Thẩm Khê

Chương 113: Tranh luận



Thẩm Khê mặt đỏ cực kì , Tống Tử Hoành mừng rỡ lại hỏi vài câu, cô mới nhỏ giọng mở miệng nói..

"Anh nói cái gì thì chính là cái đó đi."

" Anh đây nói không phải đấy?"

Tống Tử Hoành cố ý làm Thẩm Khê lập tức hờn dỗi nói.

"Anh dám?"

Tống Tử Hoành yêu cực kỳ bộ dáng khi em vợ muốn ăn tươi nuốt sống mình, nhìn quét một vòng nhìn không ai chú ý tới nơi này sau đó nhanh chóng cúi đầu hôn hôn miệng nhỏ Thẩm Khê, thanh âm ám ách nói.

" Anh rể hiện tại liền muốn thao em."

Thiếu nữ ngây dại.

"Buổi sáng anh vừa mới thao mà."

"Đều tại em, huyệt thao sướng như vậy, dù mới làm anh vẫn luôn muốn  thao."

Tống Tử Hoành mỗi khi há mồm chính là hoàng khang, chọc đến Thẩm Khê tức giận đến véo  một cái trên mu bàn tay hắn, đi nhanh về phía trước  Tống Tử Hoành đuổi theo phía sau lôi kéo tay nàng.
"Đừng đi nhanh như vậy.

Thẩm Khê lập tức dừng bước chân, phủi tay hắn ra, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía bốn phía, nhỏ giọng nói, "anh cẩn thận một chút nhi, nơi này người nhiều lắm"

" Chúng ta đi bên kia đi."

Tống Tử Hoành chỉ chỉ con đường nhỏ âm u nơi xa xa có cây cối dày đặc.

Thẩm Khê không giống Tống Tử Hoành có lá gan lớn, lo lắng nhìn thoáng qua bóng dáng mẹ Tống cùng mấy người bọn họ.

"Chút chị em tìm không thấy chúng ta thì phải làm sao?"

Tống Tử Hoành nhìn gương mặt Thẩm Khê sầu lo, nhịn không nổi mừng rỡ liền tiến lên phía trước hôn trộm bé con của mình, lúc này túng đến lá gan đều không biết ném tới nơi nào. Hai bên luôn có một phương muốn chủ động, nếu cô sợ vậy đến phiên hắn chủ động. Hắn dắt lấy cổ tay Thẩm Khê.

"Đừng sợ, đi cùng anh "

"Đừng thấy Tử Huy ngày thường ngoan ngoãn, nhu hòa nhưng khi được cho đi chơi thì liền biến thành đứa bé nghịch ngợm, bọn họ sẽ phải theo sát nó, không có tâm trí để tâm chúng ta đâu"
Nam nhân vừa đi vừa giải thích.

"Liền tính nếu phát hiện, thì cứ nói đi xung quanh một chút."

Đi vào chỗ tối trên đường nhỏ, hai người cũng từ một trước một sau khoảng cách biến thành song song đi, đột nhiên, hắn để sát vào nữ hài bên tai.

"Chúng ta dắt tay đi."

Đường nhỏ tuy rằng tối tăm, nhưng cũng không phải không có người, xa xa còn có thể nhìn đến một hai bóng người, Thẩm Khê vỗ vỗ tay hắn ngo ngoe rục rịch, nhỏ giọng nói.

"Có người! "

Tống Tử Hoành cũng thấy được, không khỏi tiếc hận thở dài, đoạn quan hệ này liền bị phá hủy, không thể quang minh chính đại ở bên nhau, người sống quen với sinh hoạt thị thành đều có nhận thức rất khá.

Nam nhân nghĩ nghĩ, mở miệng nói "Bằng không em đến thành phố B đi, anh bàn giao việc ở viện Nghiên cứu cũng đi theo em đến nơi đó làm việc..."
"Không thể!"

Lời nói vội vàng, đánh gãy lời nói của Tống, hắn khó hiểu cúi đầu nhìn về phía nữ hài

Lời nói buột miệng thốt ra, thiếu  nữ cũng ngơ ngẩn, nhìn nam nhân tìm tòi nghiên cứu ánh mắt, căng da đầu loạn xả một hồi.

"Chúng ta như vậy liền rất tốt, nếu là muốn nắm tay, thời điểm không có ai chúng ta lại nắm,  được không?"

Tống Tử Hoành chau mày, không đáp lời. Thẩm Khê xem  lời nói này không thể đả động được hắn, vì thế trong lòng vừa động, nhìn xem bốn phía, phát hiện vừa lúc có một cây cây đa lớn, đem hắn kéo đến phía sau thân cây, lợi dụng thân cây to lớn ngăn trở hai người, Thẩm Khê ôm chặt eo hắn đầu nhỏ chuyển nhanh..

"Em còn muốn cùng anh làm việc, anh thay đổi môi trường làm việc, liền không phải người lâu năn, quyền lên tiếng cũng ít, đến lúc đó lấy gì chiếu cố em? "
"Hay là anh không muốn cùng em làm việc?"

Thẩm Khê càng nói càng thái quá, đem sức tưởng tượng phong phú của mình phát huy đến mức tận cùng .

" Có phải anh cảm thấy em không thông minh , cho nên không muốn làm việc với em?!"

chapter content