Thẩm Khê

Chương 180: So sánh ( H )



Thẩm Khê cứng đờ cúi đầu, không dám tin tưởng nhìn huyệt đang ngậm lấy một nửa dị vật màu cam.

"Kia, đó là cái gì?"

Tống Tử Hoành chậm rãi rút ra một tiểu tiệt, trong mắt mang theo bỡn cợt ý cười.

"Không nhận ra sao? Tối hôm qua còn ăn nó đấy."

"Vì sao nó,.. Nó lại ở chỗ này?"

"Em nói đi? Không phải thực rõ ràng sao? Nó đang thao em"

Tống Tử Hoành cầm phần đầu củ cà rốt thong thả ung dung trừu lộng.  "Thật là tiểu tao hóa, dùng cà rốt thao cũng có thể ra nước"

"Có phải so với ©ôи ŧᏂịŧ càng thoải mái không?"

Cà rốt không có độ ấm, lạnh băng một khối, ở tronv huyệt khẳng định không bằng côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thoải mái, nhưng Thẩm Khê nhìn đến biểu tình trên mặt hắn hài hước nói, giận dỗi bật thốt lên nói.

" Nó so với anh cứng hơn nhiều!"

Tống Tử Hoành vừa nghe, tự tôn đàn ông làm sao chịu được người phụ nữ của mình nói mình không đủ cứng. Hắn hỏi như vậy, cũng chỉ là muốn phản kích cô khen chính mình cứng, ai ngờ đến nhóc con này lại phản ứng ngược như vậy.
Nguyên bản chỉ là cắm vào một nửa củ cà rốt, bị hắn đẩy đến chỉ còn một tiểu tiệt, cứng nhọn đỉnh đỉnh đứng vững miệng đáy huyệt̠, ẩn ẩn có hướng xâm nhập bên trong.

"Cái nào cứng? Là anh hay là nó cứng? Hửm?"

"Đương nhiên!"

Thẩm Khê mạnh miệng, tức giận xoay đầu nói.

"Anh có thể tiến sâu như vậy sao... Ha a!"

Bất quá thời gian ngắn ngủn hai ba giây, đồ vật cắm  trong cơ thể nữ nhân từ cà rốt biến thành côn ŧᏂịŧ, con ngươi nam nhân chứa đựng lửa giận, cái mông trầm xuống, côn ŧᏂịŧ đi vào ba phần tư cũng đã đỉnh đến miệng cổ đáy huyệt̠, lúc này còn ở không ngừng hướng bên trong đẩy mạnh, phảng phất muốn nhẫn tâm giâm rễ mới bằng lòng bỏ qua.

" Hiện tại có đủ sâu hay không?"

Qυყ đầυ dạng xòe ô đỉnh chóp rơi vào đáy huyệt̠, đường đi ngắn ngủn bị khuếch trương thành hình dạng ©ôи ŧᏂịŧ, nhưng dù vậy nam nhân như cũ còn thừa một đoạn  ở bên ngoài.
Nếu là nữ nhân này nói không đủ, Tống Tử Hoành đã hạ quyết tâm toàn bộ cắm vào, cho cô nếm thử đau khổ, xem cô còn dám nói hắn không đủ dài, không đủ cứng hay không.

"Đủ rồi! Đủ rồi!"

Lực cánh tay không đủ để chống đỡ trọng lượng thân thể,  không được gập lên, cuối cùng vô lực ngã xuống.

Chẳng nghĩ tới khi ngã xuống không những không chống đỡ, còn không cẩn thận làm rơi lọ đựng gia vị, có mấy cái từ trên mặt bàn lăn xuống đất, "xoảng" một tiếng vỡ vụn đầy đấ

Nhưng Thẩm Khê căn bản quản không được việc đó, ặc dù cô nhìn hán xin tha,Tống Tử Hoành vẫn như cũ nhất ý cô hành, ©ôи ŧᏂịŧ cứng rắn toàn bộ cắm vào, thẳng đến lông mao  bụng dưới đụng tới âm hộ mềm mại, mới dừng động tác cắm rút bên trong.

"Ô ô... Dừng lại, anh rể dừng lại, phía dưới đau quá..."
Thẩm Khê nước mắt thành chuỗi chảy xuống, hai chân động cũng không dám động, mở rộng cực kì thuận tiện cho đàn ông thao lộng khe nhỏ giữa hai chân.

"Đau qua đi sẽ thoải mái,"

Tống Tử Hoành nhợt nhạt thọc vào rút ra, hưởng thụ kᏂoáı ©ảʍ qυყ đầυ áp kẹp kẻ xâm lấn là hắn.

"Nữ nhân đều là như vậy.  Em quá nhỏ, tiểu bức thật chặt, thao nhiều sẽ không đau."

"Ô ô, anh lui ra phía sau một chút..." Thẩm Khê nghe không tiến, không ngừng đẩy đẩy bụng dưới của hắn, đẩy vài lần mới phát hiện căn bản vô dụng, đành phải ủy khuất yên lặng thừa nhận, đồng thời tận lực thả lỏng thân thể.

Có lẽ thân thể cô trời sinh chính là để nam nhân thao, đáy huyệt̠ bị ma sát, thế nhưng có thể từ trong đau đớn  cảm nhận được một tia tê dại.  Tống Tử Hoành cũng phát hiện Thẩm Khê biến hóa, vốn dĩ đường đi  bị thao đã có chút khô khốc, thế nhưng bắt đầu trào ra dâʍ ɖị©Ꮒ, tốc váy hắn nhanh hơn đại khái chỉ thao bốn năm chục cái, đột nhiên một cổ độ ấm hướng dội lên   qυყ đầυ.
"Có phải cao trào không?"

Nam nhân khom lưng hôn môi thấp giọng nói.

"Nước nhiều như vậy, mau chảy ra đi"

"Không, không phải..."

Thẩm Khê cắn chặt hàm răng, áp lực cao trào mà muốn hát ra rêи ɾỉ.

"Ha hả, muốn thì cứ rên ? Đừng áp lực, tính ái là việc thường tình của con người, kêu ra đi, anh rể muốn nghe."

Côи ŧᏂịŧ sưng to đến phát tím, cũng bắt đầu sinh ra ý bắn, Tống Tử Hoành  từ trong túi móc ra một cái áo mưa, xé mở, sau cái đâm nặng nề bèn rút ra côn ŧᏂịŧ, nhanh chóng hướng lên trên chồng áo mưa vào.

Áo mưa màu đen phũ ngoài ©ôи ŧᏂịŧ có vẻ đáng sợ cực kỳ, giống như một căn ©ôи ŧᏂịŧ giả, Thẩm Khê theo bản năng không cho anh rể tiến vào.

"Anh rể, đổi cái khác, em không thích màu đen..."

"Ngoan, nhắm mắt lại sẽ không sợ."

Tống Tử Hoành bắt lấy cổ chân Thẩm Khê hướng dưới háng kéo, nữ hài ném chân tránh đi gông cùm xiềng xích, nhảy xuống suy nghĩ muốn chạy trốn.
Tống Tử Hoành cũng không phải ăn chay, chân cô còn không kịp chạm vào mà liền bị hắn nắm eo lật nghiêng qua, hung hăng đánh lên cặp mông tròn trịa không nghe lời, bẻ ra cánh mông, tìm được khe nhỏ hung hăng  thao vào.

chapter content