Thái Tử Phi Có Một Không Hai

Chương 9: Cảm ơn sự cố gắng của nàng



Mấy ngày qua trong cung vẫn yên ấn. Từ lúc nàng xử án công minh đến giờ Mạc phi cũng có ít thiện cảm với nàng,vì vậy thường xuyên qua lại. 

Hắn dạo gần đây khá bận rộn vì nghe đâu ở một tỉnh lẻ đang bị lũ lụt nghiêm trọng. Hắn lại là người đảm nhận lo vụ này. Thời gian hắn về chỗ nàng cũng ít đi,đa số là ngủ ở thư phòng. Nhưng mà nếu có thời gian cũng không quên tranh thủ về cung gặp nàng. 2 phu thê họ tình cảm khá tốt nha. 

Nghe tiểu Nô báo lại hắn đã thức cả đêm qua để làm việc. Nàng cũng thấy nên làm chút gì đó cho hắn. Rồi lật đật chạy đến phòng bếp bảo bọn nhà bếp dạy nàng nấu chè mộc nhĩ. 

Đầu bếp ở đó đương nhiên khá ái ngại nhưng vì nàng một mực sai bảo nên cũng tuân lệnh. Sau cả buổi chiều “đốt nhà bếp” cuối cùng món chè mộc nhĩ của nàng cũng xong. 

(Tác giả: Tiểu Nô đó là chè hay sao?

Tiểu Nô: Ờm...ừm nói thật thì giống món chè kho hơn?

Tác giả: Chè kho sao? Oa nghe rất đặc biệt,ta phải đi thử!

Tiểu Nô: Khoan! Tôi nghĩ tình cô viết cho tôi những lời thoại kèm theo như này,khuyên cô chân thành TUYỆT ĐỐI ĐỪNG ĐỤNG VÀO!

Tác giả:???)

Nàng vừa bước đến trước cửa thư phòng đã dấp bật thêm mà té... Chân thành xin lỗi,ở một thời đại nào đó còn có cái kiểu vội chạy đến đỡ lấy nàng khi chưa kịp tiếp đất thì...

“Rầm” 

À! Đúng vậy,không giống như trong trí tưởng tượng của chúng ta. Đã hai lần rồi từ lúc té từ trên cây đến lúc té sấp mặt ở trước thư phòng thì nàng đều tự mình tiếp đất không qua một trung gian nào cả. 

Hắn đang đọc tấu chương,nghe âm thanh lớn kia cũng ngẩng đầu lên. Tiếc là hắn không bất ngờ vì người đó là nàng,ngoài nàng ra chẳng ai lại đi đứng vụng về trước mặt hắn như vậy. 

Tuy không bất ngờ là mấy nhưng hắn cũng nhanh nhẹn bỏ tấu chương xuống rồi chạy đến đỡ cái người vẫn còn nằm trên mặt đất kia. 

“Không sao chứ!” Hắn ân cần hỏi vừa diều nàng đến ghế ngồi xuống.

“Không sao không sao!” Vẫn thái độ với gương mặt ngu ngơ đó.

Có ai còn nhớ hình tượng một Hạ Hồ đầu đội trời chân đạp đất,trước mặt kẻ gian thì nghiêm nghị,trước mặt người hiền lành thì chính nghĩa. Nàng bây giờ như một cô nương ngốc ngếch,tất nhiên là chỉ ở trước mặt hắn mới trở nên như vậy.

“À,ta nghe nói huynh đã không ngủ cả đêm qua,nên có vô tình nấu cho huynh một chén chè,hề hề! Cũng may lúc nãy ta không cầm,nếu không phải đi nấu lại cái khác!”

Khoan đã! “Vô tình nấu” cho hắn sao. Nói dối không chớp mắt. Sáng sớm ai đó đã ra đến nhà bếp năng nỉ các đầu bếp đến trưa,rồi ai đó còn dành cả buổi chiều để nấu món này. Đó là vô tình sao?

Tiểu Nô cũng vội bưng chén chè lên cho hắn. Hắn quan sát kỹ chén chè rồi nhìn nàng e ngại nói. 

“Nàng chắc là nàng đã nấu chè chứ?”

“Đúng vậy,có gì sao?”

“Ý ta là,nàng không bị nhầm lẫn giữa màu sắc chè và thịt kho?”

“Đây là do lão bếp già nhất ở cung dạy ta!”

“Ồ...”

Hắn vẫn còn nghi ngại nhưng tất cả cũng là tâm huyết của nàng,làm sao hắn có thể bỏ qua. Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần,hắn bắt đầu thử muỗng đầu tiên. 

Chân mày đang giãn nở vì tình cảm ấm áp nàng dành cho thì cũng từ từ co rúm lại.

Hắn khoát tay ý bảo người hầu đem nước đến. Người hầu vừa đem nước đến hắn đã chộp lấy rồi uống một hơi dài. Sau khi dư vị trong miệng không còn làm tê cứng lưỡi và môi hắn hắn mới nói.

“Tiểu Hồ,ta hỏi nàng. Ngoài không phân biệt được màu sắc ra,lưỡi nàng có nếm được vị hay không?”

“Tất nhiên là có rồi,sao hả không ngon sao?”

Hắn vỗ tay cười cười,lúc này thật muốn khóc.

“Tốt,nàng rất có tiền đồ. Rất tuyệt nha!”

Nói xong câu “đau lòng” vừa rồi hắn cũng liết qua tiểu Nô rồi cười tươi. Nụ cười này lại làm tiểu Nô lạnh sống lưng.

“Tiểu Nô,số chè Thái tử phi nấu,đều ban thưởng hết cho ngươi!”

“Điện hạ,người không cần làm vậy đâu!” 

Tiểu nô đứng bên cạnh hắn nghiếng răng nói nhỏ với hắn. Rồi quay sang cười xã giao với Hạ Hồ.

“Ai bảo ngươi không cung cấp đường cho nhà bếp. Mà để muối ở nhà bếp nhiều như vậy thật gây tai hoạ! “

Tiểu Nô nghe câu nói này cũng chỉ xúc động muốn chết. 

Hắn nói xong cũng đuổi hết người hầu ra ngoài mà nhìn ngắm nàng. 

Ai đó ngượng ngùng đỏ mặt.

“Huynh sao lại nhìn ta như vậy?”

“Cảm ơn nàng.”

“Không cần cảm ơn ta vô tình nấu cho...”

Không đợi nàng nói xong hắn cũng dùng vẻ mặt tình cảm mà nói cướp lời.

“Ta biết,nàng đang cố gắng. Ta nhìn thấy hết. Cảm ơn nàng đã vì ta mà cố gắng như vậy.”

“Không! Không có gì!”

Hắn vội ôm chằm nàng vào lòng. Không nói thêm gì nữa. Lúc này hắn chỉ muốn như vậy thôi. Nữ nhân vì hắn mà sống mà chết không thiếu. Nhưng nữ nhân hắn yêu cùng hắn vượt qua phong ba bão tố thì chỉ có một. 

Quay lại với tiểu Nô. Tất cả theo lý mà nói đều do ai đó hoa mắt chóng mặt,nhìn đường thành muối. Không những vậy khi lão già bếp đang bận rộn thì trả lời qua loa với nàng “phải cho nhiều đường” nàng cũng tuân lệnh mà làm theo. Thế là cả đêm đó tiểu Nô chỉ có thể vừa uống nước xong thì chạy đi mao xí,mao xí rồi lại uống nước. 

(Tác giả: Hề hề,thật ngại quá. Để cho tiểu Nô bé bỏng của chúng ta luôn gặp nạn như vậy! Còn không biết đến khi nào mới tu thành chính quả)

Vài ngày sau vì tin Mã tiểu thư sắp về mà ai nấy cũng sốt sắng. Nghe nói cô ta là con gái của Mã thái sư,từ nhỏ đã ra vào cung như nhà của mình. Cô ta và Thái tử điện hạ được xem là thanh mai trúc mã. 

Hạ Hồ nghe kể về cô gái đó,ngoài tò mò còn có chút khó chịu nha. Khó chịu là vì hắn và cô ta là thanh mai trúc mã cơ đấy. Còn nàng chỉ là nương tử mấy tháng nay. Nghĩ đến ngày tháng trước kia hắn cùng một cô gái khác như hình với bóng,trong lòng nàng dấy lên một nỗi niềm gì đó khó tả.