Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 4 - Chương 10-4: Hoàng hậu 4



"A." Thượng Trang bất thình lình bị giật ngã ra sau.

Nguyên Chính Hoàn vội theo tiếng duỗi tay kéo nàng lại nhưng đã không kịp. Giờ phút này không quản chuyện khác, y chỉ nhíu mày gọi: "Mạc Tầm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Y không nhìn thấy, nhưng nghe vô cùng rõ ràng, xe ngựa đang lao về phía trước.

Mạc Tầm còn đang bắt lấy cổ tay của Phục Linh, giận dữ hỏi nàng chuyện của Linh Khuyết, hiện tại nghe tiếng ngựa hí vang, hắn chấn động, thời điểm quay đầu, xe ngựa kia đã không còn ở vị trí cũ, ngược lại đang lao nhanh đi.

"Chủ tử!" Không kịp nghĩ nhiều, Mạc Tầm vội bỏ tay đang nắm giữ Phục Linh, lập tức đuổi theo.

Phục Linh cũng sợ tới choáng váng, sự tình chỉ diễn ra trong nháy mắt, nàng chẳng qua muốn nói với Mạc thị vệ mấy câu, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Dương tướng quân, tiểu thư của chúng ta..." Phục Linh vừa quay đầu định cầu cứu Dương Thành Phong thì đã thấy hắn sớm phi thân đuổi theo.

An Lăng Vu cả kinh, một bước cũng không thể nhúc nhích, qua nửa ngày mới hoàn hồn gọi một tiếng: "Hoàn..." Y không nhìn thấy, trên xe lại không có xa phu, hiện tại phải làm sao đây?

Bọn thị vệ đều xông lên tìm cách dừng xe ngựa lại, đúng lúc này, xung quanh có dị động một hồi, thoáng cái có hơn mười hắc y nhân bịt mặt xông ra, ai nấy đều hảo thân thủ, tất cả đồng loạt ra tay không cho bọn họ tiến lên.

"Chủ tử!" Mạc Tầm gấp tới độ sắc mặt trắng bệch, vừa định phóng theo lại bị người tới ngăn cản. Mắt thấy xe ngựa mỗi lúc một xa, hắn thật sự không biết phải làm sao cho đúng.

Dương Thành Phong leo lên ngựa, quát một tiếng, cùng con tuấn mã phóng đi, nhưng trong nháy mắt cũng ngã ầm xuống đất. Thời điểm nhìn lại, hắn phát hiện trên đùi con ngựa bị cắm bốn cây phi tiêu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Trang ôm bả vai chỗ bị đụng, lên tiếng hỏi, nhưng lúc này mới nhớ tới một chuyện, y không nhìn thấy.

Cắn răng ngồi thẳng người, xuyên qua cửa sổ nàng nhìn ra ngoài, không thấy bất kỳ ai, chỉ có cảnh vật theo tốc độ của xe ngựa không ngừng lướt qua. Nàng chấn động, hất tung màn xe, thò đầu ra nhìn, phát hiện một mảnh hỗn loạn.

"Thích khách!" Nàng kinh hô một tiếng, tuy không nhìn rõ nhưng đây là hai từ nhảy ra trong đầu đầu tiên.

Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, nghe động tĩnh phía sau xe, sau đó là vị trí của xa phu. Thượng Trang xoay người trở lại, đã thấy nam tử bên cạnh nhanh tay kéo nàng lại, giữ chặt.

Thích khách? Là Nguyên Chính Hoàn phái tới sao?

Hắn vẫn không yên tâm để y rời kinh sao?

Lần đó thả y đi, lúc này, hắn cuối cùng đã không thể tiếp tục trấn định.

Thượng Trang còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài của nam tử đã bao lấy cổ nàng. Nàng cả kinh mà nhìn người bên cạnh, y muốn làm gì?

Không giãy dụa, có lẽ, nàng đã quên y không còn nhớ mình là ai.

Nguyên Chính Hoàn trầm giọng: "Hoàng Thượng muốn làm gì?" Ngựa đột nhiên phát điên, việc này chỉ có một lời giải thích, đó là có người dùng ám khí bắn tới. Có lẽ Nguyên Duật Diệp muốn nhân lúc một mình y ở trên xe ngựa để ra tay, lại không ngờ y lại để Vu Tu Dung lên đây.

Bàn tay to lớn dùng sức, nhưng y lại cảm thấy, nàng không giãy dụa.

Vì sao lại không giãy dụa?

Động tác của y còn chưa đủ rõ ràng sao?

Là vì nàng quá thong dong, hay là...

Y làm sao vậy? Hiện tại y đang nghĩ cái gì?

Nguyên Chính Hoàn cắn răng, gia tăng trên tay gia tăng. Nhưng không hiểu tại sao, lồng ngực bỗng nhiên co rút một hồi.

Rõ ràng là y dùng sức bóp cổ nàng, nhưng phải phất như... Toàn bộ đều cắn trả lên người của y.

Nghe y hỏi, Thượng Trang đương nhiên hiểu chuyện hôm nay y cho rằng là Nguyên Duật Diệp ra lệnh, nhưng chỉ có một mình nàng rõ ràng, việc này không thể là hắn. Hiện tại, chuyện của Linh Khuyết khiến hắn vội tới không thể phân thân, nhưng chỉ riêng với kế ước giữa nàng và hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Nguyên Chính Hoàn chết, hắn sẽ phải thả nàng, không phải sao?

Nghĩ tới đây, nàng lại thấy sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt, bàn tay đang bóp cổ nàng run lên.

"Vương gia..." Thượng Trang thấp giọng gọi một tiếng.

Chỉ cảm thấy trái tim bất giác đập loạn nhịp, y rút tay, xoa ngực.

Thượng Trang rốt cuộc cũng chấn kinh, y bị sao vậy? Tình hoa...

Không, không thể nào, y đã quên nàng, không phải sao?

Nàng duỗi tay qua, nhưng cuối cùng cũng không dám chạm vào y, nội tâm nàng có lẽ rốt cuộc cũng biết sợ.

Chống tay đỡ vách tường, là đau lòng, rõ ràng là đau lòng. Y cắn răng, tại sao lại là đau lòng? Nguyên Chính Hoàn nắm chặt vạt áo trước người, cảm giác đau nhức này tại sao không thể giảm bớt?

Bên ngoài, xe ngựa vẫn tiếp tục lao đi như điên. Lúc này Thượng Trang mới nhớ, ngoài xe vẫn còn có người!

Nàng cố hết sức mà đứng dậy, một tay nhấc màn xe. Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, thoáng nghiêng mặt, mà Thượng Trang vừa nhìn, trái tim liền run lên bần bật.

Là hắn! 

Tết Nguyên Tiêu, người làm Nguyen Duật Diệp bị thương chính là hắn!

Hắn vẫn như trước một thân huyền y, Thượng Trang vừa nhìn liền nhận ra.

Nam tử chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quát lên chói tai, xe ngựa lại tiếp tục lao đi.

Bên ngoài chỉ còn tiếng "vù vù" của gió, Thượng Trang chỉ biết phải lớn tiếng gọi: "Ngươi là ai?" Nàng không biết hắn, đúng rồi, chuyện lần trước có liên quan tới Từ Chiêu Nghi đã bị phế.

Thượng Trang lắp bắp kinh hãi, hắn biết chuyện Từ Chiêu Nghi bị đày vào lãnh cung, cho nên mới tới tìm nàng báo thù sao?

Nói như vậy, từ lúc xuất cung, hắn đã theo dõi nàng?

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận hàn ý.

Nhưng còn Nguyên Chính Hoàn?

Thượng Trang cả kinh, vội quay đầu, thấy y cố gắng cường chống thân thể, mà trên tay y không biết từ đâu, máu tươi đã chảy ròng ròng.

"Vương gia!" Thượng Trang hoảng sợ, vội lấy khăn lụa giúp y bao lại.

Y theo bản năng rụt tay, chỉ hỏi: "Người bên ngoài là ai?"

Mặc dù hắn không trả lời, nhưng Thượng Trang cũng biết hắn là ai, cho dù không biết tên, nhưng thân phận của hắn chắc chắn có liên quan tới Từ Chiêu Nghi. Nàng cười chán nản, nói: "Là ta hại Vương gia rồi."

Nguyên Chính Hoàn có chút khiếp sợ, nhíu mi, vừa rồi y còn tưởng kẻ xông tới là nhắm vào mình, nhưng người đối phương muốn ra tay lại là nàng sao?

Nàng rốt cuộc đã đắc tội ai?

Giờ phút này đã không còn thời gian nhiều lời, y tập trung lắng nghe, xung quanh chỉ toàn là tiếng bánh xe lăn lộn.

Người của y, hoặc là người của Dương Thành Phong, đều không nghe thấy.

Y cắn răng, xem ra bọn họ đã bị bỏ xa rồi.

Nhìn thần sắc của Nguyên Chính Hoàn, Thượng Trang biết y đang lo lắng cái gì. Vừa định mở miệng, rèm sau lưng đột nhiên nổi lên trận gió, nàng chỉ kịp cảm thấy đau xót, trước mắt liền bỗng tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.