Thái Y Nhất Phẩm

Chương 107



Đăng trong nhà "bacom2"

Trong những năm qua, tuy Hồng Văn không tích lũy được nhiều của cải, nhưng cũng không thể cưỡng lại sự thật rằng: Hồng Nhai rất giỏi “cướp đoạt” khắp nơi. Trước đó là đống trân bảo đem về sau chuyến đi quan ngoại; hơn nữa khi hai thầy trò đi đại doanh Đông Bắc, vào núi tìm được rất nhiều gốc sâm lâu năm, lộc nhung, da hổ dày nặng, lông chồn v.v. . . đều là những món đồ quý hiếm dù ra giá ngàn vàng cũng không có để mua, coi như góp đủ sính lễ hoành tráng.

Thế nhân tôn sùng lòng trung trinh của chim nhạn, là một thứ ắt không thể thiếu trong sính lễ. Thời tiết này tuy không thể tìm bên ngoài nhưng nhờ Long Nguyên Đế mở cửa sau: Trực tiếp đem về một cặp từ khu chim quý hiếm trong vườn bách thú của hoàng gia, coi như Hồng Văn bắt được.

Sáng sớm ngày mười tám tháng mười, Hồng Văn dẫn đầu đoàn người vào cung, ngụ ý đưa sính lễ.

Đó là một sự náo nhiệt hiếm có, chưa kể Long Nguyên Đế, Thái Hậu và chủ nhân các cung, thậm chí cả các quan viên lục bộ và các nha môn khác đều háo hức chen nhau đến xem.

Mọi người biết Hồng Văn xuất thân gian khó, vốn không đặt kỳ vọng cao, nhưng hôm nay vừa thấy sính lễ đều hết cả hồn: Hắn kiếm đâu ra nhiều thứ tốt đến vậy?

Đồ khác không nói, chỉ nhìn đôi bình rượu bằng lưu ly Ba Tư viền bạc vẽ voi và võ sĩ Tây Dương cực kỳ tinh xảo, không thua kém gì những đồ cống phẩm được dâng lên trong cung điện.

Tuy Trưởng công chúa Gia Chân không coi trọng vật ngoài thân, nhưng vị hôn phu tận tâm tận lực như vậy vẫn khiến nàng càng thêm vui mừng, trong lòng ngượng ngùng và mong đợi cuộc sống chung trong tương lai, đáp lễ bằng một bộ đai lưng bằng ngọc dương chi.

Thanh Nhạn nâng ra trên khay, cười tủm tỉm nói: “Công chúa tự tay chọn miếng ngọc này từ của hồi môn đấy ạ, đích thân vẽ kiểu, sau đó quan sát kỹ người thợ ngọc mài giũa từng chút một.”

Đai lưng là loại đồ vật có ý nghĩa tượng trưng, ám chỉ sẽ buộc người lại bên mình. Mọi người vừa thấy quà đáp lễ là đai ngọc đều lộ ra nụ cười mờ ám và trêu ghẹo.

Cũng không biết ai lên tiếng trước: “Ối chà chà, đây là tiên nữ muốn trói người nè!”

Mọi người bất giác cười vang, ngươi một lời ta một ngữ ồn ào trêu đùa.

Từ sau sự kiện “Tiên nữ”, thỉnh thoảng Hồng Văn vẫn bị nhóm lão đại nhân trong triều trêu ghẹo vài lần. Mới đầu anh chàng còn thẹn thùng, hiện giờ sớm đã bất chấp tất cả, lập tức chắp tay thi lễ bốn phía: “Xin cảm ơn lời chúc phúc của các vị.”

Mọi người sửng sốt, cười càng to hơn.

Hồng Văn thấy bức phù điêu được chạm rỗng trên mặt đai ngọc cũng không phải hoa văn thường thấy, mà là rất nhiều đồ án về dược liệu, ngoài ra khắp cả phần còn lại đều khắc kinh văn bình an, hiển nhiên cực kỳ dụng tâm.  Bất giác trong lòng hắn dâng lên ngọn lửa nóng, đi thẳng đến điện kề cởi ra đai lưng mình đang đeo thay bằng đai ngọc rồi mới trở lại cửa chính tiếp tục buổi lễ.

Thể theo quy củ, hôm nay Trưởng Công chúa Gia Chân không thể lộ diện, nhưng nàng há là nữ tử tầm thường ngượng ngùng? Nàng luôn lén nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, thấy chàng ta thay đổi đai ngọc do chính mình tỉ mỉ chọn lựa, quả nhiên càng tôn lên dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

Long Nguyên Đế bỗng cảm khái vạn ngàn, từ nay về sau, em gái thật sự là vợ người ta, anh trai mình đây tất nhiên phải lùi về phía sau.

Nghĩ đến chỗ này, trong đầu ngài hiện ra hình ảnh hai anh em sống chung hơn hai mươi năm qua, tâm thần kích động, khóe mắt hơi ướt át.

Vốn dĩ Thái Hậu đang cúi đầu chậm nước mắt, kết quả thoáng nhìn thấy con trai Hoàng đế đang sụt sịt, bất giác buồn cười.

Ngươi là một người đàn ông trưởng thành, còn là vua của một nước, bộ dạng này thật sự là. . .

Nhưng ngẫm lại tình cảm của hai anh em, xác thật không dễ buông tay. . .

Sau khi buổi lễ hôm nay kết thúc, kế tiếp là chuyên tâm chờ đến ngày thành hôn, Hồng Văn cảm giác cả người nhẹ nhàng. Hắn ủy thác cho Thanh Nhạn truyền lời, nói cuối tháng có ngày nghỉ muốn đưa Công chúa ra ngoài chơi.

Nhớ đến thăm nhà ɓαᴄom𝟸 trong ᥕαƭƭραɗ. Cuối tháng mười trời đã lạnh rồi, một giấc ngủ dậy mà khắp nơi đều phủ trắng.

Hồng Văn hà một làn hơi lạnh đi ra ngoài dậm dậm vài cái, thấy tuyết không quá đế giày, ước chừng dày khoảng một tấc. May quá, sẽ không ảnh hưởng chuyến đi ra ngoài!

Lúc trước khi tới kinh thành, Hồng Nhai trăm triệu lần không hề nghĩ tới tiểu đồ đệ sẽ cưới công chúa, kế hoạch rời đi cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, hiện giờ đã sửa đến qua năm mới.

Ông đứng tựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn Hồng Văn đứng trên nền tuyết cười hăng hắc ngây ngô, rốt cuộc có điểm giác ngộ “Đồ đệ sắp thành thân, có phải ta thật sự già rồi”.

Nhưng suy nghĩ kia mới vừa xuất hiện thoáng qua trong đầu, lập tức bị chính ông hoả tốc dập tắt.

Già? Ông đây mới không già! Vài hôm nữa còn đi bẫy hổ đấy!

“Sư phụ, con ra ngoài nhé!” Hồng Văn vào nhà thay bộ áo lông mới, cười hí hửng nói.

Hồng Nhai thuận tay sửa mũ cho hắn: “Không ăn cơm sáng à?”

Đây là lông chồn năm trước mang về từ Đông Bắc, vừa dày dặn vừa mịn màng, nhìn rất ấm áp.

Hồng Văn dùng ngón tay gãi gãi chóp mũi: “Con muốn đưa Công chúa đi ăn bên ngoài sớm một chút.”

Trưởng công chúa Gia Chân tuy ra chơi vài lần, nhưng chưa bao giờ ăn sáng ngoài hàng quán, bỏ lỡ bao nhiêu thú vui dân gian!

Hắn quyết định giúp đối phương bù đắp một vài.

Hồng Nhai bật cười, thuận tay búng trán đồ đệ một cái: “Được rồi, đi đi, cười đến mức hở cả lợi, ngốc quá!”

Hồng Văn vội vàng ngậm miệng, đôi mắt to nhanh chóng liếc ra cửa, ý nói con đi đây.

Hồng Nhai cười xua tay: “Đi thôi đi thôi.”

Người tuy ở đây nhưng linh hồn nhỏ bé đã sớm bay mất rồi!

Hồng Văn mới đến ngã tư đường nơi hẹn gặp không bao lâu, xe ngựa của Trưởng công chúa Gia Chân đã lộc cộc đi tới. Thanh Nhạn vén mành, cười nói: “Thỉnh phò mã lên xe.”

Hiện giờ hai người đã là vị hôn phu hôn thê chân chính, ai bắt gặp đều không thể có ý kiến gì. Hồng Văn cũng không làm ra vẻ, hớn hở nhảy lên xe.

Thùng xe thực to rộng, ở giữa đặt một bếp lò tứ giác bằng đồng, trên bếp là một ấm trà nhỏ được cố định vào một tấm thiếc, ấm trà đang hồng hộc phun ra hơi nước trắng xóa.

Phần sau thùng xe là mấy tủ nhỏ gắn vào vách xe, các ngăn kéo đều có khóa ngầm, dẫu xe ngựa đang chạy nhanh mà phanh lại thậm chí lật nghiêng thì ngăn kéo vẫn không tuột ra đập trúng người.

Hồng Văn biết trong ngăn kéo ngoại trừ đồ ăn vặt và xiêm y dự phòng cho tình huống ngoài ý muốn, còn có thêm một hộp trang điểm chải chuốt, thỉnh thoảng sau khi Trưởng công chúa Gia Chân nghỉ ngơi trong xe ngựa sẽ lấy ra chải đầu, dặm phấn. . .

Đợi ngày sau bọn họ thành hôn, có lẽ chính mình cũng có thể giúp nàng chải tóc hay vẽ mày. . .

“Chàng nghĩ gì thế?” Trưởng công chúa Gia Chân nhẹ nhàng chạm vào hắn.

“Nghĩ về sau vẽ mày cho nàng thế nào.” Hồng Văn buột miệng thốt ra.

Vẽ mày? Khi nào mới cần chàng vẽ mày? Lời nói thân mật kiểu vậy. . . Trưởng công chúa Gia Chân đỏ mặt, khóe miệng cong lên: “Ta biết chàng có thể viết chữ bằng cả hai tay, nhưng chuyện vẽ mày sẽ không giống viết chữ.”

Hồng Văn bóp nhẹ tay nàng: “Mặc dù ta vụng về, Công chúa cứ từ từ dạy là được. Cả đời dài như vậy, còn e học không xong?”

Trưởng công chúa Gia Chân nguýt chàng ta một cái: “Ta bận rộn lắm, ai muốn dạy chàng cả đời.”

Hồng Văn mới định lên tiếng, chợt nghe Thanh Nhạn ngồi một góc phì cười, dâng lên hai chén trà nóng: “Vâng vâng vâng, cả đời không đủ, e là còn phải kiếp sau, rồi thêm kiếp sau nữa ạ!”

Kiếp sau, thật là cách nói tuyệt vời.

Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân theo bản năng nhìn về phía đối phương, tim đập thình thịch.

Nếu tìm được người đồng tâm, chỉ cả một đời đâu thể nào đủ?

Hai người họ rõ ràng chẳng làm gì hết, nhưng Thanh Nhạn vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng, vội lui về, từ phía sau hé lên màn xe nhìn ra bên ngoài.

“Ủa, hình như phía trước là chủ sạp bánh rán Xuân Lan đấy ạ?” Thanh Nhạn chỉ ra bên ngoài, “Sao đứng ngay giữa trời tuyết như thế, chắc đang đợi ai?”

Trưởng công chúa Gia Chân và Hồng Văn cùng hoàn hồn, đều nhìn ra bên ngoài.

Tuyết đổ càng nhiều hơn, không biết Xuân Lan đã đứng ở ven đường bao lâu, tóc và hai vai áo đều phủ một lớp tuyết trắng dày, rét lạnh đến mức dậm chân không ngừng.

Sau lưng Xuân Lan còn một người phụ nữ lạ mặt, nhìn tuổi không lớn, ước chừng hai mươi mấy, mặt mày sốt ruột cũng giống Xuân Lan, trông có vẻ vô cùng lo lắng.

Nếu là người quen thì không lịch sự khi nhắm mắt làm ngơ đi ngang qua người họ, Hồng Văn thò đầu ra hỏi thăm: “Trời lạnh quá, sao đại tỷ đứng ở chỗ này?”

Vừa nghe giọng Hồng Văn, Xuân Lan ngẩng phắt lên, gương mặt hiện ra nét vui mừng, nhưng vừa thấy xe ngựa thì nháy mắt xìu xuống.

Chị ta cũng nghe nói Hồng Thái y được chọn làm Phò mã, nếu hôm nay ngồi xe to ra ngoài, tất nhiên là đi cùng Công chúa, vậy. . .

Quả nhiên, ngay sau đó nửa gương mặt của Trưởng công chúa Gia Chân cũng lộ ra một chút phía sau màn xe: “Chắc là có việc gì gấp? Người đâu, đem chiếc xe con phía sau cho hai vị nương tử sử dụng.”

Xuân Lan đột nhiên quỳ xuống, mới định dập đầu thì vội giơ tay kéo người bạn vẫn đang đứng ngây ngốc, trước tiên bái lạy vài cái trong ổ tuyết, lúc này mới dè dặt nói: “Làm kinh ngạc xa giá của Công chúa và Phò mã, dân phụ đáng chết. Thật ra không có việc gì gấp, cũng không. . .”

Người bạn kia vừa nghe công chúa phò mã gì đó, bị dọa suýt chết ngất.

Đó là những người quá mức tôn quý, bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ được diện kiến! Ấy mà hôm nay không chỉ gặp mặt, còn hòa nhã đến vậy?

Hồng Văn nói: “Đại tỷ không cần sợ, chúng ta cứ nói chuyện giống như trước. Đại tỷ sốt ruột đứng chờ nơi này, lạnh đến mức môi trắng bệch, hiện giờ nói không có việc gì, ai tin đây?”

Trưởng công chúa Gia Chân vỗ vỗ cánh tay Hồng Văn, đột nhiên thay đổi ngữ điệu: “Bổn cung ra lệnh cho các ngươi tức khắc nói ra, không được giấu giếm.”

Nàng vừa phát uy, Xuân Lan và người phụ nữ kia lập tức run như cầy sấy, lắp bắp nói lời thật.

“Dân phụ có tội, dân phụ. . . xác thật đang chờ Hồng Thái y. . .”