Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 176: Cùng ta xuống núi, được không? (16)



Lâm Hồi Âm sửng sốt, liền mở mắt, cảm nhận tay của của nam tử không mang theo đùa giỡn như trước, cũng không câu dẫn, sờ thân thể nàng với tốc độ thong dong bình tĩnh, tỉ mỉ, càng giống như là kiểm tra.

Lâm Hồi Âm ở đó ngẩn ngơ, nàng rõ ràng cảm nhận tay nam tử theo xương cổ tay đến xương cánh tay, sau đó là đến hai chân của nàng…

Mỗi một chỗ, mỗi một tấc, hắn đều sờ vô cùng cẩn thận, thực cẩn thận, như là đảm bảo nàng không bị thương, mới tiếp tục sờ đến nơi tiếp theo.

Đợi khi hắn kiểm tra xong từng bộ phận trên người nàng, phát giác nàng không có bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, vươn tay, ôm nàng vào trong ngực mình, sau đó không có động tác gì khác.

Lúc này Lâm Hồi Âm mới kịp phản ứng, hắn là kiểm tra…kiểm tra nàng có bị thương không…

Nam tử biến thái trong bóng đêm này, rốt cuộc là Triều Ca, hay là Dạ Huyền?

Hẳn là Triều Ca đi…Chỉ có một mình hắn mới biết nàng chém gậy trúc trong rừng bị thương. Nếu như trong lời nói của Triều Ca, như vậy hôm nay thật ra hắn đến thăm nàng, chẳng qua vì Liên Y đột nhiên xuất hiện, hắn mới thu lại ý định ban đầu của mình?

Hắn làm như vậy, chẳng lẽ vì sợ Liên y biết hắn đối xử tốt với nàng, sau đó mượn cơ hội mà làm khó nàng?

Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, nháy mắt cảm thấy mình cực kì thông minh!

Nhất định là như vậy!

Liên Y vừa vào Thần Sơn, liền nói với mọi người quan hệ của nàng ta và Hoàng thái tử tốt như thế nào. Nếu Liên y biết quan hệ của Triều Ca và nàng tốt hơn rất nhiều, tất nhiên nàng ta sẽ càng không bỏ qua nàng!

Triều Ca làm như vậy, chính là tránh mang lại phiền toái cho nàng!

Mà hắn lại đối với nàng không yên lòng, cho nên bắt cóc nàng tới đây, muốn xem nàng có bị thương không.

Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, trong lòng nhịn không được hiện lên một tầng ấm áp nhàn nhạt.

Cỗ ấm áp kia, ở trong lòng của nàng không ngừng chảy xuôi, ngay tiếp theo cả người nàng đều mạc danh kì diệu mà ấm áp lên.

Nàng cảm giác được lòng mình, dần dần nứt ra, ở bên trong bắt đầu nảy sinh một gốc cây nho nhỏ…

****

Ngày hôm sau, khi đang học trên Tinh điện, trong đầu Lâm Hồi Âm luôn xoay quanh cảnh tượng đêm qua mà thất thần liên tiếp, bị một sư tỉ cảnh cáo ba lần.

Lâm Hồi Âm đỏ mặt, liền thu vào suy nghĩ sâu xa, chuyên chú nghe giảng bài, nhưng bất tri bất giác lại nghĩ đến mình nghe được Liên Y nói ở nhà vệ sinh, mấy ngày nữa là đến sinh nhật Triều Ca, hơn nữa Liên Y đã chuẩn bị lễ vật thật tốt cho hắn rồi.

Nàng có nên hay không mua một lễ vật cho Triều Ca?

Lâm Hồi Âm cầm bút lông, vẽ vẽ trên giấy hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ chuẩn bị cho Triều Ca một lễ vật.

Thần Sơn không cho phép đệ tử một mình xuống núi. Trên Thần Sơn, toàn bộ ăn ở đều được trông coi, căn bản không đệ tử nào có tiền, cho nên cũng không có nơi buôn bán.

Nàng muốn mua lễ vật, chỉ có thể xuống núi.

Ban ngày nàng cần đi học, nhất định là không có khả năng xuống núi, như vậy cơ hội duy nhất lén xuống núi, chỉ có thể là buổi tối.

Ban đêm nàng muốn đi, dựa vào trình độ ngự kiếm phi hành của mình, sợ là không ổn. Huống chi, trên thế giới này yêu ma quỷ quái cái gì cũng có, mặc dù bây giờ nàng có tiên thuật, nhưng cũng không lợi hại. Nếu gặp nguy hiểm, một người như nàng làm sao chạy thoát?