ý muốn theo dõi.